“Ai có thể làm chứng? Anh sao?”
Hứa Trầm Đình phớt lờ lời nói của Trần Tư Giai, ngược lại lại nhìn về phía những người nói họ có thể làm chứng cho Trần Tư Giai, tùy ý chỉ vào một người.
“Vừa rồi chính là anh cầm ấm nước lại đây đúng không! Chuyện này làm anh tức giận như vậy, hẳn là phải biết rất nhiều đi!”
Hứa Trầm Đình không có ý định buông tha cho người này, trực tiếp chỉ vào anh ta, cho anh ta một cơ hội để thể hiện tấm lòng đối với người con gái mình thầm thương trộm nhớ: “Vậy ngươi hãy đứng ra nói với cảnh sát là ngươi nhìn thấy gì? Nghe được cái gì? Tôi xâm phạm Trần Tư Giai như thế nào đi? Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.”
“Vậy anh nói cho tôi biết một chút tình huống khi ấy đi.”
Hứa Khắc Minh kỳ thật cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo cách mà Trần Tư Giai nói, chính là cô ta tự mình chạy thoát ra ngoài, tại sao còn có nhân chứng?
“Chính là như vậy, cậu ta đem quần áo của Tư Giai xé rách, có ý đồ xâm phạm cô, nếu không phải Tư Giai cố gắng hết sức để chạy thoát, hiện tại khả năng liền bị tên cầm thú này làm nhục.”
Người đàn ông bị điểm danh, liền mở miệng trực tiếp chỉ ra và xác nhận những điều Hứa Trầm Đình làm với Trần Tư Giai, vẻ mặt oán hận, tựa như còn muốn đánh Hứa Trầm Đình.
“Anh.” Hứa Khắc Minh muốn hỏi rằng đây là anh nhìn thấy, hay là nghe nói.
Nhưng không để anh mở lời, Hứa Trầm Đình liền nói trước câu anh định nói, trực tiếp đem công tác dò hỏi sự việc của anh đoạt đi.
Bất quá, Hứa Trầm Đình ra câu hỏi đánh vào vấn đề rất nhiều.
Logic rõ ràng, nói có sách mách có chứng, xem ra chuyện này trong đó có ẩn tình.
Hứa Trầm Đình không chút hoang mang hỏi: “Vậy anh tận mắt nhìn thấy tôi làm gì cô ta như thế nào à?”
“Sự thật chính là như vậy, cậu.” Người đàn ông như cũ thái độ vẫn rất kiên định.
“Thế cuối cùng anh có tận mắt nhìn thấy hay không?” Hứa Trầm Đình híp mắt lại, ngữ khí cường ngạnh đánh gãy lời nói của anh ta, hỏi lại một lần nữa.
Người đàn ông kia vẫn quật cường trả lời: “Tư Giai sẽ không nói dối.”
“Ha Hả”
Hứa Trầm Đình cười lạnh hai tiếng, lời nói sắc bén tiếp tục truy vấn người đàn ông nọ.
“Vậy anh trả lời tôi cái này, tôi có thể cho rằng là anh không có tận mắt nhìn thấy tôi làm nhục cô ta, chỉ là bởi vì anh tin tưởng lời của Trần Tư Giai nói, nên anh chủ quan phỏng định rằng tôi xâm phạm Trần Tư Giai, phải không”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông kia tuy rằng không có chứng cứ, nhưng lại như cũ hợp tình hợp lý mà nói lại: “Một người gợi cảm như Tư Giai, chẳng lẽ cậu lại không có suy nghĩ gì sao?” “Tôi đúng thật là không thích cô ta.”
Thật sự không phải Hứa Trầm Đình quá tự luyến, nhưng thật sự chính là như vậy, cô ta cũng đâu có đẹp bằng cậu đâu chứ.
Trần Tư Giai cảm thấy lồng ngực của chính mình bị đâm một cái.
“Còn lớn tuổi hơn cả tôi, kiêu ngạo và ương ngạnh như vậy, thiếu phẩm chất, dối trá không có văn hóa.”
Từng câu nói Hứa Trầm Đình nói ra hung hăng đâm vào tim Trần Tư Giai, làm cô chỉ muốn tiến lên xé rách miệng Hứa Trầm Đình.
“Bọn tôi cự tuyệt mấy em gái đều có thể xếp quanh Yến đại hai lần, hơn nữ những người đó còn so với cô đẹp hơn, cũng không biết ai lại có thể tự tin đến vậy cảm thấy bọn tôi h@m muốn sắc đẹp của cô, đối với cô muốn làm chuyện bậy bạ? Cô cứ mơ tưởng đi ha!”
Lục Tư Thành bổ một đao đúng chỗ, câu nào cũng đâm thẳng vào tim Trần Tư Giai.
“Quan trọng nhất chính là, tôi thích đàn ông, đối với cô, căn bản là tôi không có phản ứng, tôi đây đi xâm phạm cô làm gì?” Hứa Trầm Đính nhún nhún vai, vô cùng ghét bỏ mà nhìn Trần Tư Giai.
“Không thể nào!”
Trần Tư Giai trừng lớn, lắc đầu, không thể tin những gì Hứa Trầm Đình nói: “Cậu là vì muốn thoát tội mới nói chính mình thích đàn ông đi, cậu cho rằng nói như vậy có thể thoát tôi hay sao?”
“Cô có thể đi Yến đại tùy tiện hỏi một học sinh hỏi, tất cả học sinh ở Yến đại đều biết tôi thích nam, cô không biết sao?”
Hứa Trầm Đình dám nói như vậy, cũng sẽ không sợ có người đi hỏi, rốt cuộc chuyện này cũng phải bí mật.
Đặc biệt là chuyện của cậu với Quý Thịnh làm đến lớn như vậy, không phải là mọi người đều biết hay sao?
Ánh mắt Hứa Trầm Đình bình tĩnh như hồ nước, đen nhanh thâm túy, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.
“Vậy cô có biết tội vu oan người khác bằng lời nói, sẽ bị đi tù mấy năm hay không?”
Hứa Trầm Đình thong thả mở miệng, tựa như bị ngâm trong băng, lạnh đến thấu xương.