Nhưng mà nhìn kén thần bí dao động, Hắc Diệu Thạch trên người Kim Nguyên tuyệt đối không ít.
“Không Vân?” Nhìn thấy Diệp Tinh đi ra, ánh mắt Kim Nguyên chuyển động một chút, lập tức cười tiến lên nói: “Hôm nay Không Vân sư đệ thật đúng là nhất minh kinh người a. Thiên phú như vậy thành Thạch Nghiêu chúng ta chưa từng xuất hiện qua. Phỏng chừng các thành trì khác cũng đều biết tên của Không Vân sư đệ. ”
“Chỉ là may mắn mà thôi.” Trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia tươi cười nói.
“Hửm?” Nhìn thấy Diệp Tinh tươi cười, Kim Nguyên lại sửng sốt.
Một tháng trước cậu ta cũng tới tìm Diệp Tinh, thế nhưng mỗi một lần khuôn mặt Diệp Tinh đều rất lạnh lùng, không muốn cùng cậu ta nói chuyện với nhau, hôm nay lại bỗng nhiên thay đổi.
– Kim Nguyên huynh, thực lực của Không Vân sư đệ cũng không kém, chuyến thám hiểm Bắc Hạp cốc ngày mai nếu không cũng mời Không Vân sư đệ? Thanh niên Charon mỉm cười nói.
“Cái này ta ngược lại muốn mời, chỉ là Không Vân sư đệ…” Kim Nguyên nhìn Diệp Tinh, có chút chần chờ.
Trước cậu ta cũng mời Diệp Tinh, chỉ là Diệp Tinh tất nhiên không để ý tới.
“Ngày mai đi Bắc Hạp cốc thám hiểm sao?” Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười nói: “Vừa vặn ngày mai tôi có thời gian.”
“Ha ha, vậy thì quá tốt.” Charon cười to nói.
Trên mặt Kim Nguyên cũng lộ ra một tia tươi cười, nói: “Đã như vậy, vậy ngày mai chúng ta tập hợp.”
“Ừm, ngày mai lúc đi gọi ta một tiếng.” Diệp Tinh cười cười.
“Đúng rồi, lần trước đoạn rễ kia tôi trong lúc vô ý cướp của Kim Nguyên huynh, kính xin Kim Nguyên huynh không cần để ý.”
Diệp Tinh chuyển động ánh mắt một chút, tay phải vung lên, trong tay lập tức xuất hiện một đoạn rễ kỳ dị.
Hắn đem rễ cây đưa tới trước mắt Kim Nguyên, vẻ mặt chân thành nói: “Hy vọng Kim Nguyên huynh có thể nhận đoạn rễ này, chúng ta phát sinh một ít chuyện không vui cũng có thể một khoản xóa bỏ.”
Kim Nguyên nhìn Diệp Tinh, nhìn đoạn rễ trước mắt, nụ cười trên mặt cậu ta rõ ràng càng sâu, nói: “Không Vân sư đệ, cái gọi là không đánh không quen biết, chuyện trước kia ta đã sớm quên mất. Đoạn rễ này đối với ta có chút hữu dụng, ta liền nhận lấy nhé. ”
“Kim Nguyên sư huynh quả nhiên rộng lượng.”
Thấy Kim Nguyên nhận lấy, Diệp Tinh cười khen ngợi nói.
“Vậy ngày mai tập hợp.”
Nói vài câu, Diệp Tinh lại trở về phòng mình.
“Hiện tại chuẩn bị kết giao với ta sao? Đáng tiếc…” Nhìn bóng lưng Diệp Tinh biến mất, tươi cười trên mặt Kim Nguyên chậm rãi biến mất.
– Kim Nguyên, ngươi dự định làm như thế nào? Charon nhìn Kim Nguyên.
Kim Nguyên lạnh nhạt nói, “Nếu ngày mai Không Vân cùng nhau đi thám hiểm, vậy kế hoạch của chúng ta liền thay đổi một chút đi.”
Sát ý trong mắt cậu ta chợt lóe rồi biến mất.
……
Ngày hôm sau.
Diệp Tinh đi tới một chỗ, lúc này nơi này đã có bảy người, cơ hồ toàn bộ đều là top 10 thiên tài đạo tắc cảnh Hắc Diệu Tông.
“Không Vân sư đệ.”
Nhìn thấy Diệp Tinh đến, những người này cười hô.
“Hỗn Dương sư huynh, Charon sư huynh…” Diệp Tinh thuận miệng cười nói.
“Ha ha, hôm nay có rất nhiều người.” Xa xa, Kim Nguyên cười đi tới.
Phía sau cậu ta còn có một vị lão giả tóc bạc trắng, sắc mặt lão giả khô vàng, không nói lời nào, nhưng khí thế dao động mơ hồ trên người lại cực mạnh.
“Hư không cảnh hậu kỳ.” Diệp Tinh cảm thụ khí thế dao động trên người vị lão giả này, trong lòng âm thầm nói.
Kim Nguyên vô luận đi tới nơi nào, bên người đều có một vị hư không cảnh hậu kỳ bảo hộ.
“Kim Nguyên.”
“Kim Nguyên sư huynh.”
Nhìn thấy Kim Nguyên đến, trên mặt mọi người nhất thời đều lộ ra tươi cười.
“Cái chúng ta đi tới Bắc Hạp cốc tìm kiếm lúc này chính là Tử Lăng Thảo, tìm được mười gốc cây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.” Kim Nguyên cười nói.
Tử Lăng Thảo là cậu ta chuẩn bị tìm để phụ trợ hấp thu năng lượng của Hắc Diệu Thạch.
Tất cả mọi người gật đầu.
Đoàn người đi ra khỏi Hắc Diệu Tông, sau đó rời khỏi thành Thạch Nghiêu.
Bắc Hạp cốc, nằm ở khu vực phía bắc thành Thạch Nghiêu, cách thành Thạch Nghiêu cũng không xa lắm.
Ở bên trong Bắc Hạp cốc, yêu thú mạnh nhất ở đạo tắc cảnh, bình thường cũng có một số người đi thăm dò, đây cũng là một nơi mài giũa rất tốt.
Bắc Hạp cốc, tám người Kim Nguyên đang đi.
Mà lúc này ông cụ bên cạnh Kim Nguyên đã biến mất, không biết trốn tới nơi nào.
“Theo tin tức mà tôi nắm được, Tử Lăng Thảo cách đây không xa.” Kim Nguyên đi đầu, mở miệng nói.
“Nơi này có rất nhiều ngã rẽ, những đường rẽ này nhất định phải phân biệt rõ ràng, đề phòng lạc đường.”
Bắc Hạp cốc bao la rộng lớn, ít nhất phải lớn bằng mười thành Thạch Nghiêu.
“Grào!”
Bỗng nhiên, một tiếng gầm trầm thấp vang lên, sau đó có một con mãnh thú khổng lồ dài năm mét, toàn thân có vết xước dữ tợn xông tới.
“vút!”
Một người trong số đó vung trường kiếm trong tay, sau đó con mãnh thú khổng lồ này bị phân thành hai nửa một cách nhẹ nhàng.
“Thực lực của Hỗn Dương sư huynh mạnh quá! Thực lực như vậy cho dù là cường giả Hư Không Cảnh sơ kì cũng không phải là đối thủ đúng không?” Kim Nguyên nghìn chàng trai này, cười nói.
“Phải, thực lực của Hỗn Dương sư huynh mạnh quá!”
“Dựa vào Đạo Tắc Cảnh đối đầu với Hư Không Cảnh, hoàn toàn vượt qua một cảnh giới, chắc chắn là thiên tài đỉnh cấp.”
…