: Mỗi cuộc xuất chinh đều cực khổ
Cuối tháng sáu.
Mặt trời mùa hạ chói chang treo trên đỉnh đầu.
Ve trong viện kêu râm ran.
“Cô nương.” Trương Khánh đứng một bên, cung kính nói: “Chuyện xảy ra ở Hà Nam lần trước gần như đã lắng xuống, trong triều đang thảo luận việc đổi quan viên.
Các đại thần đều muốn cử quan viên từ đại nội đến đó trấn giữ, Vương tướng nhờ thần hỏi ý kiến ngài..”
“Tích Đường nhân đô Hà Đông, Ân nhân đô Hà Nội, Chu nhân đô Hà Nam.
Phù Tam Hà, tại thiên hạ chi trung; nhược đỉnh túc, vương giả sở cách cư dã*.
Hà Nam là thủ phủ của Trung Nguyên, Tây Kinh lại là trung tâm, cần phải chọn ra một người đáng tin cậy đến đó.” Trong đầu Triệu Uyển Như lần lượt lướt qua những cái tên quan đại thần có thể dùng được trong triều hiện giờ.
“Ý của Vương tướng thế nào?”
(*Tạm dịch: Xưa kia kinh đô nhà Đường là Hà Đông, kinh đô nhà Ân là Hà Nội, kinh đô nhà Chu là Hà Nam; phàm ba quận này ở trong thiên hạ; nếu kết hợp thành thế chân vạc, là chốn an cư của bậc đế vương.)
Đại nội, thiên điện Văn Đức Điện.
“Tây Kinh là nơi đặt tông miếu, lại là thủ phủ của Trung Nguyên, Lại Bộ đề cử Khấu Chuẩn và Trương Tề Hiền, các khanh nghĩ sao?”
“Tây Kinh vốn là vùng đất do cựu tướng đảm nhiệm, trong lúc đó cũng không xảy ra bất kỳ sai lầm gì.
Khấu Chuẩn tuy có năng lực và danh tiếng, nhưng hiện giờ ở địa phương cả ngày chỉ thích tiệc tùng chè chén, còn Trương Tề Hiền lại quá tự do phóng khoáng, tính tình còn có chút tuỳ hứng, phàm là bắt được đạo tặc đều thả ra, nếu được cử đến địa phương chắc chắn trị an không tốt.”
Triệu Hằng nghe vậy rất là không vui: “Cựu tướng Hướng Mẫn Trung sao? Hắn và Trương Tề Hiền giành nhau cưới goá phụ của Tiết Duy Cát, bị quần thần chỉ trích, Trẫm đã bãi chức hắn.
Xem ra mắt nhìn người của Lại Bộ Thị Lang tân nhiệm, không được rồi!”
Vương Đán lại nói: “Bệ hạ, trong số các quan viên và đồng liêu đang đảm nhận chức vụ trong triều, chỉ có Mẫn Trung siêng năng chính sự, tính tình lại thận trọng.
Chuyện mua nhà chỉ là hắn nhất thời hồ đồ, hơn nữa việc này không liên quan đến chính sự, nếu vì vậy mà bỏ qua một nhân tài, thật sự đáng tiếc.”
“Đại thần xuất từ Lâm tứ phương, chỉ có Hướng Mẫn Trung tận tâm với việc dân việc nước.” Triệu Hằng trầm khuôn mặt, khen ngợi nói: “Quả thật vậy, các đại thần đang phụ trách ở địa phương, nên học tập Hướng Mẫn Trung.”
Giọt nước mát lạnh chảy xuôi theo lá cây rơi xuống đất, dưới cái nắng như thiêu đốt của mùa hạ hoa trong vườn lại nở rộ vô cùng rực rỡ.
“Ý của Vương tướng là nâng đỡ lão sư ngài, Hướng Mẫn Trung.”
“Bởi vì chuyện xảy ra vào năm Hàm Bình thứ tư, cựu tướng bị Quan gia xa lánh, nhưng ông ấy cũng không vì vậy mà sa sút, nếu Quan gia nghe theo ý Vương tướng, rất có khả năng sẽ một lần nữa trọng dụng cựu tướng.”
Muốn nâng đỡ Hướng Mẫn Trung lần nữa vốn là kế hoạch ban đầu của Triệu Uyển Như, nhưng vì một số lý do mà trì hoãn.
“Đi nói cho Đồng bình chương sự Vương Đán, ông ấy mới chính là Thừa Tướng.”
Nghe vậy Trương Khánh sửng sốt hồi lâu, sau đó mới khom người nhận lệnh: “Vâng.”
Tháng sáu năm Cảnh Đức thứ tư, thăng Hướng Mẫn Trung làm Tri phủ phủ Hà Nam kiêm Tây Kinh lưu thủ tư sự, dời đến Hà Nam nhậm chức.
Cùng tháng, Tây Nam bạo động.
Giữa tiếng oán than ngập trời của dân, quân giáo Trần Tiến phát động binh biến giết chết Tri châu Nghi Châu Lưu Vĩnh Quy, đề bạt phán quan Lư Thành Quân làm quân sư, tự xưng là Nam Bình Vương, chính thức chống lại triều đình.
“Tây Nam tạo phản, Lưu Vĩnh Quy bị giết, đã đánh hạ Liễu Châu.”
“Cái gì, tạo phản? Tại sao không nghe được bất kỳ tin gì từ trong triều?” Thiết kỵ phương Bắc còn như hổ rình mồi, phương Nam lại tai bay vạ gió.
“Từ Nghi Châu đến Đông Kinh cách mấy ngàn dặm, dù tám trăm dặm kịch liệt cấp báo cũng phải mất mấy ngày.”
“Xu Mật Viện quản lý quân sự cả nước, mấy năm nay chỉ đặt trọng tâm ở phương Bắc, quả thật đã sơ sót vùng Tây Nam.” Nàng nhíu mày, cẩn thận nhớ lại tấu chương quân sự từ phương Nam gửi về mấy ngày gần đây, tất cả đều bình thường, cách đây không lâu nàng còn khen ngợi thủ trưởng các Châu.
Vụ bạo động này đến quá đột nhiên, hơn nữa chỉ trong vài ngày đã đánh hạ liên tiếp vài toà thành.
“Chiến sự nổi lên, Đinh Thiệu Văn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lập công phục chức này.”
“Nhưng với ta cũng có lợi.
Nếu đánh thắng trận này, có thể danh chính ngôn thuận, nhưng Quan gia sẽ không để ta nắm giữ ấn soái.” Cập đệ Tiến Sĩ không thể vào Hàn Lâm, đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất với chức Tể tướng, từ văn chuyển võ muốn thăng quan cầm quyền quá khó.
“Chiến trường hung hiểm…”
“Nguyên Trinh là đang lo lắng cho an toàn của ta sao? Nàng yên tâm, hiện giờ thiên hạ chỉ mới an ổn mấy chục năm, lòng dân vẫn còn, bình loạn là chuyện sớm muộn.
Ta sẽ chờ tin từ tiền tuyến về, sẽ không lỗ mãng chạy ra chiến trường chịu chết.”
Tháng bảy, tin tức truyền về Đông Kinh, phản quân đoạt Nghi Châu lại đánh hạ Liễu Châu, chấn động cả triều.
“Tin đã truyền về kinh, Quan gia và các đại thần đang nghị sự xem sẽ phái ai đi bình loạn.
Võ tướng muốn thăng chức được Quan gia trọng dụng, phải dựa vào công huân trên chiến trường.”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, chưa kể hiện giờ vị thế của võ tướng đã không bằng xưa.”
“Sắc mặt cô nương không được tốt…!có cần gọi thái y đến xem mạch không?”
Triệu Uyển Như giơ tay, vừa mới đứng lên liền cảm thấy mệt mỏi, một trận choáng váng ập đến.
“Cô nương, cô nương!”
Thùy Củng Điện.
Một vị phu nhân ung dung hoa quý đang đứng trên hành lang cao, đằng sau nàng còn có một quan viên áo tím cung kính đứng hầu.
“Chiến trường hung hiểm cực kỳ, lần trước Lý Nhược Quân xảy ra chuyện, nàng thiếu chút nữa đã lật tung Khôn Ninh Điện.
Nếu hiện giờ lại phái Lý Nhược Quân đi, sao nàng chịu được, sao Quan gia đồng ý được.” Phu nhân nói ra lo lắng của mình.
“Công chúa lo lắng cho an toàn của phò mã đương nhiên không đồng ý, nhưng từ trước đến giờ Quan gia đều nghe ý ngài, phò mã là thần tử của Quan gia, chỉ cần Quan gia hạ chỉ, việc này chắc chắn thành.”
“Nhưng mà…!có phải quá mạo hiểm không?”
“Thánh nhân, đã không còn cách nào tốt hơn.
Hiện giờ khắp thành Đông Kinh này đều đang đàm tiếu về Đại công chúa và phò mã, nếu không làm vậy, phò mã ở trên triều sẽ bị người lên án.”
Suy tư trong chốc lát, Lưu Nga híp mắt trầm giọng nói: “Thân là thần tử, hắn cũng nên làm chút việc cho Quan gia.
Thân là phò mã hắn cũng phải xuất sắc mới phải, lập chút công lao, như thế mới có thể xứng với nữ nhi của ta.”
Văn Đức Điện.
Không khí trong triều căng như dây đàn.
Hưởng thái bình vài năm các triều thần như bừng tỉnh từ trong mộng.
Hoá ra tất cả nguy cơ còn chưa loại trừ, hoá ra nội loạn ngoại xâm vẫn chưa bao giờ ngừng nghỉ.
“Tây Nam báo nguy, phản quân vây thành, Liễu Châu thất thủ.”
Năm Thuần Hoá thứ ba, Vương Tiểu Ba, Lý Thuận khởi nghĩa, khi đó Triệu Hằng chỉ vừa lên ngôi, các toán quân ở Ích Châu đều đứng lên khởi nghĩa, trong vòng mấy mươi ngắn ngủi khởi nghĩa liên miên.
“Tiền tuyến tám trăm dặm cấp báo, phản quân công thành, sau khi chiếm thành tất cả quan viên thủ thành và mệnh quan triều đình đều không tránh khỏi bị chém chết.
Phản quân đã chia làm nhiều nhánh lên đường, hiện đang có xu hướng vây công Tượng Châu, nếu để bùng nổ chiến tranh ở quy mô lớn, chắc chắn sẽ gây thêm thương vong cho quân và dân, mà hiện giờ phương Nam đang vào mùa thu hoạch, xin bệ hạ nhanh chóng phái tướng lãnh ra tiền tuyến bình loạn.”
“Trước đây Tư Thiên Giám đã tính ra không lâu nữa phải cầm binh đánh giặc, mấy ngày nay Trẫm vẫn luôn bất an trong lòng, lo cho các tướng lãnh ở kinh đô và vùng lân cận không thủ được, sẽ trở thành mối hoạ cho những vùng xa hơn, nên đã hạ chiếu khen ngợi tướng lãnh các nơi, hiện giờ quả nhiên!”
“Tào gia trấn Tây Bắc, Dương gia thủ Đông Bắc, trận chiến này, nên phái người nào xuất chinh đây?” Trước khi triệu kiến quần thần, Hoàng đế đã thương nghị với các vị Tể chấp, đã có một cái tên trong lòng, thấy chúng thần không ai lên tiếng vì thế hỏi: “Xu Mật Viện có chọn được người nào không?”
“Tri Châu Chiết Duy Xương kiêu dũng, có thể gánh trọng trách này.” Đồng tri Xu mật viện sử Trần Nghiêu Tẩu nhìn hốt trả lời.
Lập tức có người đứng ra phản đối: “Từ Hưng Châu đến kinh thành phải đi vài dặm đường, chậm trễ thời cơ, không ổn.”
“Bệ hạ, thần Tào Lợi Dụng bất tài, xin đến phương Nam bình loạn.”
Việc cấp bách hiện giờ là bình loạn chiến sự, nhưng hiện giờ trong triều lại không có mấy người có thể dùng được.
Tào Lợi Dụng là tướng tài, nay lại tự mình đứng ra nên rất được lòng Hoàng đế: “Triều ta lớn như vậy, đám người các ngươi lại không một người vì nước vì dân, chỉ biết đứng đây ngậm miệng, chẳng lẽ phải chờ quân địch cầm kiếm dí lên cổ mới bằng lòng lên tiếng sao?”
“Chúng thần bất tài!”
“Năm đầu Cảnh Đức Tào khanh gia một thân một mình tiến vào doanh trại của địch, có thể thấy được lòng can đảm của khanh.
Đối mặt với mười mấy người cũng không nhường một bước, có thể thấy được quyết đoán của khanh, Trẫm có tướng tài như khanh, cực yên lòng.”
“Bệ hạ, Lưu Vĩnh Quy là do thần tiến cử, Nghi Châu phản loạn cũng là trách nhiệm của thần, xin bệ hạ cho thần lấy công chuộc tội, cùng Tào tướng quân lên đường.” Đứng ở cuối cùng các võ tướng bên phải, Đinh Thiệu Văn bước ra khỏi hàng thỉnh tội.
“Nói đến thất trách, Xu Mật Viện quản quân sự cả nước, để xảy ra chuyện này, nên bị tội gì?”
“Bệ hạ, mấy ngày gần đây thần vội việc nhật thực ở Tư Thiên Giám, nên đã giao việc quân sự cho Lý thừa chỉ toàn quyền phụ trách.
Phương Nam xảy ra bạo động, thần cũng là hôm nay mới biết.” Đồng tri xu mật viện sử Vương Khâm Nhược lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống, trốn tránh trách nhiệm nói.
“Bệ hạ, Tây Nam cách xa kinh thành, tin tức không thể kịp thời truyền lại, nhưng xét cho cùng phản loạn lần này, vẫn là do Xu Mật Viện thất trách, xin bệ hạ trách phạt.” Trần Nghiêu Tẩu kéo Lý Thiếu Hoài cùng quỳ xuống nhận tội.
Một người trốn tránh, một người chủ đông ôm tội, Vương Khâm Nhược nhất thời mất hết thể diện, vì thế lại nói: “Bệ hạ, năm đó Lý thừa chỉ trúng cử đã hiến kế ngăn địch, có thể thấy cũng là một tướng tài.”
“Nói vậy, Xu Mật Viện các ngươi cũng muốn lấy công chuộc tội?”
“Lý thừa chỉ, bình định được chiến loạn lần này chính là công lớn, không chỉ được ban thưởng hậu hĩnh mà Xu Mật Viện chúng ta còn được thơm lây.” Vương Khâm Nhược hạ giọng cực thấp nói.
“Hừ, đã vậy sao ngươi không tự mình đi?” Trần Nghiêu Tẩu trừng hắn một cái.
Lúc Triệu Hằng đặt câu hỏi vẫn luôn nhìn thẳng vào Lý Thiếu Hoài, theo nguyên tắc các đại thần dâng sớ đều phải cúi đầu nhìn hốt, Lý Thiếu Hoài nhìn hốt của mình, đánh bạo ngẩng đầu lên, chợt chạm vào đôi mắt thâm thuý của Hoàng đế đang nhìn chằm chằm, vì thế cúi đầu nói: “Thần nguyện lấy công chuộc tội, đến Tây Nam bình loạn, san sẻ lo âu cùng bệ hạ.”
“Tốt!” Hoàng đế không nghĩ ngợi liền đồng ý, lớn tiếng nói: “Tam Nha và Xu Mật Viện nghe chỉ, lệnh cho Tào Lợi Dụng làm Quảng Nam trấn an sử nhận ấn soái xuất chinh.
Đinh Thiệu Văn và Lý Nhược Quân làm phó tướng, dẫn dắt quân đội hoả tốc lên đường đến phương Nam bình loạn.”
“Xu Mật Viện truyền quân lệnh xuống, để Thứ sử hai lộ Hồ Nam, Hồ Bắc phụ cận Liễu Châu suất quân chi viện trước, không được sai sót.”
“Tuân lệnh!”
Lần này Đinh Thiệu Văn chủ động xin ra trận, ngược lại làm Lý Thiếu Hoài lại có chút do dự.
Nàng không muốn biến chiến trường thành nơi đấu đá riêng tư, nếu vậy thương vong sẽ lớn hơn nữa, nhưng Vương Khâm Nhược mượn nước đẩy thuyền, Hoàng đế nhận được thuyền này liền đưa cho nàng, nàng là thần tử không thể từ chối.
Là phúc hay hoạ, hiện giờ cũng không thể trốn.
Trương Trạch Mậu từ Hàn lâm Y quan viện vội vội vàng vàng chạy ra cung, vừa đến phủ phò mã sợ bóng sợ gió một hồi.
Lúc Trương Khánh đến mời, vẻ mặt cực kỳ cấp bách, cũng không chịu nói là chuyện gì, nhưng Trương Trạch Mậu vẫn có thể đoán được vì sao hắn luôn mãi căn dặn không được lộ chuyện này ra ngoài.
Cách một chiếc khăn lụa mỏng đắp trên cổ tay, Trương Trạch Mậu thu tay lại, vui mừng trừng mắt nói: “Điện hạ!”
“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, phủ phò mã sắp có tiểu tông tử.” Trương Tắc Mậu lão lệ tung hoành nói, tựa hồ còn sung sướng còn hơn cả nàng, lời dặn dò của Thánh nhân cuối cùng đã có thể hoàn thành hơn phân nửa.
Tin vui này, quả thật là đến hơi đột ngột, nàng theo bản năng sờ về phía bụng nhỏ, khoé mắt dường như ngấn lệ.
“Cô nương, có tin từ đại nội.” Mới từ đại nội vội vã chạy về, thấy một đám người đều tụ tập trong phòng, Thu Hoạ sửng sốt: “Các người…”
“Không sao, ngươi nói.”
“Quan gia hạ chỉ, phò mã phải…!phụng mệnh theo Tào tướng quân xuất chinh, thời gian khởi hành là buổi chiều hôm nay.” Ngay khi nhận lệnh, Xu Mật Viện đã lấy ra hổ phù kiểm kê cấm quân.
Triệu Uyển Như nằm tựa vào gối dựa, run rẩy ngồi dậy: “Tại sao lại là Quan gia?”
Nàng nhìn một lượt những người trong phòng, lập tức lạnh mặt nói: “Việc ta mang thai không được lộ cho bất kỳ ai, nếu để lộ tin gì, các ngươi tự lo liệu đi!”
“Cô gia cũng không thể sao?” A Nhu đứng ở đầu giường, cẩn thận hỏi.
“…”
Vui mừng còn chưa được bao lâu, đôi mắt lấp lánh lại biến ảm đạm: “Thánh chỉ đã hạ, ta không muốn trong lúc nàng xuất chinh còn phải lo lắng cho ta.”
“…” Bọn tì nữ bốn mắt nhìn nhau: “Vâng.”
Một cơn gió từ sông Kim Thuỷ thổi vào Xu Mật Viện.
Mặt trời buổi chiều đã không còn bỏng gắt như giữa trưa.
“Thừa chỉ, Thánh nhân nghe nói ngài phải xuất chinh, nên đã cố ý sai tiểu nhân đưa vật này đến.”
Lôi Duẫn Cung bước ra một bước, vài tên thái giám cầm một bộ giáp đỏ đưa lên.
“Đây là Chu tất sơn văn giáp*.”
(*朱漆山文甲: là một loại giáp được kế thừa và cải tiến từ Ô chuy giáp của nhà Đường)
Nghe vậy Lý Thiếu Hoài cũng rất lãnh đạm, sờ sờ vảy giáp nhận xét: “Phong cách này, hình như ta đã nhìn thấy trong bức hoạ các công thần ở Lăng Yên Các.”
“Thừa chỉ quả nhiên kiến thức rộng rãi, đây là chiếc áo giáp do Quan gia dựa theo thiết kế áo giáp của nhân vật Tiết Nhân Quý trên “Bản đồ các anh hùng của Lăng Yên Các” mà sai người chế tạo thành.”
Mũ giáp được trang bị cánh phượng, phần bụng điêu khắc thành hình thú thiếp vàng bảo vệ, ngực lưng bụng và chân được nối thành một khối tổng thể.
Toàn bộ áo giáp dùng màu đỏ làm chủ đạo, các đường viền màu xanh lam, cực kỳ hợp với thẩm mỹ màu đỏ là đức của Đại Tống.
“Làm phiền các vị cô nương ra ngoài.”
Các cung nữ thấy Lý Thiếu Hoài chắp tay mời, không khỏi ngạc nhiên hành lễ lui ra, vừa ra ngoài liền nhìn nhau cười trộm, giống như hiểu ngầm gì đó.
“Đại phò mã cũng biết ngại sao?”
“Ta thấy không phải ngại, mà là ngài ấy sợ, sợ Đại công chúa.”
Đến Xu Mật Viện nhậm chức, ngoài việc làm quen với các công việc trong quân, còn phải bố trí quân đội, binh lực, chiến mã cho các nơi.
Tuy triều đình sùng văn, nhưng cũng không bỏ qua tầm quan trọng của quân đội và trang bị cho ngựa chiến.
Mặc giáp ra trận, đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua của nàng, mà buồn cười là, trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra trận theo cách này.
Thánh nhân tặng giáp, nàng có thể đoán được đại khái ngụ ý trong đó, thái độ của Quan gia lần này có lẽ chính là ý kiến của Thánh nhân.
Bộ giáp này vừa cồng kềnh vừa khá to, cũng may dáng người nàng cao gầy, không đến mức chịu không nổi, vừa vặn có thể chịu được.
Bộ giáp này mặc lên người giống như là dành riêng cho nàng.
Thời điểm Lý Thiếu Hoài bước ra khỏi Xu Mật Viện, mặt trời trên đầu như đốt cháy bộ giáp.
Nhìn bóng mặt trời trong viện, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giờ xuất chinh.
“A Lang, bọc hành lý của ngài, Tôn Thường chỉ hận mình không biết võ…” Người trong cung chạy như bay về phủ báo tin, Tôn Thường liền thay Triệu Uyển Như đưa bọc hành lý của Lý Thiếu Hoài đến Xu Mật Viện cho nàng.
“Thập Tam cho ta mượn ngựa, ta về nhà một chuyến.”
“Tướng quân, đại quân sắp xuất phát!” Một tên thuộc hạ nhắc nhở.
“Phủ phò mã ở ngay dưới chân thành, sẽ không trì hoãn quá lâu.”
Đã lâu không cưỡi ngựa, hiện giờ cưỡi một con ngựa nâu chạy như bay trên đường.
Người đi đường trên Mã phố nghe tiếng vó ngựa dồn dập né sang một bên, không ít người vừa né vừa giận dữ chỉ vào ngựa mắng.
“Đây là tiểu tướng quân nhà ai?”
“Trông rất quen mặt nha.”
“Dưới chân hoàng thành lại dám phóng ngựa như bay, còn có vương pháp không!”
Con ngựa thở hổn hển, hí vang một tiếng, cổng lớn phủ phò mã ùa vào một cơn gió nóng.
Áo giáp run lên, vảy sắt va vào nhau phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Người mang ủng dài đạp lên mặt cỏ xanh đi về hướng đường đá xanh trong viện.
Cạch – cạch – cạch – tiếng sải bước lên bậc thang, ba bước cũng làm thành hai.
Tiếng mở và đóng cửa theo sát nhau, cửa phòng trong viện đóng chặt, bọn nữ sử đi qua đi lại bên ngoài hành lang.
A Nhu chắp tay trước ngực, hai mắt lấp lánh ngưỡng mộ nói: “Wow, cô gia nhà chúng ta mặc quân trang đẹp trai quá, đẹp trai gấp trăm lần những đại thúc có râu ngoài kia!”
“Đừng có hoa si, hành quân đánh giặc cũng không phải chuyện đùa!”
Mặt trời tháng bảy, dù đã qua giờ Ngọ vẫn nóng bức cực kỳ, quần áo mặc trong khôi giáp đã ướt đẫm, nàng cầm bội kiếm cởi mũ xuống, mồ hôi chảy dài trên má.
Chiếc mũ giáp sơn son đỏ nằm im trên bàn, bên trên còn dính mấy vệt nước, tua rua màu lam rũ sang bên.
Khoảnh khắc nhìn thấy thê tử, tất cả căng thẳng trên mặt nàng đều hoá thành ôn nhu.
Dưới lớp áo dày cộp vẫn có thể thấy được lồng ngực vì khó thở mà phập phồng của nàng.
Nhu tình trong mắt, hoàn toàn không hợp với khôi giáp cứng rắn trên người.
Khi Lý Thiếu Hoài dùng nụ cười ôn nhu như thường ngày muốn mở miệng nói chuyện, vạt áo bị người dùng sức nắm lấy.
Cảm nhận được sức lực trên tay nàng cúi đầu, vừa định mở miệng môi son liền bị một đôi môi khác lấp kín.
Chiếc lưỡi mềm lạnh lùa vào, xua đi cái nóng trong miệng nàng.
Bàn tay cẩn thẩn phủ lên, nhiệt tình đáp lại, một khắc cũng không muốn mất đi.
Mặt trời ngoài cửa sổ chậm rãi lặn về Tây, gió cuối hạ thổi qua sông, mang theo chút ẩm ướt lùa vào viện, lá cây khua vào nhau xào xạc.
Chia ly ngay trước mắt, sao nàng có thể không đau lòng.
Niềm vui chẳng kéo dài bao lâu tin xuất chinh liền ập đến đâm cho nàng một nhát.
Nàng đã có chút hối hận, rõ ràng là người ghét chia ly nhất, nhưng mỗi lần đều phải cẩn thận che giấu luyến tiếc vào lòng, luôn phải đau khổ chịu đựng.
Phía Nam bạo động, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.
Có lẽ đây sẽ là một trận ác chiến được sử quan ghi vào sử sách.
Nàng không quan tâm sử quan sẽ bình phán mình thế nào, sẽ viết về mình thế nào, nàng chỉ sợ, nàng sợ Lý Thiếu Hoài cũng bị viết vào sách, dừng lại ở đây.
Nàng nhắm mắt lại toàn tâm toàn ý đắm chìm vào nụ hôn này, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn ra, từ gò má trắng nõn rơi lên áo giáp.
Nhu tình không thể xuyên qua lớp áo giáp nặng nề, nhưng có thể thấm sâu vào lòng người.
Triệu Uyển Như thở hổn hển, vô lực ghé vào lòng nàng, than thở khóc lóc, kiên cường mà lại yếu ớt, chua xót mà uỷ khuất nói: “Ta quen nàng bấy lâu nay, gả cho nàng bấy lâu nay, một ngày mười hai canh giờ, nhưng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không quá nửa ngày.
Cả thành Đông Kinh này bất quá chỉ mười mấy dặm, mà bức tường kia như lạch trời ngàn dặm, nàng mới trở về chưa bao lâu, tại sao lại phải đến nơi xa xôi như Quảng Nam đó.”
Áo giáp cứng rắn làm nàng không thể không cẩn thận ôm nàng, mỗi giọt lệ của Triệu Uyển Như với Lý Thiếu Hoài mà nói, đều giống như dao găm, từng nhát từng nhát cắt vào lòng nàng.
Người ngoài chỉ biết con đường làm quan của Lý Thiếu Hoài thăng tiến cực nhanh, quan vận hanh thông, bọn họ cho rằng nàng chỉ là nhờ vào Đại công chúa, nhưng điều họ không nhìn thấy được là, con đường đoạt quyền này, do nàng dùng mạng để đổi.
Lý Thiếu Hoài duỗi bàn tay quấn băng vải, vuốt tóc đẹp bên tai nàng: “Ta hứa với nàng, cho dù bầu trời có sập xuống, ta cũng sẽ không bỏ nàng đi trước, cho dù là tham sống sợ chết, chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ không dám chết đi.”
Triệu Uyển Như đẩy nàng ra, xoay người vất vả đi vài bước về phía bàn tròn, đỡ bàn, muốn trốn tránh nàng, muốn xoá đi đau lòng trong mắt.
Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu nhìn vệt sáng kéo dài ngoài cửa sổ, cất bước đi đến phía sau nàng, nhìn bóng dáng gầy yếu, giờ phút này mới nhận ra, nàng cũng chỉ là một cô nương nhu nhược, đau lòng run run gọi một tiếng: “Nguyên Trinh.”
Nhịn không được vòng tay ôm nàng vào lòng, nắm bàn tay đang siết chặt.
Có lẽ nếu không ôm nàng từ sau lưng Lý Thiếu Hoài sẽ không cảm nhận được thể xác và tinh thần yếu đuối của nàng đang run rẩy vào lúc này.
Triệu Uyển Như ngẩng đầu nhìn mặt nàng, nước mắt dù nổ lực kìm nén thế nào cũng không ngăn được, móng tay cơ hồ bấm vào lòng bàn tay, rút khỏi tay nàng cầm ngược lại.
Áo giáp sắt dù ủ bao lâu cũng không ấm, nhưng lòng bàn tay nàng vĩnh viễn ấm áp, giống như nhiệt độ nàng cảm nhận được từ trước bụng mình.
Nàng nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa vào lòng nàng: “Còn nhớ năm trước ta hỏi Vương tôn về hay không sao?”
“Nhớ rõ.”
“Lần này ta sẽ không hỏi nàng, nhưng ta muốn nói với nàng, nàng về, ta sẽ chờ, nàng không về, ta sẽ đi tìm nàng, có nàng, sẽ có ta, nàng không còn, chúng ta tuyệt không sống.”
Nàng có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên bụng run nhè nhẹ, liền vùi đầu càng sâu vào lòng nàng.
Mồ hôi cũng không thể át mùi hương độc hữu trên người Lý Thiếu Hoài, làm nàng vĩnh viễn không muốn rời đi.
Lý Thiếu Hoài nói không nên lời, nhắm chặt hai mắt cúi đầu, ôm chặt lấy nàng.
Cách giờ chia xa càng lúc càng gần, nếu cứ tiếp tục thế này, hai người sẽ chỉ biết ngày càng quyến luyến.
Triệu Uyển Như đành phải ngoan tâm, gỡ bàn tay đang nắm mình ra, cởi miếng ngọc bội trên cổ xuống, xoay người đối diện nàng: “Miếng ngọc này đã làm bạn với ta từ lúc sinh ra, hai mươi năm nay cũng không rời người.
Miếng ngọc này, chính là mệnh của ta.” Nàng đeo miếng ngọc vào cổ Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài sờ miếng ngọc, đáp: “Ngọc còn, người còn.”
– — Hết chương 118 —.