Diệp Hàn giật mình: “Sao anh lại nói thế?”
Triệu Lan Chi lắc đầu, nhìn anh một lúc rồi nói sang chuyện khác: “Thầy Diệp, tôi sợ là tôi không thể yêu cậu được đâu.”
Anh ngẩn ra, im lặng một chốc: “Không sao. Hai người ở bên nhau, cũng không nhất thiết phải có ái tình.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý. Chẳng qua là, con người tôi lại không sống nổi cảnh bình lặng.” (nói trắng ra là bị ngược quen rồi ┌( ಠ‿ಠ)┘) Y cười nói: “Dù có là địa ngục thật, tôi cũng sẽ vì thiên đường thỉnh thoảng xuất hiện mà thử một lần xem sao.”
Diệp Hàn thở dài: “Anh không hối hận là được rồi.”
Mấy ngày sau, Triệu Lan Chi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Trong hộp chỉ có hai món đồ – một cái chìa khóa và một cái thẻ, trên đó viết một địa chỉ xa lạ, kèm theo một câu – Tôi đã già rồi, không biết có thể chờ em được bao lâu, nhưng tôi vẫn sẽ đợi.
Y nhìn chiếc chìa khóa trong tay, nắm chặt đến độ lòng bàn tay phát lạnh.
—
Đó là một căn nhà trọ rất gần công ty y, giao thông thuận tiện, lại rất an toàn, cực thích hợp để chọn làm nhà.
Triệu Lan Chi cầm chiếc chìa khóa mà Thẩm Ngôn đưa, thử vài lần mà vẫn trật ổ. Y tự giễu cười cười, dựa vào tưởng hít sâu một hơi, dứt khoát mở cửa ra.
Khác với căn nhà nhìn như nhà mẫu của gã trước đây, thoạt nhìn nơi này vừa ấm áp vừa sạch sẽ. Gối trên ghế sô pha, bồn hoa ở góc tường… tất thảy đều tỏa ra hơi thở của gia đình.
Không hiểu sao, lòng y lại có chút xót xa.
Ở đây có rất nhiều dấu vết của người ở, xem ra Thẩm Ngôn ở đây cũng lâu rồi. Chắc giờ này gã đang ở công ty nhỉ…
Khoan đã, tiếng gì vậy?
Y loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, liền theo đó mà đi đến phòng tắm. Xuyên qua cánh cửa thủy tinh mờ mờ, y có thể thấy đường nét của một người đàn ông – thân thể người nọ cao lớn thon dài, dù là nhìn thoáng qua thôi cũng đã thấy rất hấp dẫn.
Lý trí của y nổ bùm một tiếng – wtf??
Lặn ngụp trong cái vòng này đã nhiều năm như thế, y luôn tự nhận mình có thể phân biệt được giả ý và hư tình, nhưng mà…? Sao trước mặt gã y vẫn cứ đần như thế, để gã nói gì y cũng tin?
Y không chịu nổi nữa, quả quyết xông ra cửa, nhưng y chưa kịp mở thì cửa đã bị đẩy ra.
Người mới đến vừa thấy y thì rất hào hứng: “Lan Chi…”
Y trực tiếp đấm thẳng vào mặt gã! Thẩm Ngôn không kịp phản ứng, bị đánh đến lùi về sau một bước.
“Lan Chi?” Gã cố gắng giữ y lại: “Em làm sao thế?”
Hai mắt Triệu Lan Chi đã đỏ ửng lên – y không hận gã, mà là hận sự ngu ngốc của chính bản thân mình. Bỏ mặc câu hỏi của gã ngoài tai, y túm lấy cổ áo gã, liên tiếp đấm lên khuôn mặt anh tuấn đang ngẩn ra của đối phương.
Thẩm Ngôn quỳ rạp xuống đất, tay che bụng, mặt đã méo xẹo đi vì đau: “Lan Chi, em bình tình lại trước đã!”
“Sao thế này?” Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ phía sau: “Anh Lan Chi? Tam gia?”
Y sững sờ. Như ý thực được điều gì đó, y vội quay lại, chỉ thấy Thẩm Duy Thần đang để trần thân trên, phía dưới quấn khăn tắm, đang khiếp sợ nhìn bọn họ.
“Duy Thần? Sao em lại ở đây?”
Cậu vô tội đáp: “Em vừa giúp Tam gia làm vài chuyện, chảy mồ hôi ghê quá, mà tí nữa em còn định đi gặp Đường Kiều.. nên mới mượn tạm phòng tắm của Tam gia.”
“…”
“Tam gia?” Cậu bước đến: “Chú không sao chứ?”
Gã vẫn quỳ rạp dưới đất, cúi đầu, vô lực khoát khoát tay: “Không có gì.”
Đây là lần đầu tiên người đàn ông cao cao tại thượng này phải chật vật như vậy. Triệu Lan Chi không biết mình đang cảm thấy gì nữa: “Này, chưa chết thì đứng lên đi!”
“A, tự dưng chân đau quá…”
Y hoảng hốt: “Sao lại thế được? Chân anh khỏi rồi mà, mà tôi đánh vào mặt!” (=))))))))
Thẩm Duy Thần hiểu ý, liền im lặng về phòng, để lại không gian cho cặp phu phu này.
“Không sao không sao, nghỉ một lúc là được.” Gã ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt tái nhợt: “Cho tôi mượn chút sức đi.”
“Mượn thế nào?”
Gã nắm tay y, nhẹ giọng nói: “Thế này là được.”
Tay bị nắm, Triệu Lan Chi từ trên cao nhìn xuống gã, nhìn sắc mặt gã dần hồng hào trở lại.
“Em vừa ghen phải không?”
“…”
“Tuy nói thế này rất ích kỷ, nhưng tôi thực sự rất vui vẻ đấy. Em vẫn còn để ý đến tôi, tôi biết mà.”
“…”
“Nhưng mà, khi nhìn em ở cùng với người khác, tôi cũng rất khó chịu.”
“…”
“Triệu Lan Chi, hai ta đều không phải là người tốt, vậy thì cứ ở cùng nhau đi, đừng làm hại kẻ vô tội, được chứ?”
Y cắn răng đáp: “Còn lăng nhăng nữa không?”
Gã mỉm cười: “Không dám không dám.”
Một lúc sau, y bắt đầu vùng vẫy: “Còn muốn nắm đến bao giờ nữa!”
“Hừm, chắc là một đời thôi.”
Cảm nhận được tay y nhẹ run lên, gã nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay ấy.
Seven: Vậy là cuối cùng Chi Chi cũng dần cho Thẩm Ngôn một trận, thôi coi như là cân bằng tâm lý nhé =))))
Bây giờ là 12h: 45 và tôi chính thức hoàn PJ này tại đâyyyyyyyyy
Tạm biết Duy Thần tạm biệt Kiều ca tạm biệt đôi phu phu kẻ nguyện đánh người nguyện chịu Thẩm Ngôn x Triệu Lan Chi kèm rất nhiều nhân vật pháo hôi khác, tôi sẽ nhớ các bạn nhèo lắm TvT
Tui hem làm word đâu, nên ai làm rùi thì đóng gói gửi tui với nha, tui xin cảm tạ nhèo❤ < 3