*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
C36.
Biến cố (hạ)
2020.10.11 ~ 2020.11.15
Thần Quý phi vừa dứt lời, toàn bộ đại điện lại lâm vào trầm mặc.
Bất quá, lần này bọn họ không lên tiếng bởi vì đều đang bận ngẩng đầu, khẩn thiết ngước nhìn hoàng đế, chính chủ người ta đều nguyện ý bị thẩm tra, Hoàng Thượng ngài nói một lời thôi, cho mọi người việc công xử theo phép công a.
Bị bao nhiêu thần tử bên dưới dùng ánh mắt nóng bỏng thúc giục, Vệ Minh Đức lại vẫn do dự chưa quyết, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thần Quý phi, tựa hồ vị này liền phải đương trường thành vật hy sinh.
Hắn không thể tưởng tượng, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện thì hắn sẽ thế nào.
Nữ nhân này từ lúc hắn còn là thiếu niên vẫn luôn dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn theo hắn, bầu bạn hắn đi qua rất nhiều gian nguy.
Bản thân hắn lại quá vô dụng, không thể đem ngôi vị Hoàng Hậu đã hứa trao cho nàng.
Không người nào biết, trong lòng hắn nàng là sự tồn tại cỡ nào đặc biệt.
Phải mất đi Thần Quý phi sao? Vệ Minh Đức hắn vô pháp nghĩ đến.
“Hoàng Thượng, nếu Quý phi đã đồng ý chịu nghiêm tra, muốn biết nương nương có liên quan đến chuyện này hay không, còn thỉnh Hoàng Thượng mau chóng hạ chỉ lệnh người nhanh chóng tra xét.” Lưu lão tướng quân nhìn hoàng đế lại tiếp tục do dự, liền trung khí mười phần lên tiếng.
Hoàng Thượng nhìn đến Thần Quý phi, mãn tâm mãn nhãn đều là luyến tiếc, khiến thời gian lại bị kéo dài.
Ngài muốn cứ tiếp tục do dự mà cho qua, Lưu Tùng Bách lão lại không nghĩ muốn, cả triều văn võ vẫn còn đang chờ đâu.
Lão phu hôm nay nếu đã dám lấy chết tương tiến, thì không thể lại sợ đắc tội Hoàng Thượng, lão đây một lòng đều vì Tử Vân quốc a.
Vệ Minh Đức giận dữ liếc nhìn Lưu Tùng Bách, trực giác của hắn chính là bởi vì lão bất tử này không ấn lẽ thường ra bài mới có thể kéo ra nhiều sự tình như vậy.
Lưu Tùng Bách ngược lại một bộ quân tử thản nhiên (1), thập phần chính khí lẫm liệt (2) cùng hoàng đế mắt đối mắt, hoàn toàn không cảm thấy bản thân có gì sai.
“Nếu Quý phi đã chấp nhận thẩm tra, trẫm tin tưởng nàng nhất định chính là không thẹn với lòng, vậy các khanh cứ theo lẽ thường mà làm đi”, vừa bị Lưu Tùng Bách tràn ngập chính khí trừng mắt một cái, Vệ Minh Đức liền cảm thấy thập phần vô lực, hắn liếc nhìn Thần Quý phi một lần sau cùng, rồi đem một tia do dự còn sót lại trong mắt cũng rút ra, hạ đạt mệnh lệnh.
“Hoàng Thượng, án tử này liên quan đến tính mạng hoàng thất, là triều đình đại sự, không thể khinh thường, việc lựa chọn vị khâm sai nào tra án lại càng cần phải suy xét cẩn trọng? Hoàng Thượng phải chăng đã có ý định đem án này giao cho vị đại nhân nào xử trí?” Lâm tướng thấy Vệ Minh Đức nhả ra, lập tức tận dụng thời cơ truy vấn.
Án này nói là muốn tra thật cẩn thận, vậy cần phải tra như thế nào? Nói là đương trường đối chất, nhưng Li Phi giờ đã điên rồi, đối chất kiểu gì? Mỗi một sự kiện, đều không thể bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.
Hôm nay khâm sai đại thần nếu không tuyển hảo, không biết chừng Vệ Minh Đức liền lại lén vì Thần Quý phi mà nhẹ nhàng bỏ qua (3).
Đây là ngoại tôn của lão phí không ít tâm tư mới mời được ba ba vào rọ a, không thể tốn công vô ích.
Vệ Minh Đức hít sâu một hơi, nhìn Lâm tướng mắt lộ tinh quang (4), lại nhìn một đám thần tử phía dưới gần như muốn bức vua thoái vị, nỗ lực đè nén cảm xúc trong lòng, cuối cùng chỉ cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Hắn chính là một tên nam nhân vô dụng, năm xưa bị tiên đế ép buộc nghênh thú nữ nhân mà hắn không yêu làm chính phi rồi lập nàng ta làm hậu thì cũng thôi đi, giờ này khắc này hắn còn bi thương phát hiện, ngay cả nữ nhân mà hắn yêu nhất…!hắn có thể cũng không đủ khả năng giữ được nàng.
Dùng ánh mắt vạn phần phức tạp đảo qua mỗi một người đứng trên đại điện, Vệ Minh Đức do dự thật lâu sau, cuối cùng dường như đã nhận thua, dừng lại trên người đứa nhỏ mà hắn vẫn luôn toàn lực muốn phế bỏ, hắn đấu không lại tiểu tử này, “Nếu chuyện này mục đích vốn là hãm hại Thái Tử, vậy cứ giao cho Thái Tử tra xét đi.
Lâm tướng trưởng tôn cùng ngoại tôn của Vương thị lang lần lượt là tân khoa Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn, liền cho bọn họ phụ tá.
Tin tưởng Thái Tử nhất định có thể trả cho mọi người một công đạo, rốt cuộc, thiên hạ này đã là thiên hạ của người trẻ tuổi.”
Lời nói vừa dứt, Vệ Minh Đức liền vô lực nhắm mắt, ngã xuống long ỷ, dùng một tay che lại mặt.
Đối với quyết định của Hoàng đế, văn võ bá quan tự nhiên là không hề dị nghị, Thái Tử lợi hại thế nào bọn họ đã sớm thấy qua, hơn nữa Lâm tướng trưởng tôn cùng ngoại tôn của Vương thị lang liền càng không cần phải nói.
Thiên hạ này sớm hay muộn đều thuộc về người trẻ tuổi, chuyện này đảo vẫn có thể xem là một cơ hội tốt nâng đỡ tân nhân a.
“Nhi thần khấu tạ phụ hoàng long ân, tất sẽ không làm phụ hoàng thất vọng, chắc chắn phân rõ hắc bạch chính tà của án này”, Vệ Cẩm Hoa chậm rãi bước đến trung tâm đại điện, trên mặt hiện ra tươi cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
Y liền biết, y sẽ không thua, tràng tranh đấu này người thắng nhất định phải là y, y không thể làm đứa nhỏ phía sau nhìn đến bộ dạng thất bại thảm hại của mình.
Nếu y muốn bảo hộ nhóc vĩnh viễn sống trong một thế giới đơn thuần, thì y nhất định phải là người thắng ở thế giới đó, như vậy y mới có đủ tư cách thao túng toàn bộ thế giới, không phải sao?
“Hoàng Thượng thánh minh, Thái Tử anh minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, sau khi Vệ Cẩm Hoa tạ ơn, Lâm tướng trưởng tôn cùng ngoại tôn của Vương thị lang cũng lần lượt tiến lên khấu tạ.
Mà văn võ bá quan đối kết quả này cơ bản vừa lòng tự nhiên là đồng thời hạ bái, không việc nào tốt hơn là biết sai chịu sửa, Hoàng Thượng kịp thời tỉnh ngộ đã là không tồi.
Vệ Minh Đức lấy cớ thân thể không khoẻ, liền như vậy mà kết thúc buổi lâm triều đã kéo dài đến không thể dài hơn.
Nhìn Vệ Cẩm Dương cơ hồ sắp bị bao phủ trong đám đại thần đang vội vàng rời khỏi đại điện để về nhà dùng cơm, mười phần tự tin vừa rồi khi đứng giữa triều đình của Vệ Cẩm Hoa sớm đã tiêu tan không còn một phân.
Cẩm Dương có thể bởi vì lúc sáng bị y đối xử lạnh nhạt mà thương tâm khổ sở hay không? Nhất định là có rồi.
Nếu đổi thành chính mình trăm cay ngàn đắng đi giúp ca ca kéo ngoại viện, hưng phấn tới tìm ca ca, mà ca ca thì ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn cho mình, y nhất định sẽ khổ sở trong lòng, đau thương thất lạc đến không bao giờ muốn để ý ca ca này nữa.
Tuy rằng Cẩm Dương vẫn luôn giống như tên của nhóc, ấm áp rực rỡ như ánh mặt trời, vô cùng rộng rãi hào phóng, nhưng chuyện như vậy nhất định cũng vẫn khó tránh khỏi tâm tình rơi xuống.
Nhóc không phải vẫn còn ngốc ngốc đứng ở chỗ cũ hay sao? Nếu là đổi thành dĩ vãng, hẳn là nhóc đã sớm cao hứng phấn chấn chạy tới tìm y, mà không phải vẫn đứng bất động ở kia, ngay cả hạ triều cũng không có ý rời đi.
Nhìn tiểu bóng dáng thất lạc ngốc lăng lăng, Vệ Cẩm Hoa trong lòng một trận chua xót, y vẫn nên hảo hảo cùng nhóc giải thích.
Không nên bởi vì lúc lâm triều nhóc đối y cười cười muốn trấn an y, liền cho rằng không cần phải giải thích, xem nhẹ bản thân lạnh nhạt với nhóc.
Cẩm Dương đối với y làm ca ca cho dù tốt thế nào, hoặc nhiều hoặc ít cũng vẫn có cảm xúc riêng, đừng xem thường nhóc bây giờ còn nhỏ, y cũng quyết không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Tiểu hài tử thường thường so với người lớn còn mẫn cảm hơn nhiều, thời điểm y bằng tuổi nhóc bây giờ không phải cũng đã biết chán ghét cùng tính toán người khác tốt xấu hay sao.
“Cẩm Dương”, Vệ Cẩm Hoa tâm tình có chút phức tạp đi tới bên cạnh Vệ Cẩm Dương, nỗ lực trụ vững cảm xúc, tận sức làm cho bản thân nhìn qua hòa ái dễ gần, trong lòng lại đang tính toán phải mở miệng giải thích như thế nào, phải nói cái gì.
Chẳng lẽ lại nói cho Cẩm Dương, không phải ca ca không tin đệ, chỉ là ca ca không dám xác định sao? Cho dù chỉ là một tia khả năng sinh ra phản bội cũng khiến y sợ hãi, tuy rằng cực lực che dấu, nhưng bản tính của y chính là đa nghi cùng mẫn cảm sao? Từ sau khi mẫu hậu tạ thế, phải trải qua đoạn nhật tử nếm đủ thế gian ấm lạnh, nho nhỏ Vệ Cẩm Hoa trong xương cốt đã dần dần băng lãnh.
Y cũng biết như vậy là không tốt, nhưng y không có biện pháp thay đổi.
Muốn y cứ như vậy mà thẳng thắn nói hết với Cẩm Dương sao?
Không, không thể.
Tuy rằng nói ra, cho dù nhóc không hiểu, y cũng có thể thoải mái rất nhiều, nhưng y không hy vọng đứa nhỏ này biết người ca ca văn nhã ôn hòa này bên trong xương cốt lại là một kẻ âm u cùng mẫn cảm.
Y không hy vọng Vệ Cẩm Dương biết này đó, không phải bởi vì y không tin nhóc, không muốn cho nhóc biết, mà là không thể, y không thể để nhóc nhìn đến mặt tối của chính mình.
Ở trong lòng của Cẩm Dương, y nhất định phải luôn luôn là Thái Tử ca ca ôn nhu cùng đáng giá tin cậy, là người có thể mang đến cho nhóc ấm áp, cho nhóc mãi mãi có thể vui vẻ tươi cười như ánh mặt trời.
Vô luận về sau sẽ xảy ra chuyện gì, y đều có thể trở thành tồn tại tốt đẹp nhất trong lòng nhóc.
“Đại ca, làm sao vậy?” Vệ Cẩm Dương có chút mê mang ngẩng đầu, vừa lúc đối thượng đôi con ngươi chưa kịp thu liễm thần sắc của Vệ Cẩm Hoa.
Hắn vẫn đang thất thần cảm thán một ngày này thế sự xoay vần, biến cố quá nhiều, còn chưa kịp hồi thần đã bị Vệ Cẩm Hoa gọi tên, hồn phách vừa quay về đã liền gặp phải ánh mắt vô cùng phức tạp rối rắm của Vệ Cẩm Hoa.
Hắn có chút vô pháp lý giải, tình thế nghịch chuyển thế nào sẽ nhanh như vậy, mà được đến kết quả này Vệ Cẩm Hoa không phải nên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng sao? Một bộ thất hồn lạc phách kia là muốn quậy kiểu gì a? Hắn không có biện pháp hiểu được suy nghĩ của Vệ Cẩm Hoa.
Chẳng lẽ trong lúc hắn thất thần đã xảy ra đại sự khó lường gì sao? Nếu thật là như vậy, hắn cũng chỉ có thể cảm khái thế giới này biến hóa quá nhanh.
“Cẩm Dương, thực xin lỗi,” Vệ Cẩm Hoa ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ đầu Vệ Cẩm Dương, có chút phiền muộn mở miệng, “Đại ca hôm qua thực thương tâm, thực khổ sở hôm nay phụ hoàng sẽ công thẩm chuyện của ta, lúc tảo triều cảm xúc vẫn luôn rất tệ, cho nên lúc Cẩm Dương tới tìm đại ca, đại ca có lẽ có chút ý muốn đem cảm xúc phát tiết lên mọi người xung quanh, mới không để ý Cẩm Dương, làm Cẩm Dương thương tâm khổ sở, là đại ca không đúng, Cẩm Dương có thể tha thứ cho đại ca không?”
“A?” Vệ Cẩm Dương thực sự có chút mờ mịt, kinh ngạc xem Vệ Cẩm Hoa dùng ánh mắt trông mong cầu xin tha thứ mà nhìn chính mình.
Hắn thương tâm khổ sở? Khi nào? Vệ Cẩm Dương nghiêng đầu nỗ lực hồi tưởng một trận mới thật vất vả nhớ ra, đúng a, hẳn là có chuyện như vậy, lúc ấy hình như bởi vì Vệ Cẩm Hoa không quan tâm mà hắn còn mất mát một hồi, nhưng thực mau liền đem việc này vứt đến xa xa vạn dặm.
Hắn vốn dĩ còn cho rằng lúc ấy Vệ Cẩm Hoa liền khóe mắt dư quang cũng không quét đến hắn a, không ngờ rằng y không chỉ chú ý tới hắn lúc đó có một phút mất mát, mà còn cố ý chạy tới xin lỗi hắn.
Vệ Cẩm Dương tỏ vẻ thập phần thụ sủng nhược kinh, loại việc nhỏ này giữa huynh đệ bình thường đều sẽ không ai xin lỗi a, ai lại không có tiểu tính tình.
“Cẩm Dương, đệ đây là không muốn tha thứ ca ca sao?” Nhìn Vệ Cẩm Dương cứ mãi im lặng, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên đau đớn trong lòng.
Nếu về sau trong sinh mệnh của y không còn Vệ Cẩm Dương, y thắng một ván này thì có ý nghĩa gì đâu? Vì để tiếp tục chìm càng sâu vào vô cùng vô tận cô đơn sao? Không, hậu quả như vậy y vô pháp chịu đựng.
Chỉ cần ngẫm lại liền cảm thấy thực đáng sợ, nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Chuyện gì mà tha thứ hay không tha thứ? Mỗi người đều có thời điểm tâm tình không tốt, Cẩm Dương cũng sẽ có nha.
Ca ca cùng Cẩm Dương chỉ cần bao dung lẫn nhau thì tốt rồi a”.
Vệ Cẩm Dương mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn vào Vệ Cẩm Hoa, hắn thực sự cảm thấy chuyện này không phải đại sự gì.
Người sao, ai lại không có mấy khi buồn bực cáu kỉnh, chỉ cần lý giải liền hảo a.
Nếu chỉ vì chút chuyện vặt vãnh liền phải trịnh trọng xin lỗi, Vệ Cẩm Dương hắn đời trước chẳng phải là mỗi ngày đều phải xin lỗi người khác sao.
Không có gì ghê gớm.
Hắn thật sự vô pháp lý giải Vệ Cẩm Hoa tại sao chỉ vì một điểm việc nhỏ mà phải cẩn thận nghiêm túc tạ lỗi cỡ này.
“Như vậy liền hảo, ca ca chỉ sợ Cẩm Dương không chịu tha thứ ca ca”.
Nhìn Vệ Cẩm Dương ánh mắt trong suốt, không chứa nửa điểm không vui, Vệ Cẩm Hoa lúc này mới dám buông lỏng hơi thở, từ tâm nói ra.
Tác giả có lời muốn nói: Ta ở gõ chữ thời điểm thực sự hung hiểm, thiếu chút nữa dọa nước tiểu, cho rằng 3000 tự trừu không có, may mắn quay đầu nhìn lại còn ở, thật là trời cao phù hộ.
~~~~~
(1)
“Quân tử thản đãng đãng” (君子坦荡荡):
i.
Trích từ câu nói của Khổng Tử “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích” (君子坦荡荡,小人长戚戚): Người quân tử lòng dạ bình thản rộng mở, kẻ tiểu nhân lo lắng so đo.
Người quân tử quang minh lỗi lạc, không lo âu, không sợ hãi, trong lòng mãi mãi trong sạch sáng tươi, giống như gió xuân mát lành chan hòa, giống như trăng thu trong trắng tinh khiết.
Người quân tử bảo trì cảnh giới nội tâm như vậy luôn dùng thiện lương đối đãi người khác, do đó “lòng rộng mở bình thản”.
Còn kẻ tiểu nhân thì lo được, lo mất, luôn cảm thấy người khác có lỗi với mình, hoặc việc nào đó không có lợi cho mình, thế nên tiểu nhân bận rộn tính toán so đo, bị các loại dục vọng và lợi ích dẫn đồng, thường xuyên rơi vào tình trạng lo lắng, sợ hãi, do đó “luôn so đo tính toán”.
(2)
“Chính nghĩa lẫm nhiên” (正义凛然): trong lòng tràn ngập chính nghĩa, biểu hiện ra khí thế nghiêm trang khiến người khác phải kính sợ.
(3)
“Phóng thủy” (放水): để mặc cho kẻ khác (thường là đối thủ) chiến thắng, qua mặt, quấy phá, gây sự.
(4)
“Nhãn lậu tinh quang” (眼漏精光): trong mắt hiển lộ ánh sáng.
Mọi người có thể tham khảo mấy cái meme mắt laser nha, kiểu như đe doạ, tức giận, hưng phấn, yêu thích,…
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Tiểu Cẩm Hoa quả thật rất đáng thương.
Kiếp này Cẩm Dương chỉ nghĩ tự cứu lấy chính mình cùng thân nhân, nhưng tui thấy thật ra người được cứu thành công nhất chính là Cẩm Hoa a.
./..