Hướng Gia Quân được Hạ Trầm bế xuống tầng.
Trong phòng khách tầng một rất đông đúc nhưng thiếu mất một người so với lúc vừa tới.
Có sáu thi thể đang được xếp ở khu vườn nhỏ bên ngoài nhà trọ, năm xác sống và một Hầu Chí Thành.
Hướng Gia Quân chỉ giết ba xác sống, hai con to lớn còn lại là do nhóm người Trang Phàm xử lý.
Lưu Diệu cố ý chiếm một chiếc sofa, thấy anh Hướng của cậu thì vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
Hạ Trầm đặt Hướng Gia Quân ngồi xuống sofa xong thì lùi lại đứng ở ngay đằng sau.
Mười một người ở đây vô thức tạo thành hai nhóm đối đầu, đứng ở hai bên phòng cách nhau một chiếc bàn.
Tóc Vàng bị Trang Phàm đẩy ra, lệnh của hắn chỉ có một chữ vô cùng đơn giản: “Nói.”
Nhưng đến giờ người này vẫn còn đang run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: “Tụi em chỉ định dạy cho thằng Hướng một bài học thôi…!Không ngờ là, không ngờ là…”
“Không ngờ là bọn tao cả đêm không về,” Trang Phàm mệt mỏi đến mức bật cười, như đang tự giễu cợt, “cho nên mới biến thành giết người?”
Tóc Vàng gật gật đầu.
Trang Phàm cười lạnh: “Vậy mày giả danh tao bảo Nghiêm Phong rời khỏi bãi đỗ xe làm gì? Mày biết tao không thèm xen vào chuyện chúng mày đánh nhau, nếu chỉ muốn dạy cho Hướng Gia Quân một bài học thì sao phải lừa người đi khỏi đấy?”
Hắn càng nói càng tức, kích động quát: “Ba đứa chúng mày gạt tao nói là đã kiểm tra phía Tây Nam, không có vấn đề gì, kết quả là có một đống xác sống lù lù ở trong đấy? Tao nói có đúng không!”
Tóc Vàng chẳng mấy khi thấy Trang Phàm tức giận, liên tục lắc đầu chối, đổi lại bị hắn đá mạnh một cái nằm lăn ra đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều lạnh lùng đứng nhìn, không ai đến ngăn.
“Lá gan của ba đứa mày cũng to đấy, dám dùng xác sống làm vũ khí.” Trang Phàm nổi khùng, “Thế nào, ngày mai nhìn thấy chúng nó đuổi người ta ở Tương Tây thì bọn mày cũng vội dắt xác sống đi dạo phố, làm chủ hết tụi xác sống ở trên cái đất này rồi trở thành anh hùng cứu thế, có đúng không hả?”
Tóc Vàng biết mọi chuyện đã vỡ lở nên không cãi được nữa, ngược lại là tên Đeo Kính đứng dậy.
Cánh tay bị cụt của gã đã được cầm máu và băng bó xong xuôi nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, chỉ vào Hướng Gia Quân nói: “Nó có vấn đề.”
Hướng Gia Quân ngồi trên sofa xem diễn hồi lâu, còn đang lo mình không có cơ hội lên tiếng, thấy vậy thì lập tức gật đầu thừa nhận: “Đúng, đúng là tao có vấn đề.”
Đeo Kính bị chặn họng thì càng tức giận, hét toáng lên: “Mày bị nhiễm bệnh! Mày là xác sống!”
Cậu không nhịn được bật cười, lại cảm thấy một cái vỗ nhẹ an ủi vừa đáp trên lưng mình.
“Tao muốn nói là tao không phải xác sống nhưng chắc chắn là mày sẽ không tin.” Hướng Gia Quân không cười nữa, “Thôi thì thế này đi, để tao cắn mày một cái thì mọi người đều tự biết.”
Sao cậu là xác sống được đây.
Ít nhất xác sống còn được nhìn thấy ánh mặt trời, còn cậu thì bị lây nhiễm một loại virus ất ơ ở viện nghiên cứu, tất cả triệu chứng đều không liên quan tới bệnh dịch xác sống này, cậu chỉ đơn giản là một con quái vật mà thôi.
Đeo Kính tận mắt nhìn thấy anh em bị chém đầu rồi bản thân lại bị chặt đứt mất một tay, cảm xúc cực kỳ không ổn định.
Lúc này nghe Hướng Gia Quân nói xong thì hoàn toàn mất kiểm soát, định lao về phía cậu.
Thế nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã ăn một phát đá vào bụng, cả người liên tục ngã lùi về sau cho tới khi đụng phải chiếc tủ ở vách tường.
Hạ Trầm đi qua, xách cổ gã kéo ra bên ngoài, “Mày cũng đừng nghe nữa, ra ngoài hít thở không khí đi.”
Đi tới cửa mới nhận ra là còn thiếu một tên, anh vung tay ném gã ra ngoài rồi quay về kéo xềnh xệch Tóc Vàng đang nằm trên sàn ra cửa, “Hai bọn mày qua đứng chung với Hầu Chí Thành đi.”
Dứt lời bèn đóng sập cửa lại.
“Nếu không muốn dọn nhà thì dễ để lại một đống rác rưởi đấy.” Lúc trở về anh liếc nhìn Trang Phàm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hướng Gia Quân, “Em ấy mệt, tôi nói.”
Hướng Gia Quân đã đồng ý để anh nói chuyện cậu bị lây nhiễm cho nhóm Trang Phàm biết.
Tuy ba người Hầu Chí Thành đã làm chuyện xấu nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng người, nhóm Trang Phàm cần một lời giải thích.
“Trước đây chúng tôi từng đến viện nghiên cứu dược phẩm ở thành phố B, không phát hiện virus xác sống nhưng lại tìm thấy một vật thí nghiệm còn sót lại, Hướng Gia Quân vô tình bị lây nhiễm.” Hạ Trầm nói ngắn gọn, bỏ đi một vài chi tiết không cần thiết.
Đột nhiên Điền Mạn à một tiếng, sực hiểu ra: “Chính là fancy rat.”
Sự thật đã phơi bày, Hướng Gia Quân cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng phản bác: “Trông nó cũng giống mà.”
Trang Phàm nhìn cậu hỏi: “Còn triệu chứng của cậu?”
“Không phải anh đã đoán được rồi ư?” Hạ Trầm tặng lại một câu.
Người đàn ông không so đo với anh, cúi đầu, giơ tay xoa mái tóc ngắn ngủn một lúc rồi mới ngẩng lên hỏi tiếp: “Tại sao cả đêm cậu không về, cứ phải ở ngoài đến hừng đông?”
Hướng Gia Quân im lặng chốc lát rồi trả lời: “Không có sức, hai bên đều có xác sống nên tôi phải nằm trên bờ tường một đêm.”
Khi cậu nói lời này thì mọi người ở đây đều hơi sững sờ, thậm chí có người còn khó tin, chỉ có thầy Hạ đang ngồi bên cạnh cậu là còn bình tĩnh.
Cậu chột dạ lén lút liếc anh, hẳn là thầy Hạ đã đoán được chuyện này.
Trang Phàm gần như định mở miệng nói tiếng xin lỗi với Hướng Gia Quân, nhưng nghĩ đến thi thể đang nằm bên ngoài thì lại không nói nên lời được.
Cuối cùng hắn chỉ đứng lên, áp lực đi qua đi lại trong phòng khách.
Điền Mạn không nhìn nổi nữa, lên tiếng khuyên nhủ: “Anh Trang, anh nên suy nghĩ cẩn thận, nếu giữ lại hai tên kia thì bọn chúng sẽ nghe theo anh sao? Có khi chúng cũng bằng mặt chẳng bằng lòng với anh rồi.”
Trang Phàm không nói gì, vẫn tiếp tục bước đi.
Hướng Gia Quân cũng sắp bị việc đi lại của hắn làm cho phiền lòng rồi.
Nghiêm Phong, cũng chính là người đàn ông đêm qua canh gác ở bãi đỗ xe, đột ngột mở miệng: “Anh Trang, tôi muốn đi.”
Rốt cuộc Trang Phàm cũng dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại: “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi muốn tách ra, đội nhóm không phù hợp với tôi.” Nghiêm Phong nói thẳng không e dè, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Tôi đã muốn rời đi từ lâu, nhưng vì nể mặt anh nên mới ở lại đến tận giờ.”
“Không hợp với cậu? Cái này có gì mà phù hợp hay không phù hợp, cậu nói thật với tôi đi Nghiêm Phong, có phải cậu cảm thấy tôi vô dụng…”
Lời của hắn bị Nghiêm Phong cắt ngang: “Không phải! Sao anh vẫn chưa nhận ra thế, cái đội này đã sớm không ổn rồi!”
Người đàn ông im lặng, giống như lớp vỏ ngụy trang bấy lâu nay vừa bị chọc thủng.
Điền Mạn không muốn nhìn cảnh này nhưng vẫn phải nói ra: “Chỉ dựa vào mình anh muốn cả nhóm hợp tác, sao mà thành công được? Thằng ngu Hầu Chí Thành kia còn định quấy rối tôi nhưng tôi chưa từng nói với anh việc đó.
Anh Trang, từ bỏ ảo tưởng này đi.
Tôi và Tiểu Đình Tiểu Di cũng đã bàn bạc chuyện tách ra, ba chúng tôi sẽ đi riêng.”
Hai cô gái kia cũng lên tiếng đồng ý.
Trang Phàm đứng ở góc tối trong phòng khách, trông vô cùng cô đơn.
Hàng loạt chuyện xảy ra khiến suy nghĩ của Hướng Gia Quân cũng bị ảnh hưởng theo, cậu không đành lòng xem tiếp nữa, dịch dịch người về phía thầy Hạ.
Hạ Trầm cho rằng cậu cảm thấy khó chịu, nghiêng đầu hỏi: “Muốn về phòng không?”
Anh không cố nói nhỏ nên Trang Phàm cũng nghe thấy lời này, nản lòng thoái chí ngăn hai người: “Từ từ đã.”
Hắn ngước mắt nhìn một lượt các thành viên của mình: “Đi đi, mọi người đi đi thôi, tôi không giữ cô cậu ở lại nữa.”
Điền Mạn không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, thấy lo lắng cho tinh thần của hắn, “Anh Trang, anh không sao chứ?”
“Không sao, qua chuyện này tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi.” Trang Phàm cười một tiếng trào phúng, “Tận thế không có chốn đào nguyên cũng không có đội ngũ nào kiên cố đoàn kết mãi.
Mọi người tự lo cho số mệnh của mình, khá tốt.”
Nghiêm Phong hỏi hắn: “Vậy còn anh? Nếu không thì anh đi với tôi?”
Trang Phàm lắc đầu, quay sang hỏi Hướng Gia Quân và Hạ Trầm: “Các cậu đến thành phố C để tìm cách chữa nhỉ? Ở đó cũng có viện nghiên cứu dược phẩm à?”
Hai người không giấu nữa, gật đầu thừa nhận.
“Vậy để tôi đi cùng đi, tôi không tìm nơi để định cư nữa, đi theo các cậu tìm thuốc giải, nói không chừng còn có thể tìm ra huyết thanh cho virus xác sống.
Cống hiến cho nhân loại thế này cũng tốt đấy.” Trang Phàm đã tuyệt vọng cùng cực, ngược lại lại toát ra sự hiên ngang lẫm liệt bất chấp tất cả vì loài người.
Dù Hướng Gia Quân có đoán giỏi đến đâu thì cũng không ngờ là Trang Phàm lại đột ngột nói vậy, đang sững người thì đã nghe thầy Hạ lập tức từ chối hắn: “Chúng tôi không cần đồng đội, anh có thể tự mình cống hiến cho nhân loại.”
Lưng cậu bỗng dưng bị người chọc, Hướng Gia Quân quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt phóng to của Lưu Diệu đang thấp thỏm hỏi cậu: “Anh Hướng ơi, bọn em cũng không được đi theo ạ?”
Vừa dứt lời thì cậu chàng đã bị Hạ Thư Nhã kéo về, nhỏ giọng trách cứ: “Cậu không biết xấu hổ nhưng tớ biết đấy!”
Trang Phàm phát hiện mục tiêu mới, đi tới ôm lấy bả vai Lưu Diệu, “Không thì đành đi cùng hai bạn nhỏ vậy.”
Chuông cảnh báo trong lòng Hướng Gia Quân réo vang, mấy đứa nhỏ mà đi với Trang Phàm thì sẽ gặp họa mất, cậu không nhịn được mà phẩy tay với Lưu Diệu, “Em em em không được đi với anh ta, nguy hiểm lắm!”
“Vậy là cậu đồng ý cho cả bọn đi theo?” Trang Phàm lợi dụng thời cơ.
Cậu do dự một lát, nhìn sang thầy Hạ thì nhận ra đối phương vậy mà không có ý phản đối, “Thầy Hạ ơi? Anh không có ý kiến gì à?”
Sau khi tỉnh lại từ cửa tử, không hiểu sao cậu lại thấy thầy Hạ cứ quái quái thế nào.
Mọi chuyện đều nghe cậu, không có bất cứ ý kiến gì.
Nhưng cậu vẫn có thể lờ mờ nhận ra thái độ cương quyết của anh như đang đặt một điểm mấu chốt vô hình cho cậu, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt này thì Hướng Gia Quân vẫn hoàn toàn tự do.
“Tùy em.”
Quả nhiên, lần này anh cũng không phản đối.
Hướng Gia Quân vẫn chưa nghĩ ra thầy Hạ bị làm sao, đành phải nói với Trang Phàm trước: “Đầu tiên anh phải nhớ, chúng ta không phải là đồng đội mà chỉ tiện đường thôi, không dùng chung vật tư cũng không cần phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Trang Phàm thoải mái đồng ý, cứ như vừa tìm được một mục tiêu mới cho cuộc đời của mình, thở phào nhẹ nhõm rồi quay về thương lượng chuyện phân chia vật tư với các thành viên cũ.
Lưu Diệu lại nhích tới: “Anh Hướng, tụi mình cũng không giúp đỡ lẫn nhau à?”
Cậu xua tay, hận không thể rèn sắt thành thép: “Mau im mồm, em không sợ Trang Phàm nghe thấy à?”
Hạ Thư Nhã sấn tới đánh Lưu Diệu, tuy không mạnh tay nhưng cô bé giận thật, vừa đánh cậu chàng chạy quanh phòng vừa mắng: “Cậu không để ý hơn được à! Hơi tí đã bị người ta lợi dụng, tức chết tớ mất!”
“Cậu mắng thì thôi đi! Còn đánh nữa!” Lưu Diệu bị đánh đến tủi thân, không nhịn được cãi lại.
Khóe miệng Hướng Gia Quân nhếch cao, đang mải xem chuyện vui thì bỗng dưng được một đôi tay ôm lên ngồi lại ngay ngắn trên sofa.
Hạ Trầm nhìn cậu chăm chú, vẻ mặt thản nhiên nhưng sự cương quyết kia lại càng thêm rõ ràng, “Bây giờ em có thể nói với tôi chưa?”
Cậu vẫn cười tươi, dúi đầu vào người thầy Hạ như đang muốn trêu anh.
“Đến tối mới nói cơ,” Cậu lặp lại trò cũ, bổ sung thêm, “em phải đợi trăng lên.”.