Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân: Từ Gia, Ngoan Sẽ Có Thưởng

Chương 9-1: Thói hư tật xấu 1



“Mẹ làm cơm xong rồi, con đói bụng không, ngồi xuống đợi chút trước, mẹ đi gọi cha con.”

“Tại sao lại là mẹ làm cơm? Rác rưởiđó đang làm gì?”

Giọng điệu Trương Niệm cực kỳ không vui, mà Quân Từ trong mắt cô, chẳng qua chỉ là một đồ rác rưởi.

Nói xong, tiếng bước chân liên tiếp hướng đến cửa phòng Quân Từ.

“Đừng, Niệm Niệm.” Hình như Phó Thúy Hoa kéo Trương Niệm lại: “Hôm qua nó bị cha con đánh cho một trận, vừa mới tỉnh lại, hình như cơ thểcó vấn đề, đểnó nghỉngơi một chút nữa, nếu thật sựxảy ra chuyện gì, có thể cha con sẽ có chuyện!”

“Ha.” Trương Niệm khinh thường cười một tiếng: “Sao không đánh chết đi?”

Tiếng bước chân lại đi xa.

Trong bóng tối, Quân Từ cười lạnh.

Đánh chết thật, đồ khốn nạn nhỏ này còn có thểan tâm học hành sao?

Cô xoay người xuống giường, bàn tay đặt ở trong góc duy nhất có chút ánh mặt trời chiếu sáng cũng thu lại.

Ký hiệu hình chữ U trên bàn lòng tay hình như sáng lên một ít, giống như một hình xăm bình thường.

“Cô Lỗ, bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Cô Lỗ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Thêm chút năng lượng mặt trời, ít nhất tốc độ tác dụng nhanh hơn.

“Cô Lỗ đã tìm được trang web thích hợp với tiểu thuyết của điện hạ, mạng văn học Lạc Đô, trang web này có trung tâm văn hóa nước Hoa giúp đỡ phía sau, tuy rằng lượng truy cập không lớn lắm, nhưng hợp tác với rất nhiều app cho điện thoại di động, tương lai phát triển khả quan, quan trọng nhất là phương diện khống chế bản quyền cũng không nghiêm khắc,có thểlà vì trang web không có tác phẩm IP lớn gì, vì vậy tương đối thả lỏng. Thừa dịp lúc chưa nổi, là trang web thích hợp nhất hiện nay để ngài phát triển.

Cô Lỗ phân tích, cực kỳ có ưu thế.

Nếu như Quân Từ thật sự có dự định đi theo con đường giá trị IP, vậy bản quyền ắt phải nắm chặt trong tay mình.

Người bình thường viết tiểu thuyết, rất ít người có thể nghĩ đến IP, cho dù nghĩ tới, cũng phải xem tiểu thuyết của ngươi có giá trị này hay không.

Mà Quân Từ rất có lòng tin với mình.

Cô có Cô Lỗ phụ trợ bên cạnh, viết ra một tác phẩm IP nổi tiếng, không phải là việc gì khó.

Nhưng, nên viết chuyện gì đây?

“Nếu điện hạ viết thể loại khoa học viễn tưởng, phù hợp với đặc trưng của mạng văn học Lạc Đô, mỗi từ, nhất định phải đúng kiểu ngay thẳng, tốt nhất là viết mấy loại điêu ti nghịch tập.”

Nghe lời Cô Lỗ nói xong, Quân Từ cảm thấy ê răng.

Điêu ti nghịch tập…

Cô kiêu ngạo cả đời, cuối cùng sống lại thành một điêu ti.

Nhưng, sao cô biết trong lòng điêu ti là như thế nào?

“Nếu như điện hạ không ngại, có thể sửa một số sự tích của ngài thành tiểu thuyết là được, nhưng do làm phim công chiếu trên màn hình lớn, thân phận điện hạ không cần phải xây dựng quá lớn, làm con của tướng quân là được rồi.”

Cô Lỗ nói, làm Quân Từ hiểu đượctrong nháy mắt.

Tiểu thuyết điếu ti nghịch tập dân mạng thích xem, nhưng đểmang lên màn ảnh lớn thì không được.

Con của tướng quân, có thểhạxuống một chút, thành con riêng của tướng quân.

Chí ít trong đám bạn xấu của cô trước đây, có một con tướng quân.

Có điều người ta là chính thống.

Điểm then chốt là, chuyện trước đây Quân Từ trải qua, là chuyện con nhà người ta trong truyền thuyết.

Xem ra điêu ti không có loại đồng cảm này.

Nhưng, Quân Từ có thể thay đổi một số chuyện không phải là được rồi sao?

Tiểu thuyết nha, căn cứ vào ký ức về thế giới này, Quân Từ vẫn có thể hiểu một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.