Dung Phi cưỡi con xe bảo bối của mình qua thành phố rộn ràng náo nhiệt.
Ở ngay trung tâm đô thị phồn hoa là một toà thương mại lớn ước chừng ba mươi tầng, khoác lên mình mặt kính trong suốt phản quang lấp lánh. Ở chính diện toà nhà treo một bảng quảng cáo lớn.
Xuất hiện trên bảng quảng cáo là Tô Trăn yên lặng đạm bạc mà cười nhạt, thế giới trong mắt y biến thành một mảnh tĩnh lặng, mặt mày toát ra vẻ ưu nhã khiến người ta loá mắt.
Trong giới giải trí, có quá nhiều nghệ sĩ sớm nở tối tàn, riêng người này hoành hành ở cái thế giới phù hoa này suốt mười năm mà sức nóng vẫn không hề thuyên giảm, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có đối thủ.
Dung Phi là một diễn viên đóng thế. Hắn cũng từng mơ ước được đắm mình trong hào quang ánh sáng, chỉ tiếc nhan sắc lại không được xuất chúng. Mặt hắn chữ điền, lại chẳng có nét gì nổi bật, đứng trong đám người nhìn một cái là quên.
Có một đạo diễn từng vỗ vai hắn nói rằng: “Dung Phi, cậu thân là diễn viên đóng thế mà chuyên nghiệp đến vậy, có cơ hội nhất định sẽ trở thành siêu sao phim hành động nổi tiếng. Chỉ tiếc là…”
“Chỉ tiếc là tôi không có cái mặt ăn tiền.” Dung Phi thoải mái nhún vai. Ước mơ làm ngôi sao của hắn dù gì cũng bay màu lâu rồi.
Tuy nhiên, cũng có lần hắn lại suy nghĩ méo mó một chút, xem trên TV thấy nhân vật nam chính nào đó liền tự động dán cái mặt mình vô. Tưởng tượng ra xong, chính hắn còn không muốn coi cái bộ phim truyền hình đó nữa. Từ đó về sau, Dung Phi nhận mệnh làm một diễn viên đóng thế, hy vọng ông trời thương hắn diễn xuất chuyên nghiệp mà kiếp sau trao hắn một cái gương mặt đẹp.
“Đạo diễn, cứ có nhân vật nào rắn rỏi khoẻ mạnh thì cứ gọi tôi đến diễn.”
Nói là vậy, chủ yếu cũng chỉ để cấp đạo diễn mặt mũi, chứ hắn biết mình còn lâu mới có cơ hội.
Rốt cuộc cũng tới phim trường, mọi người đều bận rộn khẩn trương, cảm giác như hắn tiến vào một thế giới khác vậy. Phó đạo diễn đi tới vỗ vào lưng Dung Phi. “Hôm nay diễn nhờ cả vào cậu nhé!”
“Không thành vấn đề.” Đem xe máy tắt đi, Dung Phi tuỳ tiện tháo dây mũ bảo hiểm rồi giắt lên tay lái, đợi chuyên viên trang điểm đến chuẩn bị cho mình.
Hôm nay, hắn ẩn ẩn có chút khẩn trương, vì diễn viên chính của bộ phim lần này là Tô Trăn. Y ở trên màn ảnh cả hình tượng lẫn kĩ thuật diễn có thể nói là hoàn mỹ, Dung Phi thực lo sợ mình sẽ phá hoại sự hoàn mỹ ấy để rồi bị mất chén cơm của mình. Vị Tô thiên vương này trên màn ảnh tác phong nhẹ nhàng ưu nhã, nhưng nhỡ đâu y ngoài đời tính khí không tốt thì sao?
Trước kia có một ca sĩ thần tượng nổi tiếng, truyền thông đều nói gã cái gì mà rất dễ tính. Lúc Dung Phi đóng thế thân trong MV của gã còn âm thầm vui mừng vì không phải làm việc với mấy người khó tính hay xoi mói, ai dè đạo diễn đối diễn xuất của hắn hài lòng rồi, tên ca sĩ kia còn chê lên chê xuống hắn diễn không đẹp, không hợp ý.
Mẹ kiếp! Ngươi diễn giỏi lắm sao, thích thì tự đi mà diễn!
Dung Phi đi vào toilet, nhìn chính mình trong gương mà hít sâu một hơi.
Nếu Tô thiên vương chỉ coi hắn là sự lựa chọn thứ hai, hắn nhất định sẽ đá đít y!
“Dung Phi này không tin có một diễn viên đóng thế nào giỏi hơn ta!” Dung Phi tự vỗ ngực hô.
“Anh tự tin như vậy, xem ra chọn anh là chính xác.”
Một thân ảnh thon dài đi đến bên người hắn, giọng nói thuần hậu mà đầy từ tính vang lên. “Dung Phi, hôm nay nhờ anh.”
Trái tim bỗng run rẩy, Dung Phi nghiêng mắt sang thì đối diện với một gương mặt tuấn mỹ. “Tô… Tô Trăn…”
Khoé môi Tô Trăn giương lên, phong độ của y so với trên TV chỉ có hơn chứ không kém. “Đúng vậy, tôi là Tô Trăn. Nhưng anh hôm nay cũng là Tô Trăn.”
Đối phương tay đè đè lên vai Dung Phi, xoay người rời đi.
Đó là một loại tín nhiệm không cần nói thành lời.
Giới nghệ sĩ là một thế giới cần yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Như Dung Phi đây chỉ là một diễn viên đóng thế, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên màn ảnh, càng không có hậu thuẫn vững chãi, nên xưa giờ có không ít diễn viên và đạo diễn bắt bẻ cùng gây khó dễ cho hắn. Mặt ngoài thì đối xử khách khí, nhưng thực chất họ chỉ hi vọng hắn có thể làm tốt những phân cảnh đầy soái khí và nguy hiểm cho họ thôi. Nói trắng ra, người liều mạng là Dung Phi, nhưng nhận được tinh quang lại là kẻ khác. Đã ở trong ngành, Dung Phi không có yêu cầu gì nhiều, hắn không cần được phóng viên vây quanh phỏng vấn, cũng không cần mặc tây trang cùng mỹ nữ sải bước trên thảm đỏ…
Hắn chỉ cần được tôn trọng.
Nhưng Tô Trăn ban nãy, y tươi cười với hắn không có nửa điểm dối trá.
Trong lòng Dung Phi ẩn ẩn vài phần mong chờ.
Dung Phi mặc một bộ áo khoác cùng quần jean bó sát người giống y chang Tô Trăn trong phim, dáng người đẹp đẽ của hắn được phô ra toàn bộ.
“A, Dung Phi! Thật không thể ngờ chú mày cũng gợi cảm đến thế này nha!” Nhân viên phục trang nửa đùa giỡn nửa tán thưởng nói. “Được lắm, để tỷ tỷ đề cử cậu làm người mẫu, cũng không cần phải lăn lê bò lết trong cái vòng diễn xuất này!”
Dung Phi ha hả cười. “Trần tỷ à, lời này không nói suông được đâu, nói được phải làm được chứ. Trước khi em 40 tuổi về hưu, chị nhất định phải cho em một lần sải bước trên sàn catwalk đấy nhé.”
Trần tỷ cùng mấy trợ lí ha ha nở nụ cười.
Tô Trăn đang xem kịch bản cũng ngẩng đầu lên, trên môi xuất hiện một mạt ý cười. “Anh ta thực sự nên đi làm người mẫu.”
Y đã không nói thì thôi, nhưng đã nói rồi thì lời lẽ rất mang trọng lượng.
“Ai nha! Vị Dung thiếu kia lại đến Tô Trăn tìm phiền toái! Thật là đáng ghét a!” Một vị trợ lý kêu lên.
“A! Dung thiếu kia lại làm gì? Sao lại đến gây phiền toái cho Tô Trăn nữa?” Trưởng đoàn phục trang cũng góp miệng vào, thanh âm của ông giương cao, nghe có vẻ dị thường tức giận. “Cái gì mà “Mặt Tô Trăn đẹp như vậy, nên bị bao dưỡng”? Hắn nghĩ hắn là ai a? Hắn không phải suốt ngày cũng được lão cha chùi đít cho sao? Tô Trăn trước giờ đều dựa vào chính sức mình để thành công!”
Công ty giải trí Tinh Diệu cùng Thịnh Thế Hoa Thiên là hai thế lực xưng vương trong giới giải trí. Vị Dung thiếu kia chính là thiếu gia có tiếng, là con trai duy nhất của giám đốc Thịnh Thế Hoa Thiên, Dung Nghiêm Cẩn. Hắn lớn lên cũng thực anh tuấn, những thiếu nam thiếu nữ vừa mới xuất đạo đều tìm đến hắn vì cái thói vung tiền như rác của đối phương. Hắn hiện giờ cũng không còn là thiếu niên mà đã là người trưởng thành rồi, ấy vậy cái tính ăn chơi trác táng lại không sửa được. Đầu tiên là hắn uống đến say xỉn rồi cầm dao đâm một người đàn ông trung niên đến suýt bị liệt, sau đó ra tòa án lại phát ngôn bừa bãi độc ác. Chỉ tội cho Dung Nghiêm Cẩn phải chi cả đống tiền để cứu hắn, để rồi lại có tin đồn ác ý lan truyền rằng toàn bộ người trong Thịnh Thế đều là hậu cung của hắn, có đến phân nửa nữ minh tinh đều từng lên giường cùng hắn. Tin đồn lúc ấy bị bàn tán ra vào, những nữ minh tinh trong công ty đều vứt bỏ mặt mũi đi đầu quân cho công ty khác, mà cổ phiếu của chính công ty cũng tuột dốc không phanh.
Dung Nghiêm Cẩn bất đắc dĩ bèn đưa nhi tử sang Canada tránh đầu sóng ngọn gió. Vào thời điểm này, một số paparazzi lại chụp được Dung thiếu cùng một nữ minh tinh qua đêm, đem đến đống tai tiếng cho cả hai người họ, riêng Dung thiếu thì bị chỉ trích nhiều hơn một chút. Dung Nghiêm Cẩn cùng chỗ truyền thông giao hảo không tệ, ba tháng sau liền đem chuyện này lắng xuống, rồi lại tung tin rằng những chuyện xấu xí trên báo chí kia đều do một kẻ giả dạng Dung thiếu làm ra để bôi đen hắn. Vì thế, Dung thiếu hiên ngang trở về, ngoan ngoãn chưa lâu thì lại chứng nào tật nấy, lần này lại “dây dưa” cùng nam minh tinh. Đội paparazzi phát hiện hắn cùng vị nam ca sĩ kia thân mật quá trớn, rồi lại thêm tin hắn cùng vị diễn viên quốc tế hôn môi ở sân bay nhảy lên đầu báo,…
Gần đây nhất, hắn lại tuyên bố muốn bao dưỡng vị thiên vương “vĩnh viễn không đánh mất sự ưu nhã” Tô Trăn, Dung Nghiêm Cẩn tức quá lên huyết áp, phải vào nằm viện.
Khóe môi Dung Phi run rẩy, bởi vì…
… Hắn và tên Dung thiếu kia cùng tên cùng họ!
Mỗi khi nghe được có người bàn tán về Dung thiếu, Dung Phi luôn có ảo giác họ đang nói chính hắn, tuy rằng hắn chẳng liên quan gì đến người nọ hay làm những chuyện mất mặt kia.
“Bao dưỡng Tô Trăn! Thế mà tên Dung Phi kia cũng nghĩ ra được.” Trưởng đoàn phục trang thanh âm vừa buồn cười vừa tức giận.
Dung Phi nghe mà mặt mũi tái đi. Trước đây cũng có một tiền bối đọc tin tức về Dung thiếu lại quay sang trêu chọc hắn, nói nào là “Dung Phi, cậu lại lên đầu đề”, hoặc là “Dung Phi, cậu lại ra tòa nữa rồi” và những thứ linh tinh khác.
May quá, Dung Phi người này trước giờ da mặt cũng đủ dày. Hắn nhớ rõ lần đó cùng vị tiền bối kia đóng phim, đoàn phim đãi ăn kem, đến lượt bọn họ thì chỉ còn một cây duy nhất, vị tiền bối kia tay dài nên đoạt lấy trước, Dung Phi thấy mà ha hả cười.
“Anh cũng nên chia cho tôi một nửa chứ?”
Tiền bối đắc ý nhìn hắn mà liếm luôn cả cây kem. “Giờ cậu ăn kiểu gì a, anh đây anh ăn hết rồi cho cậu cái que, được chưa?”
Dung Phi không nói hai lời giật luôn cây kem, một ngụm gặm hết cả cây, cười so với tên tiền bối kia còn đểu hơn. “Mùi vị thật ngon a.”
Dù cứng là vậy, Dung Phi cũng không chịu nổi cái loại thanh danh hiển hách như Dung thiếu kia.
Nếu như không phải đã làm ra chút danh tiếng trong giới với cái tên Dung Phi này, hắn thực sự có loại xúc động muốn chạy ra Cục Công An thay đổi tên họ.
Tô Trăn vừa nhấc mắt khỏi kịch bản liền thấy Dung Phi ngơ ngác đứng đó, cười khẽ một tiếng, buông kịch bản trong tay đi đến trước mặt hắn.
“Dung Phi.”
Dung Phi không có phản ứng lại, còn tưởng Tô Trăn đang nói đến Dung đại thiếu.
“Tôi đang gọi anh đó.” Tô Trăn nhẹ nhàng vỗ bả vai Dung Phi, lúc này mới khiến hắn phục hồi tinh thần.
“A…”
Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của Tô Trăn Dung Phi đều thấy rõ ràng. Hắn đã sớm nghe nói Tô Trăn là cái loại diễn viên có khuôn mặt mà chuyên viên trang điểm hoàn toàn không có đất dụng võ, đến giờ phút này hắn mới hiểu được tại sao. Dung Phi đã từng nghĩ nam nhân phải mắt to lông mày thô mới trông mạnh mẽ hào sảng, những nam minh tinh với lông mày tu đi sửa lại hiện nay trông rất nhức mắt.
Nhưng Tô Trăn lại không giống vậy, y không có lông mày bưu hãn như thẩm mỹ của Dung Phi, cũng không giống lông mày thon dài của những nam minh tinh hiện giờ mà nữ giới rất ưa thích. Lông mày y mọc tự nhiên, dọc theo mi cốt ưu nhã mà hơi hướng về phía thái dương, mang theo khí tức nhu hòa mà nội liễm, rất có tư vị nam nhân.
Tô Trăn hơi nghiêng đầu tới, bước một bước nhỏ về phía trước, tựa hồ cùng Dung Phi thêm thân cận.
“Đừng để ý. Anh là chính anh, Dung đại thiếu là Dung đại thiếu. Tên của anh không tồi, cũng giống như chính anh ở trên phim trường. Hôm nay, chính anh sẽ là người thay tôi bay lên cao.” Tô Trăn cười nhạt, mang theo sự công nhận cùng tôn trọng.
“Cảm ơn!” Dung Phi cũng nở nụ cười.
Dung Phi bắt đầu quay. Hắn cưỡi chiếc xe máy truy đuổi một chiếc xe thể thao màu đen. Trọng điểm của cảnh này là hắn sẽ lái xe đâm vào xe thể thao kia, ngay trong nháy mắt ấy phải tung mình bay lên trời, rơi vào chiếc lưới an toàn ở sau chiếc xe.
Độ nguy hiểm không cần nói cũng biết. Vì để thỏa mãn thị giác người xem, Dung Phi cần phải thực hiện động tác này thật hoàn hảo. Nguyên nhân hắn được mời tới làm người đóng thế cho Tô Trăn cũng là vì hắn là người xuất sắc nhất trong lĩnh vực này.
Quả nhiên, tư thế cưỡi xe của hắn đã rất phong độ rồi, khi hắn sắp đụng phải chiếc xe kia, trừ đạo diễn với Tô Trăn ai ai cũng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn. Trong nháy mắt, Dung Phi tung mình lên trời, mạnh mẽ hạ cánh vào tấm lưới an toàn giấu sau xe, sau đó xoay người tiến vào chiếc xe thể thao, toàn bộ chuỗi động tác hoàn mỹ đến độ người khác không thể dời mắt được.
“Ho…” Đạo diễn vỗ tay. “Hoàn hảo! Hoàn hảo!”
Dung Phi thở ra một hơi, đạo diễn hô hoàn hảo thế nào cũng không đủ. Dung Phi cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn về phía Tô Trăn.
Y đứng yên một chỗ, trên mặt là một biểu tình nghiêm túc.
Dung Phi bỗng trở nên khẩn trương. Chẳng lẽ y không thấy hài lòng với màn biểu diễn của hắn sao?
Thẳng đến hai giây sau, khuôn mặt Tô Trăn có biến chuyển, mạt cười kia khiến Dung Phi thấy lâng lâng.
Y công nhận diễn xuất của mình!
Dung Phi đi đến trước mặt đạo diễn, xem lại cảnh quay vừa rồi. Trên má hắn chợt lạnh, hóa ra là Trần tỷ mua cho hắn lon coca, còn cười với hắn.
“Cảm ơn Trần tỷ.”
“Cảm ơn chị mày làm gì. Đây là Tô Trăn nhờ chị mang tới.”
Dung Phi nhìn về phía Tô Trăn, đối phương đang ngồi đọc kịch bản.
“Tô Trăn quả thực là một diễn viên chuyên nghiệp a!” Dung Phi cảm thán nói.
“Đúng vậy, làm việc với y thật là sướng. Y nãy còn nói, chính mình cần phải diễn tốt vai diễn này, không thể lãng phí công sức của diễn viên đóng thế chú mày đó.”
Nghe thấy thế, trong lòng Dung Phi ấm áp tràn đầy.
Quay chụp ngày hôm nay kết thúc, Dung Phi khởi động xe máy của mình ra về. Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen tuyền ngừng ngay bên người hắn, cửa sổ hạ xuống, để lộ gương mặt yên tĩnh của Tô Trăn tỏa sáng dưới ánh trăng.
“Dung Phi, anh phải về nhà sao?”
“Đúng vậy.” Dung Phi tươi cười đáp lại.
“Chỉ ăn cơm hộp trên phim trường, anh hẳn còn đói bụng đi. Có muốn ăn tối cùng tôi không?”
“…” Dung Phi chớp chớp mắt. Trước kia cũng có nhiều diễn viên quay xong đều mời hắn ăn cơm, nhưng cũng chỉ là khách sáo. Hắn cùng bọn họ tuy cùng làm việc trong giới giải trí nhưng thân phận bất đồng, cho dù có ngồi cùng nhau, Dung Phi cũng chẳng biết nên nói gì.
Tô Trăn mời hắn ăn cơm ở một khách sạn huy hoàng tráng lệ. Dung Phi nhìn bản thân mình thô tục quê mùa, cùng Tô Trăn đứng một chỗ chỉ sợ làm y xấu mặt, tạo điều kiện cho những người xung quanh chỉ trỏ.
Lúc này, một chiếc xe sang trọng khác xuất hiện, lần này là nữ diễn viên chính của bộ phim, Vưu Lệ.
“Ồ? Tô Trăn anh cũng định đi ăn cơm sao? Đi cùng tôi đi!”
Vưu Lệ là mỹ nhân nổi tiếng được cả giới nghệ sĩ công nhận, đây cũng là lần thứ hai nàng cùng Tô Trăn đóng một bộ phim. Vưu Lệ diễn xuất không tồi, biểu hiện khá nhập tâm, nhiều đạo diễn rất hài lòng về nàng.
Tô Trăn nhìn Vưu Lệ cười cười, sau đó lại nhìn về phía Dung Phi.
“Dung Phi, anh còn chưa cho tôi câu trả lời đâu.”
Cùng Tô Trăn ăn chung, này đối với ai đều là vinh hạnh lớn. Tô Trăn sinh hoạt cá nhân rất thần bí, rất ít lén lút cùng minh tinh nào đó ăn cơm hoặc là làm loại hoạt động khác, cũng không làm việc gì ảnh hưởng đến danh tiếng. Mà giờ phút này, hắn chủ động hỏi ý kiến Dung Phi, diễm phúc này không phải ai cũng nhận được.
Dung Phi liếc mắt, nhìn Vưu Lệ trên mặt có một tia không vui, xem ra hắn đang phá hỏng kế hoạch của nàng rồi.
Vì thế, hắn tùy tiện mà nhìn Tô Trăn cười cười: “Ngượng ngùng a, tôi cũng mệt lắm rồi, nên về đánh một giấc…”
“Nếu vậy thì… Ngủ ngon.” Tô Trăn không nói gì nữa, trên mặt mang cảm xúc gì đó mà hắn không nhìn rõ. Y chỉ gật gật đầu kéo cửa sổ xe phóng đi, Vưu Lệ lại bảo tài xế theo sát y, Dung Phi nhìn theo bọn họ biến mất dần trong ánh đèn đường dưới màn đêm sâu thẳm.
“A…A…”
Dung Phi xoa xoa cái gáy, không biết vừa rồi mình cự tuyệt lời mời của Tô Trăn có khiến y khó chịu không.
– ——————————————-
Lời tác giả: Dịch quá què T.T! Nhiều từ không biết quá, chỉ có thể tìm cách biểu đạt khác nhau. Mọi người đọc thấy không ổn chỗ nào comment góp ý nhé, để mình sửa.
Tiện đây ai biết “mất gia gia khởi” là gì không?