Trái Tim Lạnh Giá

Chương 27: Bạn cũ , trùng hợp



*** Trở về thực tại ***

Nó vẫn yên lặng trên xe , không khí hơi ngột ngạt .

– Em liên lạc Victor chưa ?_ Hữu lên tiếng phá vỡ bầu không khí không nên có này

– Anh không nhắc em quên _ Nó đáp lại rồi rút điện thoại gọi vào số khi nãy Hunter đưa 

[[[ …….. ]]]

– Alo , cho hỏi phải Minh Hoàng không ?

[[[ …….  ]]]

– Không nhớ em gái sao ? Zin đây

[[[ ……. ]]]

– Em sẽ sang Nga , anh cho em ở nhờ vài hôm rồi em sẽ nói mục đích em sang đấy !

[[[ ……. ]]]

– Ok , em bay chuyến chín giờ

[[[ …… ]]]

– Chào anh , bye

[[[ ……. ]]]

Một hồi tút dài vang rõ , Nó lưu số này vào là Victor để dễ tìm kiếm . Nó nhắm mắt lại tận hưởng không khí về đêm ( cửa kính mở nhé ), chỉ vài giờ , phút nữa Nó sẽ rời xa nơi đây và khi trở lại sẽ là một con người hoàn toàn khác . Nó cũng chẳng muốn như vậy đâu nhưng vì năm ấy , Nó đã dính vào TG ngầm thì chỉ khi Nó 20 tuổi , Nó mới dứt được .

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với Nó ? Lại bắt người mẹ Nó yêu thương xa Nó khi còn nhỏ ?  Tại sao lại muốn Nó tự tay giết chết bà quản gia ? Tại sao người cứu Nó năm ấy lại chính là ông ngoại Nó ? Tại sao Nó lại là người chịu cái tuổi thơ ” tồi tệ ” đó ? 

Dòng suy nghĩ ngắt quãng khi chiếc lamborgini dừng lại trước cổng sân bay . Hữu xuống xe rồi mở cửa xe cho Nó xuống , sau đó lấy vali đưa cho Nó kèm theo vé máy bay đã hoàn thành xong .

– Đi vui vẻ , cẩn thận 

– Bye , anh nhé . Vụ kia có thông tin alo cho em

– Ok , bye em _ Hữu nói rồi leo lên xe phóng đi

Nó đợi cho xe Hữu đi khuất , Nó mới vào trong . Và như Nó nghĩ , vừa vào thôi đã là trung tâm chú ý của mọi người . Dáng người nhỏ bé của Nó vội lướt nhanh , Nó không muốn gặp chuyện . Và bây giờ là 20h30′ , Nó đã lên ngồi sẵn trong máy bay ở khoang thường . Nó không cần để ý xung quanh , lấy tai nghe cho vào lỗ tai và thưởng thức âm nhạc , đôi mắt nhắm nghiền , khuôn mặt đậm chất lạnh lùng . Hai mươi phút sau , có một chàng trai , đội mũ che khuất mắt , áo thun xám quần jeans dài bước lên máy bay và ngồi ngay chỗ của Nó . Nó không thấy mặt anh ( vì nhắm mắt ) anh cũng không thấy được Nó ( vì Nó lấy mũ che cả gương mặt ) 

– Chuyến bay từ Vietnam sang Nga sắp cất cánh . Đề nghị hành khách thắt dây an toàn 

Tiếng loa phát thanh làm Nó giật mình , Nó gỡ mũ xuống và nhìn người kế bên . Đồng lúc với Nó , anh ta cũng quay sang nhìn Nó . Và ………………… 

– Lin ….. Linda ?

– Đồ điên Rio sao ?

– Sao cô lại ở đây ?

– Tôi đi Nga , không ở đây chứ chẳng lẽ ở bên máy bay sang Pháp ?

– Ờ tôi quên , không ngờ chúng ta lại đi chung và ngồi chung . Có duyên nhỉ ?

– Tiếc là không phận .

Nó nói khiến Hắn chẳng thể nói được gì nữa . Nó và Hắn dựa vào ghế , mũ che đi khuôn mặt , headphone bám lấy tai , và đôi mắt chìm sâu vào giấc ngủ . 

Mỗi người đeo lấy một giấc mơ riêng . Và thời gian cứ trôi , cuối cùng chuyến bay cũng hạ cánh . Đợi đến khi tất cả mọi người – kể cả Hắn xuống xe thì Nó mới xuống . Ung dung kéo vali ra ngoài mặc cho người khác dòm ngó , xầm xì to nhỏ , chẳng cần nhìn ai , cứ thế mà tiến lên phía trước chính là phong cách của Nó ….

– Xin chào , cho tôi hỏi cô có phải là Zin không ạ ?_ Một tên đeo kính đen tiến lại hỏi 

– Phải , ngươi là đàn em của Victor ?

– Yes , mời tiểu thư theo tôi _ Tên đeo kính cúi đầu mời Nó tiến lên chiếc xe đen phía trước . Và chiếc xe cứ thế lao về phía trước


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.