*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hiểu Nhiên lặng lẽ siết chặt điện thoại.
Ai nói dân quê thiển cận?
Mặc dù Tô Hải Bình là một phụ nữ nông dân, nhưng bà ta vậy mà biết, vào lúc này tìm Tô Hiểu Nhiên đòi cổ phần chứ không phải là tiền.
Hít sâu một hơi, Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Cô à, cháu không làm tình nhân cho người khác, số tiền và cổ phần này cũng không phải là của cháu, cháu chỉ tạm thời giữ cho người khác thôi”
“Nếu cô thiếu tiền, thì tự mình kiểm đi.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại nhưng Tô Hải Bình vẫn không ngừng gọi đến.
Cô bị làm ồn đến mức phiền, trực tiếp tắt điện thoại.
Cô gái nhỏ mệt mỏi một ngày điều chỉnh xong tâm trạng, mở cửa lớn biệt thự.
“Quản gia Bạch, cháu về rồi”.
“Thím Lý cháu về rồi đấy” Cô tràn đầy nguyên khí chào hỏi người làm trong biệt thự giống như thường ngày.
Khi đối mặt với quản gia Bạch, quản gia Bạch cười chớp mắt với cô: “Chào mừng Tổng giám đốc Tô về nhà”
Tô Hiểu Nhiên: “..”
Sắc mặt cô tái nhợt, sau đó bất lực cong miệng với quản gia Bạch: “Làm Tổng giám đốc không vui chút nào cả”
Cô không thể nhớ hết các phòng ban trong tập đoàn Tô thị, chứ đừng nói đến là quản lý.
Nhớ những thứ này còn khó hơn đi học.
Quản gia Bạch tiếp tục cười: “Làm Tổng giám đốc ở tuổi mười chín, đây là điều người ta muốn cũng không thể được đẩy, cô vậy mà không thích sao?”.
Tô Hiểu Nhiên cong môi: “Cũng không phải là thứ cháu nỗ lực làm được”
Cô luôn cảm thấy giống như đang mơ vậy.
Cũng không biết bố của Liễu Như Loan rốt cuộc nhận phải kích thích gì, vậy mà lại làm ra quyết định như vậy.
Lẽ nào chỉ bởi vì cô đánh nhau với Liễu Như Loan, ông ta sợ thế lực của Mặc Hiện Sâm?
Nhưng lại không đúng, người nào hiểu biết một chút về Mặc Hiên Sâm, đều biết, thật ra anh không hề có cảm giác tồn tại gì ở nhà họ Mặc, điều này Liễu Như Loan cũng biết, tại sao bố cô ta lại bị dọa thành như vậy chứ?
Lẽ nào ông xã cô có chỗ nào hơn người mà cô không biết sao?
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Nhiên vội vàng tiến lại bên cạnh quản gia Bạch: “Quản gia Bạch, chú nói xem, bố Liễu Như Loan sao lại chuyển công ty cho cháu, có phải có liên quan đến ông xã cháu không?”
Quản gia Bạch cười gật đầu: “Tất nhiên có liên quan rồi”.
Nếu không phải là lời của Mặc Hiển Sâm, sao Liễu Thanh Hùng lại cam tâm giao công ty mà ông ta đã vất vả xây dựng chứ?
Mặc dù ông ta chuyển 80% tài sản cho Tô Hiểu Nhiên, nhưng 20% còn lại, cũng đủ để cả nhà ông ta làm ăn nhỏ, sống nốt cuộc đời còn lại.
Phải biết rằng, lúc đầu Liễu Thanh Hùng chỉ là một trưởng phòng marketing có tài nhưng không gặp thời mà thôi, nếu không phải Mặc Hiện Sâm, cả đời này ông ta cũng không biết được 20% này.
Tất nhiên những chuyện phía sau, chỉ có những người thân cận bên cạnh Mặc Hiển Sâm mới biết được.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, lại cẩn thận nhìn quản gia Bạch nói: “Ông xã cháu cũng là một người thế ngoại cao nhận sao?” Quản gia Bạch ngẩn ra: “Thế ngoại cao nhân?” “Đúng vậy
Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc: “Cháu không hiểu tại sao bố Liễu Như Loan lại đồng ý chuyển công ty và tiền cho cháu, mà thân phận bên ngoài của ông xã cháu cũng khiến ông ta sợ hãi như vậy?
“Cho nên”
Đôi mắt của cô gái nhỏ lo lanh: “Ông xã cháu có phải có thân phận giấu diếm gì đó không?”
Cả người quản gia Bạch ngẩn ra.
Cậu chủ luôn nói cô chủ rất ngốc, nhưng suy đoán này có lý có cơ sở, hoàn toàn không ngốc.
Thấy quản gia Bạch do dự, mắt Tô Hiểu Nhiên càng sáng.
Cô tràn đầy mong đợi nhìn ông ấy: “Quản gia Bạch, nói đi mà.”
Quản gia Bạch bị ánh mắt đơn thuần đáng yêu của cô nhìn đến nỗi mặt già ửng đỏ: “Cô chủ, cậu chủ đang đợi cô trong thư phòng”
Tô Hiểu Nhiên vẫn không buông tha: “Quản gia, nhất định là chủ biết, nói với cháu đi mà”
“Muốn quản gia nói gì với em?”
Khi Tô Hiểu Nhiên còn đang lôi kéo quản gia đến phút thứ ba, ở lối thang máy tầng một vang lên giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, thu lại ánh mắt nhìn quản gia, cười quay đầu nhìn anh: “Ông xã”
Trên mặt cô gái nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ.
Qua lớp lụa đen, ánh mắt Mặc Hiên Sâm bắt đầu trở lên dịu dàng.
Anh vẫy tay với cô: “Qua đây”
.