“Chị gái xinh đẹp, vào trong phòng tâm sự chút được không?” – Cô gái mặc sườn xám nhìn Vương Quý Nhân, cười rất quyến rũ.
“Ừm.” – Vương Quý Nhân mập mờ đánh giá cô gái mặc sườn xám, cười gật đầu.
Cô gái đi trước dẫn đường, hình như muốn câu dẫn Vương Quý Nhân, cặp mông đầy đặn cứ ẹo qua ẹo lại. Căn biệt thự không lớn, đi vài bước đã đến một căn phòng, cô gái ném cho Vương Quý Nhân một ánh mắt quyến rũ, nhẹ nói: “Chị gái, vào đi!”
Vương Quý Nhân theo lời đi vào, vừa bước qua cửa, thì cô gái đã ép chặt nàng vào cánh cửa, cửa đóng lại. Cô gái ép sát vào người Vương Quý Nhân, nhưng nàng không la một chữ.
Cô gái hài lòng nhếch miệng cười, đôi môi đỏ nhẹ nhàng thổi từng chữ vào tai Vương Quý Nhân: “Chị tốt nhất là thành thật một chút, Uyển Nhi không muốn làm chị bị thương.”
Vương Quý Nhân nheo mắt, một tay đặt lên eo Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt ve, một tay kia ôm ghì lấy cơ thể cô ấy, ép vào trong lòng mình. Cảm nhận được bộ ngực mềm mại kia, liền nhếch miệng cười. Liếm nhẹ vành tai của Uyển Nhi, dịu dàng nói: “Tại sao Uyển Nhi lại muốn làm tổn thương chị?”
Vành tai bị Vương Quý Nhân lướt qua, Uyển Nhi cảm thấy cả người lên lên. Vội vàng đẩy Vương Quý Nhân ra, phát hiện cô đã bị nàng ôm chặt, không thể thoát được. Ánh mắt tức giận, cả người phát ra ánh sáng tím, muốn thoát khỏi Vương Quý Nhân.
Kết quả, làm cho Uyển Nhi sợ hãi, dù làm cách nào cũng không thoát được. Cô là Yêu Vương tu luyện 1000 năm, lại không thoát được cái ôm của Vương Quý Nhân. Chẳng lẽ yêu trước mắt cô còn lợi hại hơn sao?
[ Không thể nào, yêu quái ở thành phố S này, chẳng lẽ mình còn không biết sao? Mình là Yêu Vương ở đây, cứ khoảng 5 năm sẽ gặp được Yêu Vương của thành phố khác một lần. Người này vô cùng lạ mặt, hơn nữa so thực lực không hề thua kém mình. Tại sao trước giờ mình chưa từng thấy cô ta?]
[Cô ta là ai, tới thành phố S này làm gì?], Uyển Nhi cảm thấy hoảng sợ, khi nhận ra thực lực của hai người chêch lệch nhau. Yêu lực màu tím trên người từ từ phai đi, cơ thể mềm nhũn, thuận thế ngã vào người Vương Quý Nhân, cười duyên nói: “Chị xinh đẹp, là Uyển Nhi lỗ mãng. Uyển Nhi đền cho chị, chị muốn làm gì Uyển Nhi cũng được.”
Ở Yêu giới, thực lực chính là tiêu chuẩn duy nhất. Hơn nữa, mấy thứ luân lý đạo đức của loài người, yêu thú chỉ xem nó là mấy trò giả mù sa mưa. Yêu thú không có nhiều tâm địa gian xảo như con người, chỉ cần ngươi mạnh hơn ta, thì ta sẽ khuất phục ngươi, chả cần biết ngươi là đàn ông hay phụ nữ. Có thể cùng ngươi tạo quan hệ, thì chẳng để mất cơ hội.
Hơn nữa, có thể cùng yêu thú thực lực mạnh mẽ như vậy trải qua “đêm xuân”, cũng là chuyện khiến người ta cực kỳ mong chờ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Uyển Nhi nhìn Vương Quý Nhân càng thêm say mê. Đã bao nhiêu năm, cô chưa bao giờ gặp được yêu thú mạnh như vậy, có thể thành vợ chồng thì càng tốt.
Vương Quý Nhân liếm môi, bàn tay đặt ở eo Uyển Nhi từ từ đi xuống, nhẹ nhàng ma sát. Nhìn Uyển Nhi thở hổn hển, cười nói: “Thực lực của em cũng không tệ lắm, sao tu luyện được?”
“Đi khắp nơi tìm kiếm đồ tốt, tuy rằng hơi khó khăn. Nhưng biết làm sao, yêu lực bây giờ đã sắp tiêu tan.”
“Những người có thực lực như em, còn lại bao nhiêu?”
“Đại Vương.” – Uyển Nhi nghe được câu hỏi của Vương Quý Nhân, cả người chấn động, có chút sợ hãi. Cô biết để tu luyện được như vậy là rất khó, nếu như muốn tu luyện, thì nội đan của họ chính là thứ tốt nhất. [Yêu Vương hỏi như vậy là có ý gì? Lẽ nào chị ấy định nuốt hết vào bụng sao?]
Vương Quý Nhân nhìn ánh mắt hoảng sợ của Uyển nhi, liền nở nụ cười: “Yên tâm, bản vương không có hứng thú với nội đan của các ngươi. Chỉ là bản vương vừa mới đến thế giới này, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu lắm, mong rằng Uyển Nhi có thể giúp bản vương giải đáp một chút.”
Trái tim thấp thỏm của Uyển Nhi từ từ thả lỏng, kéo Vương Quý Nhân tới gần giường, ngồi xuống. Rồi cô ngoan ngoãn quỳ trên giường, giúp Vương Quý Nhân matxa vai, giọng nói kính nể: “Thế giới này chia thành nhiều khối, em cũng chưa đi quá xa, vẫn cứ ở mãi thành phố S này. Những nơi khác em không biết nhiều, nhưng với thành phố S, những yêu thú tu luyện thành người trên dưới đếm được không đến 100 con. Tất nhiên, yêu thú có thực lực cỡ như em cũng khoảng 10 con thôi, mỗi 5 năm chúng em sẽ hợp mặt một lần. Nghe nói bên kia biển có một yêu thú rất mạnh, nhưng chúng em chưa ai đến xem.”
Vương Quý Nhân nghe xong im lặng không nói. Xem ra, yêu lực từ từ bị phai đi với yêu thú là đả kích rất lớn. Không biết qua thời gian tan biến, yêu thú có bị diệt vong hay không? Cuối cùng chỉ còn dư lại một đám súc sinh không có trí tuệ.
[Hzai….], Vương Quý Nhân âm thầm thở dài, vẻ mặt phức tạp. Dù sao nàng cũng là yêu thú, dù nói yêu thú sống rất lâu, nàng sống thêm mấy ngàn năm không thành vấn đề. Nhưng nếu trên thế giới chỉ còn lại một mình nàng, vậy sống làm cái gì?
Một gương mặt lạnh lùng bỗng xuất hiện trong đầu Vương Quý Nhân, nàng nhếch miệng cười. [Mã Tiểu Linh cũng không tệ lắm, nhưng dù sao người yêu khác biệt, em ấy chỉ có thể sống 100 năm, rồi buông bỏ trần gian. Vậy, cũng chỉ còn mỗi mình ở trên đời này chịu cô đơn sao?]
Vương Quý Nhân nhớ tới mỗi lần Mã Tiểu Linh hất cằm kiêu ngạo, liền bậc cười. Đã biết thế, lại tự nhiên thương cảm. Mặc dù nàng có một chút hảo cảm với em ấy, nhưng bây giờ thì không nói được gì. Nếu thật sự hai người ở cùng một chỗ, em ấy có thể sống 100 năm thì sao, bất quá nàng sẽ đi đến điện Diêm Vương, sửa lại Sổ Sinh Tử của Mã Tiểu Linh.
[Bất quá bây giời, Thiên giới và Nhân giới đều bị phong ấn, cũng không biết mình có đi đến điện Diêm Vương được hay không. Có điều, Mã Tiểu Linh là người bắt quỷ, chắc sẽ mở được đường đến điện Diêm Vương. Dù sao cũng có đường, thôi thì cứ thừa dịp em ấy mở cửa Hoàng Tuyền, rồi lẻn vào vậy.]
Vương Quý Nhân nở nụ cười, cả người tỏa ra một khí chất oai phong tàn nhẫn, luồng áp lực này mang theo sự nhìn đời bằng nữa con mắt, làm Uyển Nhi run rẩy không ngừng. Tự nhiên cô nằm sấp xuống, trán ép sát xuống giường, run run. Khí thế thật sự đáng sợ quá.
Vương Quý Nhân đứng dậy đi ra ngoài, đi bước đến cửa, thì mới nói với Uyển Nhi: “Không được phép làm hại bạn của chị. Còn có, tối nay chị sẽ đến tìm em.”
Mặt Uyển Nhi đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu, đồng ý.
Lúc Vương Quý Nhân trở lại bàn ăn, thì sắc mặt Mã Tiểu Linh u ám sắp chảy thành nước. Món ăn đã lên đủ, nhưng vì Vương Quý Nhân cứ chết dí trong wc. [Đi vệ sinh mà cũng lâu như vậy, bộ Tào Tháo rượt à?]
“Xin lỗi, cái bụng có chút không khỏe.” – Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh không vui, nói.
Mã Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn Vương Quý Nhân, phát hiện sắc mặt của cô ấy hơi tái, không khỏe thật sao? Nghĩ lại, Vương Quý Nhân không cần thiết phải lừa nàng, có lẽ do đến chỗ lạ không quen, thì làm được gì?
“Uống chút nước ấm đi.” – Mã Tiểu Linh đổ bỏ nước trà đã nguội, châm vào trà nóng, đưa cho Vương Quý Nhân. Giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Vương Quý Nhân nghe lời nhận lấy ly trà, làn khói ấm phả vào mặt, che mờ khuôn mặt của nàng.
Trịnh tiên sinh thấy bầu không khí hơi kì lạ, vội vã cười, cầm ly trà lên nói: “Đây đây, Tiểu Linh, Quý Nhân, lấy trà thay rượu mời hai người một ly.”
Mã Tiểu Linh thấy Trịnh tiên sinh mở miệng điều đình, cũng cười nói: “Đã để Trịnh tiên sinh chê cười.”
“Nào dám, nào dám, vừa nhìn đã biết Tiểu Linh là người thẳng thắn. Chút nữa cùng tôi đến ngôi nhà tôi vừa mua, hi vọng Tiểu Linh có thể giúp đỡ.”
“Tất nhiên rồi, có điều Trịnh tiên sinh xem ra cũng hơi thiếu ngủ nhỉ, ngôi nhà có chuyện gì sao?”
“Thiên sư quả nhiên là thiên sư, liếc mắt đã nhìn ra. Nói thật, đúng là vậy. Kỳ thực tôi có nuôi một tiểu quỷ, có điều nuôi cũng gần đây thôi. Sau khi Lý Gia Thụy xảy ra chuyện, tôi đã tự mình đi Thái Lan một chuyến, trả lại tiểu quỷ này. Trước đây khi còn tiểu quỷ, mọi chuyện rất suông sẽ. Không biết tại sao vừa trả lại nó, thì tôi cảm thấy mọi thứ trong nhà có vẻ kì lạ, mỗi ngày còn gặp ác mộng. Có lúc, hơn nữa đêm, trong nhà còn phát ra âm thanh kỳ quái. Tôi cũng chỉ còn bộ xương già, lập tức đưa vợ con rời đi. Nhưng thế này là làm xấu mặt ông bà tổ tiên, nếu không may sẽ ảnh hưởng đến đời sau. Nên, tôi mới đi tìm người giúp đỡ.”
“Nuôi tiểu quỷ lâu, nó sẽ trở nên hung ác. Nơi nó ở, nhất định sẽ xảy ra vài chuyện quỷ quái. Có điều, cũng may là ông đã trả nó về, bởi vì đến cuối cùng, nó sẽ ăn tươi nuốt sống ông. Nếu ông không tìm được người hiến tế cho nó, thì nó sẽ gϊếŧ ông. Nói rõ hơn một chút, chính là ông phải gϊếŧ người để nuôi nó, nếu như không gϊếŧ người, thì nó sẽ gϊếŧ ông. Cái thứ này rất tà, đừng có đụng vào là tốt nhất.”
Khi nghe được nuôi tiểu quỷ có thể thu hút vài thứ quỷ quái, thì Trịnh tiên sinh đã tiếc hận. Nghe đến câu cuối cùng, thì mặt Trịnh tiên sinh không còn một giọt máu. Gϊếŧ người chính là tội tử hình, gϊếŧ cũng chết mà không gϊếŧ cũng chết. Cách nào cũng không thoát.
[Hèn gì, nhiều người nuôi tiểu quỷ đều chết một cách kì lạ. Trong lòng mình luôn chờ mong vận may, vì đối với mình vận thế rất quan trọng. Mình chỉ là một người bình thường, được thừa kế gia sản, nhưng trải qua thương trường đấu tranh kịch liệt, mình cũng gặp vài phong ba bão táp. Cuối cùng mắc nợ đầy mình, chút nữa là nhảy lầu rồi…]
[Khi đó không biết là ai, nói nhỏ với mình là có thể đi xin một tiểu quỷ về nuôi để thay đổi vận số. Dù sao bản thân không còn gì để mất, vua cũng thua một thằng liều, nên đã mượn một số tiền với lãi suất cực cao, sau đó tin đến Thái Lan cầu xin một tiểu quỷ. Vừa đem tiểu quỷ trở về, chưa tới 5 năm, thì mình đã trả sạch nợ, lại thêm 5 năm, mình đã trở thành người giàu có đứng thứ 2 thành phố S này.]
[Khi nghe chuyện của Lý Gia Thụy, thật ra mình cũng cảm nhận được tiểu quỷ càng lúc càng mạnh, bắt đầu không nghe lời mình. Bởi vì lo lắng, nên mới tự mình đưa nó trở về Thái Lan]. Nghe xong mấy lời của Mã Tiểu Linh, sắc mặt Trịnh tiên sinh tái mét, rất lâu mới phun ra được vài chữ, chắp tay nói với Mã Tiểu Linh: “Đã hiểu.”