Sáng mùng 9.
Đỗ Vân Lạc tỉnh lại rất sớm, Kim Thụy canh gác đêm bên ngoài nghe thấy động tĩnh, liền tiến vào hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt.
Kim Lăng kiểm tra cẩn thận hành lý cần mang theo, sau khi xác định không sai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa cung, xe ngựa không ít, Đỗ Vân Lạc đỡ tay Kim Lăng xuống, ngước mắt lên nhìn, đa số là người lạ.
Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, lúc này đi theo các công tử cô nương đi vây tràng, nàng quen biết kỳ thật cũng không có mấy người.
“Đỗ cô nương.” Thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.
Đỗ Vân Lạc quay đầu nhìn, thấy là Nam Nghiên huyện chủ tới, nàng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, phúc thân nói: “Huyện chủ.”
Hai người nếu đã gặp nhau, liền cùng nhau đi vào trong cung, trên đường gặp các cung nữ nội thị, hướng về phía Nam Nghiên huyện chủ đều xưng hô một tiếng “Thụy Thế Tử phi”, ngược lại có vẻ “Huyện Chủ” của Đỗ Vân Lạc có chút bất đồng.
“Thỉnh Hương Quân là chủ ý của ai?” Đỗ Vân Lạc thấp giọng hỏi Nam Nghiên huyện chủ.
Nam Nghiên huyện chủ mắt không chớp mắt, đi tứ bình bát ổn, nghe vậy nở nụ cười: “Chủ ý của ta.”
Đỗ Vân Lạc ngạc nhiên.
Nam Nghiên huyện chủ cười khổ, nói: “Đây cũng là không có biện pháp.”
Đỗ Vân Lạc ngước mắt nhìn Nam Nghiên, tinh tế cân nhắc những lời này, cũng hiểu Nam Nghiên không thể làm gì được.
Nam Nghiên huyện chủ là thành hôn rồi, nhưng đi vây tràng thì nam nhân đều đi săn bắn, nàng nhất định là đi theo các cô nương khác, phu nhân cùng nhau ở phụ cận doanh địa nói chuyện hài hước.
Người ngoài không biết Nam Nghiên huyện chủ cùng Vân Hoa công chúa nháo ra mâu thuẫn, Huyện Chủ không thể không đi theo Công Chúa tiến lui, nếu như Công Chúa bí mật làm khó nàng như thế nào cũng nói không được.
Vì tự bảo vệ mình, Nam Nghiên huyện chủ nhất định phải tìm một người khiến Công Chúa nghiến răng nghiến lợi, đó chính là Mục Liên Tuệ.
Có Mục Liên Tuệ ở đây, lực chú ý của Vân Hoa công chúa đều ở trên người nàng, cũng không rảnh bận tâm Đỗ Vân Lạc cùng Nam Nghiên huyện chủ, cho dù muốn chào hỏi hai người các nàng, cũng là thuận tay mà thôi.
Đạo lý này Đỗ Vân Lạc đều có thể nghĩ thông suốt, không thể không nói, có mục tiêu này ở trước mặt, nàng không cần thời khắc lo lắng Vân Hoa công chúa sẽ níu kéo nàng không buông.
Nhưng công chúa không tìm nàng thì nàng đối với Mục Liên Tuệ cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Thôi thôi, coi như là lùn tìm cao, đi một bước lại nhìn một bước đi.
“Ngươi làm sao thuyết phục được Hoàng Thái Hậu?” Đỗ Vân Lạc tò mò hỏi.
Nam Nghiên huyện chủ cười yếu ớt, chỉ chỉ Đỗ Vân Lạc.
Đỗ Vân Lạc mở to hai mắt.
“Ta nói với Hoàng Tổ Mẫu, mấy ngày nay trời mưa, khả năng cưỡi ngựa của ngươi khẳng định chưa luyện tốt, ta cũng không phải tinh thông, đến lúc đó ai bồi công chúa cưỡi ngựa? Mấy cô nương xuất thân tướng môn kia ở trước mặt công chúa cũng không nói được mấy câu, cũng chỉ có Hương Quân thôi, thứ nhất cùng công chúa quen thuộc, thứ hai kỵ thuật xuất chúng.” Nam Nghiên huyện chủ thản nhiên nói.
Đỗ Vân Lạc dừng bước, lẳng lặng nhìn thoáng qua bóng lưng Nam Nghiên huyện chủ.
Không thể không nói, Nam Nghiên huyện chủ đủ thông minh, cũng sẽ vì mình tính toán.
Đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Không vì mình tính toán, lại phải làm sao thoát khỏi lòng bàn tay Vân Hoa công chúa đây?
Hai người đến Từ Ninh cung thỉnh an.
Có lẽ là Nam Nghiên huyện chủ sau khi thành thân cùng Lý Loan ở giữa không tệ, Hoàng Thái Hậu nhìn cháu gái bà từ nhỏ nuôi dưỡng bên người lớn lên càng thêm vài phần thân thiết, trong lời nói cũng khó có được chút thân mật.
“Ngươi là hiểu chuyện, chờ đi vây tràng, ngươi thay Ai gia theo dõi A Loan, bảo hắn đừng ỷ vào trong tay có công phu liền hồ nháo, lại giống như lần trước một mình xông vào trong rừng tìm lão gấu đánh, sau khi trở về Ai gia nhất định không tha cho hắn!” Hoàng Thái Hậu dặn dò.
Nói đến sự việc trước đây, Nam Nghiên huyện chủ nhịn không được cười, nói: “Hoàng Tổ Mẫu, lần trước chịu thiệt thòi lớn như vậy, lúc này Thế Tử nhất định sẽ không như vậy nữa.”
“Ai gia còn không biết mấy người bọn chúng sao? A Loan trước đó đấu với lão gấu đó bị chịu thiệt, lúc này nhất định là muốn gọi A Dự cùng hắn đi báo thù, may mà A Tiêu không có ở đây, bằng không…” Hoàng Thái Hậu lắc đầu, “Ngươi ngăn cản bọn họ, một người cũng không được đi, toàn bộ ngăn cản cho ta.”
Nam Nghiên huyện chủ liên thanh đáp xuống.
Vân Hoa công chúa bước nhanh vào, thấy bên trong đang nói náo nhiệt, nàng nhướng mắt phượng lên, nói: “Hoàng Tổ Mẫu, không đánh gấu không đánh hổ, người thật để cho các ca ca đi đánh thỏ trở về sao?”
Hoàng Thái Hậu lôi kéo công chúa ngồi xuống, trầm giọng nói: “Đánh thỏ không tốt sao? Ai gia biết ngươi nhàn rỗi, ngươi đánh mấy con thỏ là được, cái khác không được đi đụng vào.”
Vân Hoa công chúa bĩu môi, gật gật đầu.
Chờ các nơi đều chuẩn bị thỏa đáng, liền khởi hành đi vây tràng.
Đỗ Vân Lạc và Mục Liên Tuệ ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Mấy ngày nay không gặp, tinh thần Mục Liên Tuệ cũng không tốt, sau khi lên xe cái gì cũng không nói, dựa vào gối liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh mắt Đỗ Vân Lạc dừng trên người nàng, nghĩ đến lúc trước cùng Nam Nghiên huyện chủ thảo luận một phen.
Nếu Mục Liên Tuệ cũng sống lại một đời, vậy rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ ràng, cùng đồng dạng, cũng sẽ xuất hiện không ít nghi vấn mới.
Trước kia, Mục Liên Tuệ đối với Lý Loan và Lý Dự đều không có sở thích, chỉ là Hoàng Thái Hậu mở miệng, nàng liền gật đầu.
Gả cho Lý Loan Lạc giữ một đời Hoàng Lăng, Mục Liên Tuệ không muốn lặp lại vết xe đổ cũng không có gì kỳ quái, nếu nàng muốn thay Mục Liên Thành mưu đồ Thế Tử, gả cho Lý Dự kỳ thật là một lựa chọn tốt, nhưng hết lần này tới lần khác, Mục Liên Tuệ hoàn toàn cự tuyệt con đường của Lý Dự.
Còn nữa, nàng thậm chí không để ý đến ý nghĩ của Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thái Phi, làm việc thật sự quá mức đao to búa lớn, những phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ khác hẳn là có, nhưng Mục Liên Tuệ lựa chọn trực tiếp nhất.
Đỗ Vân Lạc có chút không hiểu tâm tư Mục Liên Tuệ.
Nàng ấy còn nghĩ gì nữa?
Từ kinh thành đi vây tràng, đoàn xe ngựa phải đi cả ngày, đợi đến khi trời tối mới đến hành cung bên ngoài vây tràng.
Mấy đời quân vương đều thích săn bắn, liền kiến tạo hành cung bên cạnh vây bãi này, hành cung không thể so sánh với hoàng cung kinh thành, nhưng dù sao cũng là ngự uyển hoàng gia, cũng phi thường khí phái.
Trời đã tối đen, Đỗ Vân Lạc liếc mắt nhìn không thấu cảnh trí hành cung này, chỉ là các phòng các viện đều thắp đèn lồng, tìm được đèn lồng nhìn lại liền thấy nơi này chiếm diện tích cực rộng.
Các cung nhân đã sắp xếp thỏa đáng.
Đỗ Vân Lạc đi theo cung nhân đến một chỗ ngoài cung.
Vừa bước vào, chỉ thấy bên trong đã có người đến.
Dưới hành lang đèn lồng đỏ chiếu sáng, có một cô nương bằng tuổi Đỗ Vân Lạc, nàng mặc áo khoác màu xanh như ý, bên ngoài khoác một chiếc áo giáp dài màu củ sen, váy dài che chân, lộ ra mũi giày thêu hoa lan, dưới mi liễu, một đôi mắt thấm ướt như hoa lê, chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ nhuộm son.
Nàng nhìn Đỗ Vân Lạc không chớp mắt, bộ dáng điềm đạm đáng thương.
Bên cạnh nàng đi theo một cung nhân, đứng dậy nói với nàng cái gì đó, cô nương kia ánh mắt sáng lên, lại tối sầm, chậm rãi thở dài một hơi, cầm khăn tay đứng tại chỗ, do dự có nên đi lên hay không.
Đỗ Vân Lạc thấy nàng ta vừa vui mừng lại ưu thương nên không hiểu, đột nhiên liền nhớ tới lời Đỗ Vân Nặc nói, nàng nghĩ, cô nương này tất nhiên là Hoàng Ti Ti, những cô nương tướng môn khác cũng sẽ không đa sầu đa cảm giống Hoàng Ti Ti.
Dựa vào lễ nghĩa, Đỗ Vân Lạc hướng nàng hành lễ bình bối: “Ta là Đỗ Vân Lạc.”
“Ta biết ngươi”, Cô nương kia liền bước về phía trước, dừng lại năm bước trước Đỗ Vân Lạc, “Ta là Hoàng Ti Ti.”
+
Đỗ Vân Lạc mím môi, quả nhiên là nàng ta.