Không phải Vân Hoa công chúa, chẳng lẽ là Mục Liên Tuệ?
Nam Nghiên huyện chủ cũng nghĩ đến chuyện này, con ngươi tối sầm lại, mím môi.
Đỗ Vân Lạc theo bản năng siết chặt dây cương của Tuyết Y trong tay, quay đầu nhìn ánh mắt trong suốt của Tuyết Y, chậm rãi lắc đầu nói: “Hương Quân nếu muốn ra tay, nàng sẽ động Tuyết Y mà không phải Thái Vi.”
Kiếp trước kiếp này, Nam Nghiên cùng Đỗ Vân Lạc đều từng giao tiếp với Mục Liên Tuệ, một người là tình địch cộng thêm mẹ kế, một người là em dâu thêm cạnh tranh quyền lực, mấy chục năm qua, chính là lúc trước rất nhiều chuyện không hiểu, cách một đời cũng thông suốt, cho nên hai người đối với tính cách của Mục Liên Tuệ cũng được coi là biết rõ.
Mục Liên Tuệ làm việc có suy nghĩ của riêng mình, nàng rất thực dụng, tính kế cũng tốt, hại người cũng được, đều có mục đích của nàng ta trong đó.
Cho dù trong lòng có hận ý, Mục Liên Tuệ cũng không làm chuyện vô dụng.
Trong Quốc Ninh tự, Mục Liên Tuệ có thể vì Vân Hoa công chúa nói mấy câu mà xuống tay với Nam Nghiên huyện chủ, nhưng lúc này nhất thời có chút không giống. Lúc trước hôn sự của Nam Nghiên và Lý Loan chưa định, Mục Liên Tuệ ra tay còn có thể có chút thu hoạch.
Hiện tại, Lý Loan đã cưới Nam Nghiên qua cửa, Mục Liên Tuệ lại ra tay với Nam Nghiên huyện chủ, ngoại trừ phát tiết khí giận ra, không có lợi ích nào khác.
Ngược lại, Mục Liên Tuệ giày vò Đỗ Vân Lạc mới xem như không quên ý định ban đầu.
Hai người chọn một, Mục Liên Tuệ nếu ra tay, nhất định sẽ ở trên người Tuyết Y động thủ.
Thái Vi dị động nhắc nhở Đỗ Vân Lạc, cho nên nàng mới không dám đem Tuyết Y cho Nam Nghiên huyện chủ mượn.
Nam Nghiên huyện chủ cất tiếng gọi một cung nữ tới, phân phó vài câu, cung nữ kia nhanh chóng đi, không lâu sau mang tới một nội thị.
“Nhìn kỹ Tuyết Y một chút.” Nam Nghiên ra lệnh.
Ở trong cung làm việc, phàm là người thông minh, cũng sẽ không nhiều lời, nội thị kia chỉ cần làm việc, kiểm tra cẩn thận Tuyết Y một phen.
Tuyết Y dịu dàng để nội thị lần lượt nâng bốn chân của nó lên xem xét.
Nội thị xem xong, chỉ vào chân sau bên phải, nói: “Mã chưởng rớt đinh, nếu chạy sẽ dễ dàng buông lỏng, Thế tử phi ngài nếu muốn lên ngựa, nô tài cho người một lần nữa đóng đinh mã chưởng đi.”
Nam Nghiên huyện chủ từ chối cho ý kiến, bảo cung nữ lấy chút tiền thưởng cho nội thị.
Đỗ Vân Lạc đưa tay sờ bờm Tuyết Y, trong lòng một mảnh thanh minh.
Mục Liên Tiêu tuy xuất thân tướng môn, nhưng hắn cũng không phải là người bất cẩn, hơn nữa Tuyết Y là hắn đặc biệt chọn tới cho Đỗ Vân Lạc, mặc dù hắn phải đi gấp tới Đức An, cũng nhất định sẽ phân phó Vân Tê kiểm tra thỏa đáng, tuyệt đối không có khả năng vừa đưa tới liền buông lỏng mã chưởng.
Từ trong kinh xuất phát đến vây tràng, tất cả ngựa đều tập trung cùng một chỗ chăm sóc, muốn xuống tay cũng chính là vào lúc này.
Mã chưởng bị rớt không phải liếc mắt một cái có thể nhìn ra được.
Đỗ Vân Lạc nếu cưỡi Tuyết Y chạy vặt thì không sao, nhưng nếu Vân Hoa công chúa nổi tính tình lên, hướng về phía mông ngựa một roi, Tuyết Y rải móng ngựa chạy một cái, mã chưởng bị lỏng nhất thời mất đi thăng bằng, Đỗ Vân Lạc mới học cưỡi ngựa nhất định gặp nạn.
Đến lúc đó, một đoàn hỗn loạn, ai còn có thể chú ý mã chưởng của Tuyết Y có sự cố hay không, người ngoài lại xem chính là Đỗ Vân Lạc học nghệ không tinh, Tuyết Y đột nhiên gia tốc khiến nàng ngã ngựa.
Phương pháp này, dễ dàng thành công, và không dễ dàng phản ngược.
Mục Liên Tiêu không có ở vây tràng, chờ có người nhớ tới xem xét mã chưởng cũng không thể tra ra được gì.
Thủ pháp này mới giống như Mục Liên Tuệ trước kia Đỗ Vân Lạc quen biết, kiếp này lại tại Vọng Mai viên cùng Quốc Ninh tự làm việc lớn mật, bất kể hậu quả, ngược lại làm cho Đỗ Vân Lạc giật mình một chút.
Nam Nghiên huyện chủ thở phào nhẹ nhõm, may mà Đỗ Vân Lạc lưu ý được, bằng không nàng cưỡi Tuyết Y đi cứu Hoàng Ti Ti, người không cứu được không nói, bản thân nàng nói không chừng đều phải kẹt vào.
“Nhưng nếu không phải Công Chúa và Hương Quân, Thái Vi lại là chuyện gì xảy ra?” Nam Nghiên huyện chủ lẩm bẩm nói.
Hai người còn chưa cân nhắc rõ ràng, liền nghe một trận tiếng vó ngựa tới.
Đỗ Vân Lạc ngước mắt nhìn lại, là Vân Hoa công chúa giục ngựa trở về, phía sau cách đó không xa Mục Liên Tuệ đi theo.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Vân Hoa công chúa dừng lại bên cạnh Nam Nghiên huyện chủ, từ trên cao nhìn xuống các nàng, “Ta nghe nói Thái Vi kinh mã?”
Nam Nghiên huyện chủ trả lời: “Đúng vậy, ta đem Thái Vi cho Hoàng Ti Ti, Thái Vi bị kinh mã, may mà huynh trưởng nàng kịp thời cứu giúp, bằng không sợ là sẽ bị thương.”
Vân Hoa công chúa hừ một tiếng: “Hoàng Ti Ti? Kỹ năng cưỡi ngựa què quặt của nàng ngay cả Thái Vi cũng chịu không nổi?”
Đỗ Vân Lạc rũ mắt, Công Chúa có ý nghĩ này là cực kỳ tự nhiên, bởi vì Hoàng Ti Ti cưỡi ngựa không giỏi, tất cả mọi người sẽ cho rằng vấn đề ở trên người Hoàng Ti Ti, hơn nữa Thái Vi còn là một con ngựa tính cách cực kỳ nhu thuận.
Tiên nhập làm chủ, nếu Đỗ Vân Lạc từ trên Tuyết Y ngã xuống, mọi người cũng sẽ cho rằng là do Đỗ Vân Lạc tự mình tự chịu.
Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Lạc bất động thanh sắc liếc Mục Liên Tuệ một cái.
Mục Liên Tuệ sau khi cưỡi ngựa có chút thở hổn hển, hai má đỏ lên, tầm mắt nhìn xa xa, dường như không có lưu tâm đối thoại giữa Vân Hoa công chúa và Nam Nghiên.
Nam Nghiên huyện chủ lắc đầu, nói: “Thái Vi tính tình cực tốt, Hoàng Ti Ti kỹ thuật là không tốt, nhưng cũng không kém đến mức không thể cưỡi Thái Vi chậm rãi đi bộ, ta luôn cảm thấy Thái Vi hôm nay rất nôn nóng.”
Vân Hoa công chúa nhướng mày, xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, gọi một nội thị lại đây dắt ngựa đi, giẫm giày da bước nhanh về phía trước: “Nôn nóng? Kiểm tra nó chưa?”
“Chưa từng xem qua.”
Vân Hoa công chúa nghe vậy, dừng bước xoay người liếc mắt nhìn Nam Nghiên huyện chủ một cái: “Ngươi ngược lại là tâm lớn. Ta đã suy nghĩ trong hai ngày qua rằng vận khí của ngươi thực sự tốt. Nếu không phải có Hoàng Ti Ti ngăn ở phía trước, ngã chính là ngươi.”
Mấy câu này nói âm dương quái khí, hai chữ “Vận khí” nghiến răng nghiến lợi nhảy ra.
Đỗ Vân Lạc biết, đây là nói trong Quốc Ninh tự Nam Nghiên huyện chủ ở trong phòng nàng chơi cờ tránh được tính kế, Đỗ Vân Lạc nhìn thấy công chúa trừng Mục Liên Tuệ một cái, Mục Liên Tuệ lại giống như hồn nhiên bất giác.
Vân Hoa công chúa muốn điều tra, hạ nhân tự nhiên không dám trốn lười thoái thác.
Bốn người ở trong lều trại mới ngồi một khắc đồng hồ, liền có nội thị đang cầm một nắm cỏ ngựa tới.
“Nô tài mũi linh, ngửi thấy được Thái Vi thở ra có mùi rượu nhàn nhạt, nô tài liền đi chỗ đống cỏ ngựa tìm, tìm ra một chút nhỏ như vậy.”
Vân Hoa công chúa bảo Úc Vũ đón cỏ ngựa lại, Úc Vũ ngửi ngửi, gật đầu với công chúa: “Công chúa, có mùi rượu.”
Đỗ Vân Lạc cùng Nam Nghiên huyện chủ trao đổi một ánh mắt.
Ngựa sợ sấm sét ghét rượu như mạng, Thái Vi lại không như vậy, nó tính tình dịu dàng chỉ cần dính vào một chút cũng không lo lắng, đụng phải người có kỹ thuật tốt tự nhiên không sao cả, nhưng lúc này là Hoàng Ti Ti nửa treo lơ lửng, lúc này mới kinh mã.
Nhìn tình huống của Thái Vi, cỏ ngựa này hẳn là ăn không nhiều lắm, có thể là thời gian có hạn, người xuống tay còn chưa kịp đểcCho Thái Vi ăn hết, ăn nhiều hơn một chút này liền bị trộn lẫn trên đống cỏ ngựa khác rồi.
Nếu không phải gặp một cái mũi rượu, đại khái liền lừa gạt qua.
“Nếu đã biết là chuyện gì xảy ra, ” Vân Hoa công chúa đứng dậy, không chút để ý đi hai bước, đột nhiên nhấc chân lên, giày da dùng sức đạp lên mấy ghế con, tiếng sấm rầm vang lên một trận, mấy đĩa trái cây cùng chén trà toàn bộ rơi xuống đất, “Còn không đi điều tra rõ ràng!”
Nội thị sợ tới mức lắp bắp đáp lại, vội vàng đi ra ngoài.
Chén trà ùng ục lăn hai vòng, cuối cùng dừng lại bên chân Mục Liên Tuệ.
Vân Hoa công chúa lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt như mũi tên