Trở Về - Phù Hoa

Chương 54



“Đáng thương đáng buồn cũng đáng hận”
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Lửa sáng ngợp trời, tiếng hô chém giết vang vọng khắp nơi, linh khí va chạm tạo ra vô số linh quang trong đêm tối.

Thứ chói mắt nhất không phải mặt trời hay mặt trăng mà là năm người đang trong vòng chiến.
Thập Nhị Nương đứng ở xa nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc.

Một trong năm người trên bầu trời kia là cha của nàng Liên Úc thượng tiên.
Sơn chủ tứ đại tiên sơn vây giết Vi Lam thượng tiên, năm vị thượng tiên cùng xuất thủ thì hậu quả thật đáng sợ.

Những hòn đảo xung quanh Bồng Lai đã bị hủy hoại, cuộc chiến của họ lan sang nhiều đệ tử khác, máu chảy dài trên biển, màu máu nhuộm đỏ cả vòm trời, tiếng kêu khóc ai oán khắp nơi, Bồng Lai chấn động.

Kẻ địch ùa vào Bồng Lai, lớn tiếng hét “Giành lấy bí pháp linh bảo”, kẻ nào kẻ nấy đỏ mắt.

Mà những đệ tử ngày thường ung dung cao ngạo của Bồng Lai liều chết chiến đấu, thân thủ quỷ dị lạ thường.
Mùi máu tanh và hơi thở chết chóc bao trùm lên bầu trời Bồng Lai tiên sơn, có người hoảng sợ chạy trốn, có người thà chết cũng không lui.

Giang Ly chứng kiến tất cả, cùng với sự hoảng loạn trong lòng là cảm giác khoái chí.

Những đệ tử từng cười nhạo sỉ nhục chết trước mắt y, người cha đáng ghét một cây chẳng chống vững nhà, sắp chết tới nơi, chẳng còn chuyện nào vui hơn chuyện này.

Giang Ly sực nhớ ra gì đó, cấp tốc chạy tới Trích Tinh Trần.

Giữa đường, y nhìn thấy một trong năm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời rơi xuống, tiếng nổ vang trời ở phía xa, đỉnh núi chính gãy lìa, quảng trường và rất nhiều cung điện biến thành gạch vụn, vô số đệ tử Bồng Lai kêu la thảm thiết trong khói lửa.

Chỗ dựa của bọn họ mất rồi, niềm tin vụt tắt vào giây phút đó, thất bại đã quá rõ ràng.
Lúc Giang Ly xông vào Trích Tinh Trần thì đụng ngay Ngu Cẩm Hạc đang cầm kiếm.

Đôi mắt trong veo của nam nhân này đã thấm đẫm màu đỏ như máu.

Một tay hắn cầm kiếm, một tay ôm đứa bé sơ sinh còn nằm trong bọc tã.
Nhìn thấy Giang Ly, hắn bước nhanh qua, cắm thanh kiếm xuống bên hông, giơ tay xoa đầu Giang Ly, đôi mắt đầy tia máu, cất tiếng an ủi, “A Ly, may mà đệ không sao.

Phụ thân và tẩu tẩu đệ…” Ngu Cẩm Hạc hút một hơi thật sâu, đặt đứa bé vào lòng Giang Ly.
“A Ly, nghe ta nói này, đệ lập tức đưa Quỳnh Nhi rời khỏi, đi càng xa càng tốt.

Đại trận của Bồng Lai đã bị phá, không thể khởi động được nữa, kẻ địch lại đến ngày càng nhiều, tẩu tẩu đệ trước khi chết đã sử dụng bí thuật, những người chết ở đây sẽ biến thành con rối quỷ, tiếp tục bảo vệ Bồng Lai.

Đệ mang theo Quỳnh Nhi đi, trên người Quỳnh Nhi có huyết mạch của tẩu tẩu đệ, những con rối đó sẽ không làm hại các đệ, đệ đừng sợ.

Còn nữa, đây là một viên thần châu, đệ cất kỹ đi, đừng để người khác phát hiện.

Trong tay phụ thân có bốn viên thần châu, giờ người đã… mất rồi, còn lại ba viên, ta đặt hai viên trong cơ thể Quỳnh Nhi, nó chỉ có thể chịu được sức mạnh của hai viên thôi, thế nên viên cuối cùng này ta giao cho đệ.

Ta đã kết ấn vào thần châu rồi, không ai tra xét ra đâu.”
Giang Ly nhìn nam nhân luôn nở nụ cười tươi sáng và ấm áp trước mặt, nhìn y phục dính máu của hắn, nhìn gương mặt bi thương đó, y bỗng nhiên cảm thấy một nỗi chua xót không biết phải giải thích thế nào.
Ta làm sai rồi ư? Giang Ly nghĩ.

Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua một thoáng, y nói với bản thân rằng tất cả là vì nam nhân này quá ngây thơ.

Đệ đệ? Nếu hắn thật sự xem y là đệ đệ thì sao lại không nhận ra những ngày tháng y trải qua ở Bồng Lai, cho nên hắn chỉ đang giả đò ra vẻ quân tử mà thôi.

Giang Ly liên tục nói với bản thân như thế.
Ngu Cẩm Hạc nói xong thì quay người định đi.
“Đợi chút…” Giang Ly gọi giật hắn lại: “Huynh đi đâu?”
Ngu Cẩm Hạc nói: “Thân là thiếu chủ Bồng Lai, ta không thể bỏ đi, ta muốn đi tìm phụ thân sau đó kế thừa di nguyện của người, tiếp tục bảo vệ Bồng Lai đến khi ta chết mới thôi.

A Ly, đệ bảo trọng.”
Giang Ly vội nói: “Thi thể của tẩu tẩu đâu, đệ mang tẩu ấy đi cùng.”
“Không, Phác Viện nàng ấy…” Ngu Cẩm Hạc mới nói được vài chữ thì phát hiện có sát khí, y vung kiếm chém về sau, đồng thời kéo Giang Ly ra sau lưng mình, “A Ly cẩn thận, đứng ra đằng sau ta.”
“Thật là huynh đệ tình thâm.” Kiếm quang bị ai đó cản lại một cách nhẹ nhàng.

Người đến là một ông lão hiền hòa, phong thái tiên phong đạo cốt.

Thập Nhị Nương biết ông ta, ông ta chính là sơn chủ của Phương Hồ tiên sơn Ánh Hoàng thượng tiên.

Hiện tại ông ta có mặt ở đây chứng tỏ Vi Lam thượng tiên đã chết rồi.
Nhìn thấy Ánh Hoàng thượng tiên, Ngu Cẩm Hạc đùng đùng lửa giận, chất vấn: “Cha ta xem ông là bạn tốt cả đời, chẳng ngờ dẫn sói vào nhà, tại sao ông dẫn người đến đồ sát Bồng Lai ta?!”
Ánh Hoàng thượng tiên nói: “Bản tính của con người vốn dĩ là trục lợi, câu hỏi này của ngươi quá nực cười, không phải ai cũng ngây thơ như ngươi đâu, chất nhi tốt của ta à.”
“Ông điên thật rồi! Hôm nay ông vì tham vọng mà hại chết biết bao nhiêu người, ngày sau, chắc chắn sẽ gánh lấy hậu quả!” Ngu Cẩm Hạc nhấc kiếm lên, xuất thủ.

Ánh Hoàng thượng tiên cười lạnh, “Không biết tự lượng sức mình.”, sau đó đánh lui hắn một cách dễ dàng.
Ngu Cẩm Hạc thổ huyết, không lui không tránh, cầm kiếm nhắm thẳng vào ngực kẻ thù.

Nhưng khoảng cách tu vi quá lớn, lần nào cũng bị đánh lui, vết thương trên người cũng ngày càng nhiều lên.
Hắn lại ngã xuống đất, lần này Giang Ly bước lên dìu hắn, Ngu Cẩm Hạc nén đau nói: “Ta cản ông ta, đệ mau chạy…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt hắn trừng to nhìn xuống ngực mình.

Một mũi đao đang chầm chậm rút ra sau lưng hắn.
“Đệ… tại sao…” Ngu Cẩm Hạc nôn ra máu liên tục, túm chặt tay Giang Ly không buông.
Ánh Hoàng thượng tiên bật cười ha hả, “Nói tới dẫn sói vào nhà thì chất nhi và cha ngươi đúng là y như nhau.

Đệ đệ ngoan của ngươi chính là nội ứng giúp ta phá hủy đại trận Bồng Lai, ngươi có biết không?”
Giang Ly gạt Ngu Cẩm Hạc ra, lùi ra sau mấy bước, máu nhỏ xuống tí tách từ thanh đao trên tay y.

Ngu Cẩm Hạc giãy giụa giơ tay về phía Giang Ly, nói: “Ta… Quỳnh Nhi…”
Giang Ly nhìn bàn tay hắn từ từ rũ xuống, đến chết cũng không nhắm mắt.

Cảnh tượng này như chồng lên cảnh tượng mẫu thân y chết năm ấy, đều chết không nhắm mắt.

Giang Ly thở dài, bước đến ngồi xuống cạnh thi thể Ngu Cẩm Hạc.

Ngay lúc đó, Ngu Cẩm Hạc tưởng chừng đã chết bỗng nhúc nhích, hắn vận chút linh lực cuối cùng đánh về phía đứa bé trong lòng Giang Ly.

Linh lực nhập thể, ánh sáng vàng lập tức bao phủ lấy đứa bé, cơ thể co giật, đôi mắt nhắm nghiền.
Giang Ly ngỡ ngàng, nghe Ánh Hoàng thượng tiên bên cạnh tức giận nói: “Không hay!” Ông ta tiến lên đẩy Ngu Cẩm Hạc ra nhưng không còn kịp, ban đầu thần châu chỉ được đặt tạm trong cơ thể đứa bé nay đã hoàn toàn bị nó hấp thu, không lấy ra được nữa.
“Đáng hận!” Ánh Hoàng thượng tiên xuất chưởng đập nát thi thể của Ngu Cẩm Hạc, hỏi Giang Ly, “Ba viên thần châu trong tay nó đặt hết vào cơ thể đứa bé này rồi à?”
Giang Ly run lẩy bẩy nói: “Ta, ta không biết, huynh ấy chỉ giao đứa bé cho ta, không nói gì về chuyện thần châu.”
Ánh Hoàng thượng tiên đang tức giận thấy y sợ hãi nhút nhát như vậy thì không hề nghi ngờ, hút lấy đứa bé trong lòng y vào tay mình, “Nếu vậy, ta mang đứa bé có sức mạnh thần châu này đi.”
Dứt lời, ông ta cũng chẳng buồn để mắt tới Giang Ly, ôm đứa bé biến mất tại chỗ.
Giang Ly nhìn mảnh vụn thi thể xung quanh, nắm chặt viên thần châu rồi cũng quay người bỏ đi.

Thập Nhị Nương trong cơ thể y thấy đứa bé bị Ánh Hoàng thượng tiên đưa đi thì trống ngực đập dồn dập.

Bây giờ không thấy được hành tung của Ánh Hoàng thượng tiên, nàng rất nóng ruột.

Đứa bé đó là Chấp Đình, hắn bị Ánh Hoàng thượng tiên đưa đi rồi, nàng không dám tưởng tượng hắn sẽ trải qua những chuyện gì.
Năm xưa khi cha dẫn Chấp Đình về, bộ dạng của hắn lúc đó rõ ràng đã chịu không ít dày vò hành hạ.

Chuyện trước đó cha không nhắc tới, Chấp Đình cũng không nói nên Thập Nhị Nương không biết trước khi Chấp Đình được cha đưa về thì hắn ở đâu và gặp phải những chuyện gì.

Nhưng bây giờ, nàng đoán ra rồi.

Cũng vì vậy mà nàng thấy đau lòng hơn.
Dù trong lòng đang rất vướng bận chuyện đứa bé nhưng ý thức của Thập Nhị Nương vẫn còn trên người Giang Ly, nàng đành phải tiếp tục chứng kiến cảnh Bồng Lai bị hủy diệt.

Giang Ly muốn rời khỏi Bồng Lai nhưng nhớ tới thi thể của Phác Viện, sau một hồi lưỡng lự, y đến Trích Tinh Trần.

Nơi từng rất ấm áp nay chỉ còn lại một khối thi thể ngồi trong huyết trận.
Giang Ly bước nhanh tới chỗ Phác Viện, định mang thi thể nàng ấy theo nhưng bỗng nhiên, thi thể Phác Viện mở bừng mắt, hai đôi mắt đen ngòm.

Do thi triển bí pháp mà nàng ấy đã trở thành con rối quỷ mạnh nhất, Giang Ly không biết nên không hề đề phòng, bị móng vuốt bén nhọn của Phác Viện đâm xuyên qua tim.

Tử khí quỷ khí ngập tràn, y cũng sắp biến thành con rối rồi.

Giang Ly vội vàng lấy thần châu trong tay áo ra, nuốt xuống, định ngăn cản biến hóa trên cơ thể mình.
Mặt mày Phác Viện dữ tợn, đuổi theo sau y, Giang Ly ôm vết thương đang chảy máu đen vội vã chạy trốn, sau đó rơi xuống vực sâu vô biên dưới Trích Tinh Trần.

Thần châu nằm trong người y cũng rơi vào bóng tối.

Không có linh lực thôi thúc nên hiệu lực của thần châu không thể khởi động, cũng không thể hòa vào máu thịt y.

Nhưng lúc này Giang Ly không còn sức lực đâu vận chuyển linh lực, chỉ đành mặc cho cơ thể mình bị ăn mòn.
Cùng lúc ấy, trong lòng núi Bồng Lai truyền đến một tiếng động trầm đục, có người đã hủy linh mạch của Bồng Lai, rút tâm mạch của mạch núi, toàn bộ những tiên sơn phụ thuộc vào Bồng Lai tiên sơn xung quanh rơi xuống biển, chỉ còn lại hòn đảo chính bị nhấn chìm xuống dưới đáy biển.

Một chuỗi những biến cố này không biết động chạm phải thứ gì mà thần châu trong cơ thể Giang Ly tự động cảm ứng, đẩy y xuống sâu trong bóng tối, sau đó rơi vào một vũng nước.
Do ảnh hưởng của thần châu nên Giang Ly chưa hoàn toàn biến thành con rối quỷ nhưng y cũng không thể khôi phục lại như bình thường, cứ duy trì trạng thái không sống không chết như thế trong bóng tối, dần dần mục rữa thành một bộ xương đen.

Cơ thể rã rời chỉ còn lại cái đầu nhưng vẫn chưa chết.
– Hết chương 54 -.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.