“Bịch”
Chiếc điện thoại trên tay Lạc Ân Ân rơi xuống đất, nước mắt một giọt rồi một giọt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
– Thiếu phu nhân?!
– …..
– Người còn nghe chứ?
Lạc Ân Ân mặc cho đầu giây bên kia nói cô cử động bước loạng choạng về phía trước sau đó cô dùng sức chạy ra đường lớn. Vào giờ cao điểm rất khó bắt taxi gọi điện thì phải hơn mười phút mới đến, nên cô cứ thế mà chạy bộ đi. Mọi người không khỏi ngoái đầu lại nhìn cô, cô mặc kệ ánh mắt của họ. Lạc Ân Ân không biết mình đã chạy bao lâu, vấp ngã bao nhiêu lần. Cô chỉ biết, hiện tại mình đang đứng trước phòng phẫu thuật.
Thư ký Tô Trinh nhìn thấy cô người đầm đìa mồ hôi, váy trắng cũng bị vấy bẩn hoà với máu khiến cô ta không khỏi giật mình
– Thiếu phu…
– Duật…anh…ấy sao rồi?
Không đợi Tô Trinh nói hết cô đã ngắt lời. Tô Trinh chỉ nói tình trạng anh đang nguy kịch. Cô dựa vào cánh cửa lạnh lẽo thân thể từ từ trượt xuống. Cô không thể khóc được nữa, nước mắt cô cũng đã cạn.
Mới đây thôi, anh còn mặt lạnh với cô, sao nói bị tai nạn là tai nạn? Nếu anh có mệnh hệ gì cô biết phải sống sao? Lạc Ân Ân đưa mắt nhìn về phía trước, thầm cầu cho anh không có chuyện gì.
Không lâu sâu, ở cuối hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân, cô ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn thấy người đến cô khóc nấc lên. Anh ta thấy vậy liền đi nhanh đến chỗ Lạc Ân Ân
– Ân Ân, đừng khóc.
– Huhu…anh hai, Duật…anh ấy, anh ấy sẽ không sao có phải không?
– Ừ, Phong Duật sẽ không sao, em đừng đau lòng không tốt cho sức khoẻ.
Vương Minh Hạo an ủi cô, tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng anh ta rất yêu quý đứa em gái này. Lạc Ân Ân vẫn ôm Vương Minh Hạo cho đến khi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, cô liền thấy một y tá chạy ra ngoài. Lạc Ân Ân có dự cảm không lành, liền giữ cô y tá lại giọng run run hỏi
– Bên trong…xảy ra… chuyện gì?
– Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp.
Nói xong, y tá vội đi đến kho lưu trữ máu, nhưng ngoặc nổi máu anh cần đã dùng hết. Y tá sốt ruột chạy đến phòng cấp cứu, nghe xong Lạc Ân Ân sững người vội hỏi
– Nhóm máu, nhóm máu của anh ấy là gì?
– Nhóm AB.
– Lấy máu của tôi đi, tôi có cùng nhóm máu với anh ấy.
– Được, mời cô đi theo tôi.
Lúc cô định cùng y tá đi vào thì bị Vương Minh Hạo cản lại, anh ta quát lớn
– Lạc Ân Ân, có phải não em bị vào nước rồi không? Sức khoẻ của em em nên biết với lại em vừa mới sảy thai, em truyền máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Ầm” một tiếng, câu nói của Vương Minh Hạo khiến người con trai đứng cạnh hai người từ nãy giờ chấn động. Người đó không ai khác là người đàn ông đang nằm phẫu thuật trong kia, anh bây giờ chỉ là một cái hồn nên không ai có thể nhìn thấy anh. Phong Duật thật sự sốc khi biết cô bị sảy thai, nhưng tại sao cô lại bị như vậy? Lạc Ân Ân mặc kệ Vương Minh Hạo, cô cũng hét lên
– Em mặc kệ, em chỉ cần biết máu em có thể cứu sống anh ấy. Dù là tia hi vọng nhỏ thôi em cũng phải cứu anh ấy.
Phong Duật đứng một bên siết chặt nắm đấm, không phải em mong tôi chết để lấy tài sản của tôi sao? Bây giờ tôi xảy ra chuyện em lại muốn dùng máu của mình để cứu tôi? Lạc Ân Ân, rốt cuộc em là người như thế nào?
– Em…
Không cho Vương Minh Hạo nói hết, cô đã xoay người vào trong. Chỉ còn mình anh ta đứng ngoài, Vương Minh Hạo siết nắm đấm miệng tức giận nói
– Phong Duật, mày nghe cho rõ đây: em gái tao mà có mệnh hề gì thì mày là người chết đầu tiên.
Sau đó anh ta ngồi thục xuống đất miệng lẩm bẩm
– Hắn ta có gì tốt mà em phải hi sinh vì hắn ta như vậy?
– Công ty hắn ta lâm vào khó khăn thì em cũng đi gặp đối tác để xin ông ta hợp tác làm ăn, em biết rõ em đang mang thai không thể uống rượu nhưng vì muốn giúp hắn ta mà em uống rượu.
– Cuối cùng em sảy thai không dám nói với hắn? Hắn đối xử với em như thế tại sao em vẫn yêu hắn mà không cho anh một cơ hội?
Phong Duật đứng một bên nghe anh ta nói thật sự sốc. Vậy việc cô đi vào khách sạn là gặp đối tác chứ không phải ngoại tình sau lưng anh? Vậy mà anh ngu ngốc cho rằng cô ngoại tình, khi nhìn mấy bức ảnh cô ăn mặc đẹp bước vào khách sạn làm máu trong người anh nóng lên. Anh vội vàng chạy xe ra khỏi tầng hầm với tốc độ cao, mà không hề biết thắng xe bị hư. Cho đến lúc một chiếc xe tải đi ngược chiều thình lình xuất hiện anh mới biết. Sau đó là những tiếng phanh xe gấp, cùng tiếng kính vỡ anh chỉ biết mình chảy máu rất nhiều và bị người khác đưa tới bệnh viện. Bây giờ cho anh hối hận liệu có kịp? Chấp nhận tình yêu của cô, tin tưởng cô dù một lần? Có thể sao? Hồn của anh lìa khỏi xác làm sao quay về? Anh liệu sẽ chết sao? Phong Duật đấm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi cô được bác sĩ đẩy từ phòng cấp cứu ra. Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Vương Minh Hạo thấy cô như vậy liền đau lòng, xem ra cả đời này anh cũng không có cơ hội chen vào tình cảm của họ. Lạc Ân Ân nhìn anh ta nói
– Anh hai, Duật có thể cứu sống rồi.
– Anh biết, bây giờ em nên nghỉ ngơi.
Vương Minh Hạo sốt ruột nói, giờ là lúc nào rồi mà cô còn lo cho hắn ta?
– Duật, anh phải khoẻ nhanh lên.
Lạc Ân Ân mỉm cười nói nhỏ rồi thiếp đi. Phong Duật nhìn cô được đẩy vào phòng hồi sức, miệng vô thức gọi tên cô
– Ân Nhi…