*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hiểu Nhiên từ chối xin lỗi Liễu Như Loan.
Tần Kiến Trung ở trước mặt Tô Hiểu Nhiên nói hết nước hết cái, cuối cùng vị tổ tông này mới đồng ý đi thăm Liễu Như Loan một chút.
Lời xin lỗi để anh ta nói.
“Trời ơi.
Như Loan, mặt của con”
Tần Kiến Trung kéo tay áo Tô Hiểu Nhiên vừa đi đến cửa phòng giam Liễu Như Loan, bên trong đã truyền đến giọng nói vô cùng khoa trương của một người phụ nữ trung niên.
“Để mẹ xem nào, đây là bị người ta cắn sao?” “Đồ khốn không biết sống chết nào dám đối xử với Như Loan nhà chúng ta như vậy chứ?” Liễu Như Loan khóc lóc nhào vào lòng người phụ nữ: “Mẹ, mẹ phải trả thù cho con”
Lần trước khi Liễu Như Loan chế nhạo Tô Hiểu Nhiên đã bị Liễu Thanh Hùng giáo huấn, cho nên lần này Liễu Như Loan xảy ra chuyện không dám nói cho Liễu Thanh Hùng biết, chỉ gọi mẹ cô ta Trình Tú Cầm đến đây.
Tần Kiến Trung đứng ở cửa, gân xanh trên trán không khỏi giật giật.
Dưới loại tình huống này cho dù anh ta kéo Tô Hiểu Nhiên qua xin lỗi cũng không giải quyết được gì cả.
Nhưng không xin lỗi, cảnh sát sẽ không thả ra.
Khi Tần Kiến Trung đang do dự, Tô Hiểu Nhiên trực tiếp hất tay anh ta kéo mình ra: “Tôi tiếp tục quay về ngồi ở đó đây”
Cô không tin, cô không xin lỗi cảnh sát sẽ nhốt cô mãi mãi.
Tần Kiến Trung vội vàng quay người kéo cô lại: “Chỉ là một câu nói thôi, cô không muốn về làm phẫu thuật với Mặc Hiện Sâm sao?”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, lúc này mới dừng lại.
Tần Kiến Trung nói ông xã cô đang làm phẫu thuật thị lực, rất có khả năng vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì có thể nhìn thấy được.
Tất nhiên cô hy vọng người đầu tiên Mặc Hiển Sầm nhìn thấy khi tỉnh dậy chính là cố.
Động tĩnh của hai người ở cửa thu hút sự chú ý của Trình Tú Cầm và Liễu Như Loan trong phòng.
Hai mẹ con quay đầu nhìn qua.
Liễu Như Loan oan ức chỉ về phía Tô Hiểu Nhiên: “Mẹ.
Chính là nó”
“Hóa ra là nó”
Trình Tú Cầm xắn tay áo đi qua, tát thẳng vào mặt Tần Kiến Trung: “Một người đàn ông to lớn, vậy mà lại cắn mặt con gái tôi.
Cậu có còn biết xấu hổ không hả?”
Trình Tú Cầm tát một cái, bầu không khí lập tức trở lên yên tĩnh.
Tần Kiến Trung ngạc nhiên trừng to mắt, bị tức đến nỗi nói không nên lời.
Mặt Liễu Như Loan trắng xanh, Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, tiến lên trước, chặn trước mặt Tần Kiến Trung: “Bà đánh nhầm người rồi”
“Người cắn Liễu Như Loan là tôi”
Tô Hiểu Nhiên nói như vậy, Liễu Như Loan cũng cong môi: “Mẹ, người đánh con chính là người phụ nữ này”
Tay Trình Tú Cầm còn dùng trên không trung, nghe thấy lời Tô Hiểu Nhiên nói, vô thức đánh giá cô gái trước mặt.
Dáng người Tô Hiểu Nhiên không cao, cả người lanh lợi đáng yêu, nhưng không hề yếu ớt, đôi mắt đen nhánh, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, tỉnh xảo như búp bê vậy.
Trình Tú Cầm cau mày, quay đầu lại nhìn con gái mình.
Dáng người Liễu Như Loan rất cao, tầm một mét bảy, cân nặng cũng bảy mấy tám mươi cân.
Gương mặt Trình Tú Cầm méo mó.
Con gái bà ta to lớn vậy mà lại bị con nhóc nhỏ nhắn trước mặt đánh thành đầu heo?
Sắc mặt Tần Kiến Trung tím xanh xoa mặt đau nhức bị tát, bất lực nâng mắt nhìn Trình Tú Cầm: “Bà Liễu, tôi dẫn Hiểu Nhiên qua đây xin lỗi”
Nói xong, anh cười lạnh một tiếng: “Nếu bà đã đánh tôi, vậy thì công bằng rồi, chúng tôi cũng không cần phải xin lỗi nữa”
Tần Kiến Trung quay người, kéo Tô Hiểu Nhiên muốn đi.
“Đợi chút”
Liễu Như Loan cười lạnh một tiếng, lao lên như tên bắn.
Khi người phụ nữ xông lên, Tần Kiến Trung mới nhìn thấy, vết thương trên mặt Liễu Như Loan.
Trên mặt trái của Liễu Như Loan có một vết rằng rất sâu, Tô Hiểu Nhiên cắn rất mạnh, dưới dấu răng này đều có màu đỏ như máu.
Trên mặt phải của Liễu Như Loan toàn là vết tắt sưng đỏ, từ trong độ cứng của dầu tát, Tần Kiến Trung thậm chí còn có thể phân biệt ra kích thước cái tát của Tô Hiểu Nhiên.
Nhìn gương mặt đó của cô ta, Tần Kiến Trung không khỏi cảm khái.
Cô nhóc Tô Hiểu Nhiên này nhìn thì đơn thuần vô hại ngây thơ đáng yêu, ra tay thì…
Mặc cảm, mặc cảm.
“Anh đến bảo lãnh cho Tô Hiểu Nhiên sao?”
Khi Tần Kiến Trung cảm khái, Liễu Như Loan đã lên tiếng: “Anh là gì của Tô Hiểu Nhiên mà đến bảo lãnh cho cô ta?”
Liễu Như Loan cười lạnh nhìn Tần Kiến Trung như thể phát hiện ra chuyện gì không chính đáng vậy: “Tôi nhớ không phải Tô Hiểu Nhiên đã có ông xã rồi sao? Tại sao ông xã mù của cô ta
lại không đến bảo lãnh cho cô ta?”
“Hay là nói.”
Ánh mắt Liễu Như Loan đánh giá khắp người Tần Kiến Trung một lượt: “Anh là một ông xã khác của Tô Hiểu Nhiên?”
“Cô..”
Tô Hiểu Nhiên nghiến răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Tần Kiến Trung cười lạnh nhìn Liễu Như Loan: “Cô bé à, cơm có thể ăn loạn, những lời thì không thể nói lung tung được đâu”
“Tôi nói lung tung sao?”
Liễu Như Loan cười lạnh tiến lại gần Tần Kiến Trung và Tô Hiểu Nhiên: “Chẳng trách gả cho một tên mù mà mỗi ngày còn vui vẻ cười ha ha như vậy?
“Hóa ra còn có một cái lốp dự phòng nữa”
.