Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm

Chương 31: (Kết cục) Trẫm muốn ở cùng hoàng hậu vạn vạn năm!



“Hoàng thượng, kế sách phản công của quý phi nương nương quả nhiên lợi hại, Triệu quốc cùng Ngụy quốc bắt đầu nghi kỵ nhau, có thể sắp xảy ra đánh nhau.”

Dương Toại bẩm báo, lại ca tụng Ninh Đoan Trang.

Lý Nguyên Chu hỏi: “Vậy còn Tần quốc? Có hành động gì không?”

Dương Toại bẩm: “Theo cách của quý phi nương nương thì an bài mật thám bốn phía tung tin đồn nhảm, nói đệ đệ Lữ thái hậu có ý đồ không tốt, hiện Tần đế tin là thật, đã bắt giữ người Lữ gia, giam vào đại lao.”

Lý Nguyên Chu gật đầu nói: “Lữ thái hậu và đệ đệ có cảm tình hòa thuận, thấy đệ đệ bị đưa vào lao, chắc chắn sẽ vì đệ đệ mà kêu oan, kể từ đó tình mẫu tử của Lữ thái hậu cùng Tần đế sẽ sinh ra mâu thuẫn, không lâu nữa, Tần quốc sẽ loạn.”

Đang nói, lại có mật báo đến.

Lý Nguyên Chu mở mật báo ra, không khỏi cười, nói với Dương Toại: “Ngụy quốc bị Triệu quốc vây khốn, sai người đến Tần quốc cầu cứu, Tần quốc đang nội loạn, sao cứu chúng được.”

Nói xong đưa tin cho Dương Toại nhìn.

Dương Toại nhìn xong nói: “Hoàng thượng, Triệu quốc đánh Ngụy quốc, hậu phương trống rỗng, lúc này Sở quốc đánh tới, vừa vặn đánh hạ Triệu quốc.”

Lý Nguyên Chu vỗ tay cười to nói: “Đây đúng là cơ hội tốt để tiến đánh Triệu quốc!”

Nói xong triệu Nghiêm Vân Tòng tiến cung, ba người tiếp tục thương nghị đại kế.

Nửa năm sau, bình mã Sở quốc tiến đánh Triệu quốc, ngược lại vây công Ngụy quốc, làm cho Ngụy quốc cũng thần phục.

Rất nhanh, Sở quốc liên kết bình mã các quốc gia khác, chuẩn bị tiến đánh Tần quốc.

Ninh Đoan Trang lại có chút bận tâm, tuy nói Tần quốc cùng với Tần quốc mà nàng biết khác biệt nhưng dù sao cũng là cường quốc, vạn nhất…

Lý Nguyên Chu trấn an nói: “Ái phi đừng lo lắng, Sở quốc xưa đâu bằng nay, nhất định có thể đánh thắng Tần quốc.”

Ninh Đoan Trang đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy đau bụng, lập tức che lại, nói: “Có chút không đúng, như có cái gì muốn ra, cảm giác muốn sinh.”

Lý Nguyên Chu luống cuống, gọi người nói: “Nhanh, truyền ngự y, truyền bà đỡ, quý phi muốn sinh!”

Mấy lão ma ma có kinh nghiệm chạy lại, vừa nói: “Hoàng thượng chớ lo, quý phi nương nương là chở dạ, nhưng cách lúc sinh còn sớm.”

Ninh Đoan Trang có chút sợ hãi, nắm tay áo Lý Nguyên Chu nói: “Nếu khó sinh thì làm sao?”

Lý Nguyên Chu vội ôm nàng lại an ủi: “Sẽ không.”

Hắn nói xong để mấy ma ma lui ra phía sau mấy bước, nói với Ninh Đoan Trang: “Trẫm hồi trước còn lấy dịch dinh dưỡng đổi một bản « đảm bảo sinh kinh » cho Điền ngự y, để Điền ngự y nghiên cứu, theo Điền ngự y nói, đọc xong quyển sách này, hắn có mấy biện pháp giúp nàng bình an sinh hạ hài tử.”

Ninh Đoan Trang ngẩn ngơ, còn có loại sách này?

Lý Nguyên Chu lại nói: “Không những như thế, trẫm còn đổi một bản « cách nuôi trẻ », đợi ái phi sinh hạ hài tử, chúng ta cùng nhau nghiên cứu đi!”

Ninh Đoan Trang nghe được lời này, không khỏi buông lỏng chút.

Một lúc sau, Điền ngự y và mọi người đã tới.

Dần dần, Nghiêm thái hậu cũng nghe tin Ninh Đoan Trang sắp sinh, nhất thời lập tức đi bốn phía bái Phật, lại dẫn Điền ma ma đi Cẩm Tú điện.

Nghiêm thái hậu tới Cẩm Tú điện, liền đuổi Lý Nguyên Chu ra ngoài điện, vừa nói: “Tần phi sinh sản, hoàng đế không nên trong điện.”

Lý Nguyên Chu đành phải ra điện, một bên nói với Ninh Đoan Trang: Ái phi đừng sợ, trẫm ở ngay ngoài điện ngồi, có gì không ổn, ái phi lập tức nói cho trẫm.

Ninh Đoan Trang trừ Lý Nguyên Chu  hai điểm, lời bình nói: Hoàng đế cặn bã chạy thật nhanh, thật muốn đem cái bụng này khen thưởng cho hắn, để hắn tự đi sinh!

Lý Nguyên Chu: …

Sau một khắc, Lý Nguyên Chu cảm giác vạt áo hơi nặng, lập tức giật mình kêu lên, không, không phải thật sự đem bụng khen thưởng đến đây chứ?

Hắn nhìn xuống dưới, lúc này mới thở phào.

Một con mèo mun lớn ngồi xổm ở dưới chân, vươn móng vuốt cào cào vạt áo hắn.

Lý Nguyên Chu nhận ra con mèo mun lớn này là lúc ở chỗ Khương Lập Hành, Ninh Đoan Trang đã khen thưởng cho hắn.

Trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, mèo mun lớn đã không còn dã tính, ngày một dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng cùng mèo con trong cung khác thì vẫn hoạt bát hơn.

Lý Nguyên Chu ngồi xuống vuốt ve mèo mun lớn nói: “Được rồi, chủ tử ngươi không sao đâu!”

“Meo meo!” Mèo mun lớn kêu hai tiếng, vẫy vẫy cái đuôi đi ra.

Lúc chạng vạng tối, Lý Nguyên Chu nghe thấy Ninh Đoan Trang trong điện kêu to, không khỏi nóng lòng dạo bước.

Một lúc sau, trong điện truyền đến tiếng khóc của hài tử “Oa”, mấy bà đỡ đại hỉ hô: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng quý phi nương nương, là một hoàng tử!”

“Mẫu tử bình an!”

Ninh Đoan Trang trong mơ hồ nghe được tiếng khóc của hài nhi, biết thuận lợi sinh xong, nhẹ nhàng thở ra, ngủ thật say.

Lúc nàng tỉnh lại, cảm giác trong điện yên tĩnh, mở to mắt thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Nguyên Chu.

“Ái phi tỉnh!” Lý Nguyên Chu ngồi ở mép giường, kéo chăn cho nàng “Ái phi vất vả rồi!”

Ninh Đoan Trang nhìn quanh hắn, hỏi: “Hài tử đâu?”

Lý Nguyên Chu cười “Bé Phúc đang ngủ!”

“Bé Phúc?” Ninh Đoan Trang kịp phản ứng “Hoàng thượng ban tên rồi?”

Lý Nguyên Chu nói: “Nhũ danh, nhũ danh, đại danh đương nhiên phải chọn cẩn thận.”

Chờ nhũ mẫu bế Bé Phúc tới, Ninh Đoan Trang nhìn lên, kinh ngạc nói: “Sao đứa bé lại nhăn nheo vậy?”

Nhũ mẫu cười nói: “Bẩm quý phi nương nương, trẻ em sơ sinh đều như vậy, mấy ngày nữa nẩy nở chút sẽ dễ nhìn.”

Lý Nguyên Chu lại trái xem phải xem, đều cảm thấy Bé Phúc đáng yêu, nhịn không được đưa tay xoa mặt đứa bé “Chậc chậc” nói: “Có thể ngủ như vậy? Mau tỉnh lại, nói chuyện với mẫu phi con.”

Ninh Đoan Trang không khỏi bị chọc phát cười “Nếu thằng bé tỉnh mà  khóc thì sao?”

Bé Phúc nghe thấy thanh âm, hơi hé mí mắt, mặc kệ những người này, tiếp tục ngủ say.

Nhất thời lại có ma ma bưng canh tiến đến, đưa cho Ninh Đoan Trang uống, lại giúp nàng chà xát mặt và tay, một bên cười nói: “Nương nương có phúc lớn, tiểu hoàng tử ăn được ngủ được, chắc chắn là một hài tử tốt.”

Ninh Đoan Trang “Ừm” một tiếng, dù sao hậu sản suy yếu, nhắm mắt lại ngủ thϊế͙p͙ đi.

Lý Nguyên Chu căn dặn mọi người chăm sóc kỹ, lúc này mới ra điện, trở về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi.

Lúc Bé Phúc được một tháng tuổi, trưởng thành tiểu hoàng tử vô cùng đáng yêu.

Nghiêm thái hậu yêu thích không buông tay nói: “Bộ dáng này còn đáng yêu hơn cả hoàng đế khi còn bé.”

Điền ma ma cũng phụ họa nói: “Tiểu hoàng tử mà trưởng thành sợ là sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nam.”

Nghiêm thái hậu cười “Ha ha”.

Nói chuyện, đã có các cáo mệnh phu nhân lần lượt tiến cung tới bái kiến Nghiêm thái hậu cùng Ninh Đoan Trang, lại đi xem Bé Phúc, đều “Chậc chậc” khen: “Mới được một tháng mà đã như vậy, không biết trưởng thành sẽ ra sao.”

Nghiêm thái hậu nhớ tới cái gì đến, lập tức nói nói: “Trẻ con không khen lại được, chớ lại khen nó.”

Cẩm nhi ghé vào tai Ninh Đoan Trang nói: “Nương nương, Trần công công nói, hoàng thượng đã viết chiếu thư lập hậu, nói là lấy ngày tiểu hoàng tử được một trăm ngày tuổi, sẽ sắc phong nương nương làm hoàng hậu, tổ chức yến tiệc trong ba ngày.”

Ngày Bé Phúc được một trăm ngày tuổi, Ninh Đoan Trang được sắc phong làm hoàng hậu.

Ngày đó, tiền tuyến còn truyền đến tin tức tốt, Tần quốc không địch lại Sở quốc, đã đưa thư hàng.

Một đám đại thần nghe được tin tức, cùng nhau quỳ xuống nói: “Chúc mừng hoàng thượng thống nhất bảy nước!”

Lý Nguyên Chu mừng thầm đến sắp thăng thiên, trêи mặt lại bình thản, rất ổn trọng phất phất tay nói: “Ái khanh bình thân! Trẫm có được như ngày hôm nay đều là nhờ các vị ái khanh phụ tá.”

Đám đại thần thấy hoàng đế khiêm tốn, cũng âm thầm cao hứng, nhất thời lại chúc mừng tiếp, lúc này mới đứng dậy.

Lý Nguyên Chu đảo mắt nhìn chúng thần một chút, cười nói: “Các vị ái khanh, bây giờ thống nhất bảy nước, lại có mấy việc đại sự muốn làm.”

“Một, phải có ngôn ngữ thống nhất bảy nước. Hai, phải có đơn vị đo lường thống nhất, ba, phải thống nhất tiền tệ, bốn, phải thống nhất làn xe…”

Đợi hắn nói xong, chúng thần nhao nhao ca tụng nói: “Hoàng thượng anh minh!”

Lý Nguyên Chu đắc ý, gọi Ninh Đoan Trang: Hoàng hậu, trẫm nói mấy câu thống nhất mà nàng nói, đám đại thần đều quỳ phục!

Sau một khắc, Ninh Đoan Trang cộng cho hắn hai điểm, lời bình nói: Trợ giúp hoàng đế nhà ta!

Đêm đó, Lý Nguyên Chu đến Cẩm Tú điện, cười cùng Ninh Đoan Trang nói: “Trẫm có thể thống nhất bảy nước, hơn phân nửa công lao là của hoàng hậu!”

Lại nói: “Cẩm Tú điện quá nhỏ, hoàng hậu chuyển đến Chiêu Dương điện đi!”

Ninh Đoan Trang cười nói: “Thần thϊế͙p͙ nghe hoàng thượng!”

Lý Nguyên Chu liền tiến tới nói: “Đã nghe trẫm, vậy…”

Ninh Đoan Trang đỏ mặt nói: “Hoàng thượng không đứng đắn!”

Lý Nguyên Chu ôm nàng nói: “Nếu đứng đắn, sao có thể có Bé Phúc?”

Đêm nay, hai người ân ái còn hơn ngày xưa.

Lúc Bé Phúc được một tuổi, đột nhiên trở nên đặc biệt quấn người, không chịu ngủ cùng nhũ mẫu, chỉ muốn ngủ cùng Ninh Đoan Trang.

Ninh Đoan Trang bị huyên náo không có cách nào, đành phải ngủ cùng.

Đêm nay Lý Nguyên Chu đến Chiêu Dương điện, Bé Phúc đã chiếm lấy nửa giường, còn muốn dang hai cánh tay, không cho hắn lên giường.

Ninh Đoan Trang cười kéo Bé Phúc, nói: “Để phụ hoàng con lên giường!”

Bé Phúc đập giường, nói: “Không!”

Lý Nguyên Chu cùng Ninh Đoan Trang hai mặt nhìn nhau, hài tử này càng ngày càng bá đạo!

Lý Nguyên Chu không có cách nào, đành phải nói với Ninh Đoan Trang: Trẫm về Dưỡng Tâm điện trước, đợi Bé Phúc ngủ thì ái phi tới!

Ninh Đoan Trang cười nhẹ, nói “Vâng”.

Lúc nửa đêm, Ninh Đoan Trang lặng lẽ ra điện, đi Dưỡng Tâm điện gặp Lý Nguyên Chu.

Lý Nguyên Chu thấy nàng, ôm lấy nói: “Trẫm thật muốn làm chết ái phi!”

Hai người ân ái lần này, đều cảm giác đặc biệt kϊƈɦ thích.

Lý Nguyên Chu khẽ cười nói: “Trẫm cứ có cảm giác giống vụng trộm!”

Ninh Đoan Trang: “Hoàng thượng vụng trộm?”

Lý Nguyên Chu: “Trẫm muốn mỹ nhân gì còn không được sao, còn cần vụng trộm?”

Hắn vừa mới nói xong, liền nghe được trong đầu “Đinh” một cái, Ninh Đoan Trang trừ hắn một điểm, lời bình nói: Một tháng nữa đều là điểm trừ!

Lý Nguyên Chu kinh ngạc hồi bình: Trẫm nói sai gì sao?

Ninh Đoan Trang: Vẫn không biết sai?

Lý Nguyên Chu: Ái phi cố tình gây sự, trẫm muốn xin xóa điểm trừ!

Từ khi hệ thống nhắc nhở có thể xin xóa bỏ điểm trừ, Lý Nguyên Chu đây là lần đầu dùng chức năng này.

Rất nhanh, hệ thống trả lời: Xin vô hiệu!

Lý Nguyên Chu kinh ngạc, sao lại vô hiệu? Hệ thống rõ ràng nói có thể xin xóa bỏ điểm trừ vô lý mà!

Ninh Đoan Trang cười đến nện giường, biết ngay mà, A Tấn không cho tùy tiện xóa bỏ điểm trừ đâu!

Lý Nguyên Chu bất đắc dĩ, đành phải hồi bình bằng mấy khuôn mặt tươi cười, cẩn thận dỗ dành Ninh Đoan Trang nói: “Hoàng hậu, sau này giang sơn của chúng ta là của Bé Phúc, cái kia …”

Ninh Đoan Trang “Hừ” một tiếng nói: “Hoàng thượng đại khái có thể tìm  mỹ nhân sinh rất nhiều Bé Phúc.”

Lý Nguyên Chu nghe xong, mới chợt hiểu ra “Trẫm sai rồi, trong lòng trẫm  chỉ có hoàng hậu, mỹ nhân gì cũng không cần.”

Hai người đang dây dưa, liền nghe cung nữ ở ngoài điện bẩm: “Hoàng hậu nương nương, tiểu hoàng tử tỉnh dậy đang khóc lóc tìm nương nương, ai cũng không dỗ được.”

Lý Nguyên Chu buồn bực nói: “Không dỗ được, vậy còn cần các ngươi làm gì?”

Cung nữ bị dọa quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thứ tội!”

Ninh Đoan Trang đành phải đứng lên nói: “Thần thϊế͙p͙ tới xem chút!”

Lý Nguyên Chu giữ chặt tay nàng, lưu luyến không rời nói: “Trẫm cũng muốn ngủ với hoàng hậu!”

Ninh Đoan Trang trở lại hôn hắn một cái, thấp giọng nói: “Hoàng thượng theo thần thϊế͙p͙ đến Chiêu Dương điện, đợi Bé Phúc ngủ, chúng ta đến thiên điện…”

Lý Nguyên Chu ủy khuất nói: “Trẫm thật sự phải làm vụng trộm?”

Ninh Đoan Trang bật cười, ngoái nhìn nói: “Nếu không, thần thϊế͙p͙ trở về?”

“Không, trẫm cũng muốn quấn lấy hoàng hậu!” Lý Nguyên Chu đứng dậy, khoác y phục, ôm lấy Ninh Đoan Trang ra ngoài điện.

Hai người tới Cẩm Tú điện, Ninh Đoan Trang tiến lên dỗ Bé Phúc, lại thử  giảng đạo lý nói: “Con không thấy mẫu hậu sẽ khóc, phụ hoàng con không thấy mẫu hậu cũng sẽ khó chịu.”

Bé Phúc dừng khóc, nhìn Lý Nguyên Chu, vỗ vỗ giường lớn, hùng hổ nói: “Lên!”

Lý Nguyên Chu kinh hỉ, đây là cho mình lên giường lớn?

Đêm nay, Ninh Đoan Trang ngủ ở giữa, bên trong là Bé Phúc, ngoài là Lý Nguyên Chu.

Nàng nhìn đã qua giờ Tý, liền cộng cho Lý Nguyên Chu một điểm, lời bình nói: Cộng cho phu quân một điểm!

Lý Nguyên Chu hồi bình: Nếu trẫm có thể chấm điểm, nhất định cộng cho hoàng hậu vạn vạn điểm, muốn ở cùng hoàng hậu vạn vạn năm!

Ninh Đoan Trang lặng lẽ cười, tốt a, về sau sẽ không tùy tiện trừ điểm nữa, tận lực cộng điểm đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.