37 cân lươn, 1 cân mình có thể kiếm được chênh lệch giá 4 hào.
Nói cách khác, với đám lươn này, tổng cộng mình có thể thu được chênh lệch giá 14 tệ 8 hào.
Trên đường tiện thể hái chút rau dại đem bán, một ngày đi thị trấn một chuyến, tiền tới tay cũng sắp gần 20 tệ rồi.
20 tệ.
Nghe không nhiều lắm, thế nhưng vào thập niên tám mươi, đây chính là một số tiền lớn.
Dù sao lương tháng của một công nhân, cũng chỉ năm, sáu chục tệ.
Giang Châu thận trọng tìm một cái mẹt trúc che lên cái lu.
Nhưng đây đều là tiền nha!
Hai đứa bé còn đang ngủ.
Giang Châu quyết định dùng những dải tre chất thành đống trong sân để đan một vài chiếc sọt.
Nghề thủ công này là Giang Châu vô sự tự thông.
Đời trước cũng biết.
Nói chung, đời trước ngoại trừ xuống ruộng làm việc, Giang Châu biết rất nhiều việc khác.
Không phải vì sinh kế, đơn thuần chỉ vì chơi đùa.
Bây giờ trọng sinh một đời.
Tuy ngay từ đầu còn có chút lạ lẫm, thế nhưng sau khi chậm rãi tìm được cảm giác, hắn đan giỏ trúc càng làm càng tốt.
Bện sọt không khó, nhưng cần kiên trì.
Một giờ qua đi, mới vừa làm xong sườn của cái sọt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đang chuẩn bị đứng lên làm vai động tác thể dục cho đỡ mỏi, thì nghe thấy ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân vội vã.
Còn có tiếng khóc của con nít.
Giang Châu sửng sốt.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy ngoài sân nhà mình, Đông Tử bị nhéo tai, khóc lóc bị lôi vào trong nhà.
“Thằng nhóc Giang gia! Mày làm người quá không ra gì, bản thân không có chút bản lĩnh thì thôi, sao còn làm hư con của tao chứ!?”
Lỗi tai của Đông Tử bị nhéo đỏ, đau đến mức nó nhe răng trợn mắt.
Thấy Giang Châu đứng ở trong sân, Đông Tử nhanh chóng dùng mức cắn răng tránh thoát.
“Mẹ! Anh Giang thật không mang con làm chuyện xấu! Số tiền này, đều là con kiếm được!”
Đông Tử vừa oan uổng vừa tức giận.
Nó nhìn về phía Giang Châu, vô cùng áy náy nói: “Anh, xin lỗi, mẹ em bà ấy không nghe em giải thích.”
Ngay sau đó, Đông Tử kể lại chuyện này một lần.
Thì ra vừa rồi, đám trẻ vừa từ chỗ Giang Châu trở về.
Đông Tử bắt lươn nhiều nhất, nên toàn thân đều là bùn.
Nó về nhà tắm gội.
Vừa vặn mẹ nó Trương Thúy Mai từ ruộng trở về chuẩn bị làm cơm.
Tiện tay định giặt quần áo của con trai.
Không ngờ từ bên trong rơi ra 1 tệ.
1 tệ, vào thời đại này, đối với người dân trong thôn Lý Thất mà nói, đây chính là một khoản tài chính không thể khinh thường!
Trương Thúy Mai nhanh chóng đi đến cái hũ đựng tiền của nhà mình kiểm tra.
Kết quả, tiền này không phải Đông Tử lấy từ nhà mình.
Trương Thúy Mai lập tức nổi cơn điên.
Trực tiếp lôi Đông Tử còn đang tắm túm ra, chửi mắng một trận.
Ồn ào cho đến khi chồng mình từ ngoài ruộng trở về.
Hai người liên tục ép hỏi, Đông Tử đến cùng vẫn là con nít.
Lập tức khóc lóc kể hết mọi chuyện.
Nhưng mà…
Vừa nghe đến Giang Châu.
Hai người lập tức nổi giận.
Giang Châu cho bọn nó tiền bán lươn?!
Làm sao có thể!
Thằng khốn Giang gia, ngay cả vợ con của mình đều sắp chết đói, làm sao có thể cho bọn nó tiền?!
Ý nghĩ đầu tiên của Trương Thúy Mai chính là Giang Châu nhất định là mang theo con của nhà mình đi ăn trộm.
Đây là tiền phạm tội.
Vì vậy nhéo tai của Đông Tử, nổi giận đùng đùng tìm tới, nhất quyết phải bắt Giang Châu đưa ra lời giải thích.
“Các người nghĩ đi, nào có chuyện như vậy? Bản thân không ra gì thì thôi, thậm chí ngay cả con nít cũng làm hư theo!”
Trương Thúy Mai chống nạnh, hùng hổ, lớn giọng quát mắng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Vài hộ sát vách đều lò mò ra nhìn xem thế nào.
Vừa nhìn thấy là nhà của Giang Châu, lập tức nghị luận ầm ĩ.
“Nhìn xem đi, lại là thằng khốn này! Suốt ngày không làm việc đàng hoàng, ruộng trong nhà thì để không, chắc lại mang lũ trẻ kia trộm gà bắt chó! Thằng khốn này, sau này chắc chắn sẽ ăn kẹo đồng!”
“Còn không phải sao! Mấy ngày nay, tui thấy hắn mỗi ngày đều mua đồ, còn mua không ít thịt nữa! Anh nói xem xem, chẳng lẽ trộm tiền của nhà nào trong thôn chúng ta!! Tui thấy nên báo công an bắt hắn lại, cho hắn ăn cơm tù!”
“Cô không nghe thấy thím Trương nói sao? Hắn mang con trai của chị ấy Đông Tử cùng nhau làm chuyện xấu! Thật quá thất đức!”
~~~
Một đám phụ nữ nông thôn líu ríu xúm lại.
Tất cả đều đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Trần Hồng Mai vốn đang ở nhà đóng đế giày, nghe âm thanh ầm ĩ, cũng lò mò ra ngoài coi sao.
Bà vừa nhìn, phát hiện là nhà của Giang Châu sát vách bị người ta mắng tới cửa, lập tức trong lòng cảm thấy vui sướng khó hiểu.
Bà đã nói mà, giày vải làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Nhất định là lén lút làm chuyện thất đức!
Còn không phải hả.
Bị người ta tìm tới cửa, chắc hai ngày nữa sẽ đi ăn cơm tù!
Mắt thấy người vây quanh càng ngày càng nhiều.
Giang Châu ngược lại cũng không gấp.
Chuyện này xảy ra, đã sớm nằm trong dự tính của hắn.
“Thím Trương, thím đừng nóng giận, Đông Tử không hề nói sạo, tiền của em nó, đích thật là cháu cho em nó.”
Giang Châu nói.
Hắn vừa nói, vừa chỉ chỉ lu nước trong sân: “Đây là lươn hôm nay cháu vừa thu, các người đi nhìn.”
Mọi người đều đang đứng trong sân.
Nghe lời nói của Giang Châu, đám người đều liếc nhìn về phía cái lu.
Ồ Ố Ồ.
Thật đúng là vậy!
Một cái lu đen như mực, ít nhất phải hơn 30 cân!
Trương Thúy Mai nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Giang Châu: “Ai biết thiệt hay giả? Mày và Đông Tử là một bọn, làm sao có thể nói thật?”
“Mày làm hư Đông Tử nhà chúng tao, khiến cho hắn giúp đỡ mày làm chuyện phải ăn kẹo đồng! Mày không có lòng tốt!”
Giang Châu xoa xoa mi tâm.