“Lâu rồi không gặp, Kiều.”
“Dạo này khá bận.” Đường Kiều mỉm cười chào hỏi người đàn ông ở quầy bar, đến ngồi xuống rồi gọi hai chén rượu, đẩy một chén sang cho hắn: “Hôm nay tôi mời.”
Anh đã đến NY được ba năm – tuy thời gian không dài, nhưng cũng đủ để anh gặp được rất nhiều bạn tốt, ví như người đàn ông này đây. Thậm chí ở quán bar này cũng có quá nửa là người quen của anh – vốn chỉ là bạn làm ăn, thế nào lại vô tình phát hiện người nọ cũng ở trong giới, rồi dần dần gặp gỡ nhiều hơn, cứ thế mà thân thiết. Thương trường tuy lớn, nhưng những nơi người ta có thể đến tụ họp cũng chỉ có thế, quanh quanh quẩn quẩn hết nhà hàng lại đến quán bar.
Những người có thể đến đây đều có ít nhiều địa vị xã hội mà trình độ bảo mật của quán lại rất tốt, chưa từng để rò rỉ thông tin của khách hàng ra ngoài, thành ra nơi đây cũng trở thành lựa chọn đầu tiên cho những vị tinh anh muốn tìm thú vui xa hoa trụy lạc.
Nhưng đó không phải là lý do làm Đường Kiều thích nơi đây.
Ở một thành phố luôn gấp gáp như NY, đến cả *** cũng trở nên cực kỳ nhanh chóng. Một ánh mắt, một nụ cười liền dẫn thẳng nhau đến WC vận động, có khi tổng thời gian còn chưa đến mười phút. Đường Kiều không thích thế, thậm chí còn có phần phản cảm. Dù đối phương chỉ là bạn giường thì anh cũng có khuynh hướng thích mấy nơi lãng mạn sạch sẽ như phòng khách sạn hơn đương nhiên, điều quan trọng nhất là người đó phải phù hợp với thẩm mỹ của anh. Nếu phải so sánh, thì rõ ràng là anh sẽ ưa kiểu quán bar đầy phần tử tinh anh của xã hội thế này hơn là mấy quán rượu tạp nham ngoài kia rồi.
“Bận gì mà bận lắm thế? Rủ cậu lúc nào cũng từ chối.” Người đang oán trách là Devin – một trong đám bạn xấu của Đường Kiều. Tuổi hắn xấp xỉ tuổi anh, vẻ ngoài là kiểu đẹp trai đặc trưng của nước Mỹ – góc cạnh sắc nét, dáng người vạm vỡ, mỗi khi mỉm cười là không biết bao nhiêu cô xin chết. Hắn luôn hứng thú với kiểu mỹ nhân phương Đông như Đường Kiều, lúc rảnh thường quấn lấy anh đòi tình một đêm, nhưng anh vẫn luôn từ chối – quy tắc của anh là không ngủ với bạn bè bằng không anh đã cùng Triệu Lan Chi từ lâu rồi.
“Có thể là gì nữa? Đương nhiên là mấy chuyện làm ăn rồi.” Anh hời hợt đáp.
Devin chống cằm lên tay, chăm chú quan sát anh: “Thằng cha Thẩm Mộ kia đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ngày ngày sai bảo người đẹp đây làm đủ thứ chuyện, tôi đây nhìn thôi mà cũng đau lòng. Hay là cậu cứ từ chức đi? Sang công ty của tôi mà làm, chỉ cần mỗi tuần ngủ với tôi một lần, đảm bảo tiền lương tôi cho cậu sẽ không kém gì thằng cha kia đâu!”
Đường Kiều mỉm cười đầy ẩn ý – đó là điều anh muốn nhất đấy chứ. Có khi anh chỉ muốn mặc kệ tất cả, không quan tâm gì nữa mà đặt vé máy bay bay thẳng về nhà.
Nhưng đó chỉ là muốn thôi.
“Thẩm Mộ thì có gì tốt? Tốt đến nỗi cậu cứ nhất nhất bám theo hắn ta thế à?” Devin tức giận.
“Chính là vì anh ta không tốt, nên tôi mới không thể đi được.”
“Hả?”
“Không có gì.” Đường Kiều nâng ly rượu lên, xoay người, ánh mắt thong thả lướt qua đủ loại đàn ông trong quán: “Hôm nay vẫn chưa tìm được mục tiêu à?”
“Vẫn chưa.” Devin buồn chán muốn chết nằm bẹp lên bàn: “Lâu lắm rồi không có người mới, người cũ ở đây tôi đều nếm qua hết rồi TvT”
“Thế hả.” Anh nhấp một ngụm rượu rồi đặt cái ly xuống bàn: “Vậy cứ ở đây chờ nhé, tôi đi trước đây.”
“Hả? Cậu tìm được đối tượng rồi à?” Hắn kinh ngạc. Trong cái vòng luẩn quẩn này ai cũng biết – Đường Kiều luôn rất kén cá chọn canh, muốn ngủ với anh ấy à, không đủ điều kiện thì không có cửa đâu!
Anh thờ ơ đáp: “Đã hai tháng rồi tôi không have ***, có khi hôm nay lại đói quá ăn bừa rồi.”
Hai mắt hắn phát sáng: “Vậy cậu mau ăn tôi đi! Tôi nguyện vì cậu mà làm bot á”
Anh hoàn toàn không để tâm đến lời hắn nói, cười ha ha rồi đi về phía thanh niên tóc vàng đang ngồi trong góc.
Tần suất anh đến quán không nhiều bằng Devin nên thỉnh thoảng vẫn gặp được vài gương mặt mới. Anh biết – từ khi anh bước vào, người thanh niên này đã luôn nhìn chằm chằm anh.
Dưới ánh đèn mờ mờ, anh không nhìn rõ được gương mặt của cậu ta, chỉ mơ hồ thấy được dáng người đó cũng hợp khẩu vị của mình. Đến gần rồi thì lại hơi thất vọng – dáng vóc thì đúng là đẹp thật đấy, nhưng lại mặc đồ bó sát, trên mặt còn có không ít hình xăm kỳ quái – hoàn toàn không phải là gu của anh!
Kiểu anh thích phải dong dỏng cao, gương mặt phải đẹp đến cực đỉnh nhưng vẫn không mất phong thái đàn ông – nói thật thì kiểu này khó kiếm lắm.. Mà không, thực ra ngay bên anh cũng có một người đấy, nhưng cứ mỗi lần anh thấy hắn là lại nảy sinh cảm giác chán ghét từ tận bản năng.
Thanh niên tóc vàng mỉm cười với Đường Kiều. Lúc này bỏ đi thì đúng là hơi ngại – nghĩ vậy, anh cũng lịch sự ngồi xuống trước mặt cậu, mỉm cười: “Muốn uống gì không?”
Cậu liếm liếm khóe miệng – anh tinh mắt thấy đầu lưỡi cậu có xỏ khuyên: “Cho tôi một ly giống của anh.”
Nói vu vơ mấy câu, uống hai chén rượu, động tác của thanh niên bắt đầu trở nên mờ ám, không ngừng cọ cọ trên người anh, ý bảo muốn chuyển sang chỗ khác để tiếp tục.
Đường Kiều tặc lưỡi – thôi thì người trước mắt nhìn cũng không tệ, dù anh thích kiểu nhìn nhẹ nhàng sạch sẽ hơn, nhưng chỉ là 419 thôi mà… Chậc, tạm vậy.
Đang định gọi phục vụ tính tiền thì trong quán bỗng ồ lên. Người ngồi cạnh anh thấp giọng: “Ha, có ma mới đến kìa!”
Thanh niên tóc vàng cũng nhìn sang, đoạn ngả ngớn nói: “Được lắm, đúng là gu của tôi!”
Anh cũng quay lại, chỉ thấy một thanh niên dong dỏng cao đang đi về phía mình. Khuôn mặt người đó cực kỳ tuấn tú, làn da trắng nõn không tì vết, nhìn như đang phát sáng vậy đôi mắt rất sâu, đậm chất phương Tây, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có nét của người Đông phương.
Thanh niên thấp giọng tán thưởng: “Wow, là con lai à? Đẹp thật! Nhìn như thiên thần giáng thế ấy!”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Đường Kiều gặp cậu ta, nhưng chẳng hiểu sao… lại có cảm giác như đã từng quen biết vậy.
Người đàn ông ngồi cạnh anh chợt bừng tỉnh: “Tôi nhớ ra rồi! Tôi đã thấy cậu ta trên bìa tạp chí, hình như là một người mẫu máu lai đó!”
Tóc vàng đắc ý mỉm cười: “Đấy, tôi đã bảo mà ”
Người đến cực phẩm như thế, lại còn là ma mới, làm ai ai cũng nhốn nháo rục rịch, muốn thử một đêm với cậu ta. Devin cũng không ngoại lệ – hắn nâng ly rượu đi về phía cậu, cười cười nói gì đó, nhưng cậu chỉ mím môi, quét mắt nhìn quanh quán bar, thẳng thừng bước ngang qua hắn.
Một khi Devin đã xuất thủ thì rất ít khi thất bại, chứ đừng nói là bị bơ thẳng đi như thế này. Nhất thời hắn không chịu nổi kích thích, đứng đơ ra tại chỗ, trông đáng thương đến độ anh cũng muốn bật cười.
Nhưng anh lại không cười nổi.
Thanh niên đi đến trước mặt anh – ở góc nhìn này, anh có thể thấy đôi mi rất dài của cậu:
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Phát âm Anh – Anh của cậu rất chuẩn mực, không hề pha lẫn giọng địa phương nào, nghe không giống một người sinh ra và lớn lên ở Mỹ.
Không đợi anh trả lời, tóc vàng đã được cưng mà sợ, lắp bắp lên tiếng: “Đương, đương nhiên! Xin mời!”
Devin dịch ra, để cho thanh niên một khoảng trống. Chờ cậu ngồi xuống rồi, hắn liền chủ động gọi cho cậu một ly rượu: “Lần đầu đến đây à?”
Cậu liếc sang anh, khẽ gật đầu.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, không hiểu sao Đường Kiều lại hơi hồi hộp. Chẳng lẽ vì khuôn mặt kia đẹp đến nghịch thiên hả? Nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể tỏ ra ung dung như trước được nữa.
“Có vài loại rượu được lắm, cậu có thể thử xem.”
Tóc vàng ngồi bên cạnh hào hứng giới thiệu bản thân với cậu, hoàn toàn quên mất đối tượng vừa nãy của mình là Đường Kiều vẫn đang ngồi đây == Anh không khỏi thấy thất bại – đúng là năm tháng không tha cho ai mà! Dù anh có bảo dưỡng tốt đến thế nào thì một ông chú gần bốn mươi vẫn không thể bằng thằng nhóc tiểu thịt tươi nhìn qua chưa đến hai mươi này, đúng không?
Nhưng mà thôi – anh tự an ủi – đàn ông phải lớn tuổi mới có khí chất thành thục chín chắn chứ.
Từ đầu đến cuối, thanh niên vẫn tỏ ra lạnh nhạt hờ hững. Tóc vàng nói trên trời dưới biển một hồi mới quay sang hỏi cậu: “Này, cậu tên là gì?”
“Elvis.”
Elvis uống thêm vài ngụm rồi đặt ly xuống bàn, quay sang anh, dùng tiếng Trung hỏi: “Anh là người Trung Quốc à?”
“Ừ. Cậu cũng thế hả?”
“Mẹ tôi là người Trung.”
“Còn ba cậu thì sao?”
Cậu đang định đáp thì Devin vẫn chưa từ bỏ ý định liền xán lại, đặt mông xuống cạnh anh.
Cậu nhướn mày, hỏi anh: “Bạn anh à?”
Devin cực kỳ nhiệt tình trả lời câu hỏi của người đẹp: “Phải phải, chúng tôi là bạn rất rất thân đó!” Đoạn ôm lấy cổ anh, hì hì cười: “Phải không Kiều?”
Đường Kiều bất đắc dĩ cười cười. Đương nhiên là anh biết Devin nhìn trúng Elvis rồi, có khi nào anh nên mang tóc vàng đi trước, để lại không gian cho hắn và cậu không?
Nhưng Elvis thì có vẻ chẳng quan tâm gì đến hắn: “Lâu rồi anh chưa về nước hả?” Cậu hỏi anh, vẫn dùng tiếng Trung như trước.
“Ừ, phải đến mấy năm rồi.”
“Sao lại không về?”
Anh hơi khó chịu – lần đầu gặp mà đã hỏi chuyện riêng tư thế này thì đúng là… Liền trả lời chung chung: “Công việc thôi.”
Cậu gật đầu, ẩn ý nói: “Nhìn là biết mà, anh đúng là kiểu người thường xuyên bận bịu.”
Anh không muốn nói về chủ đề này nữa, liền lái sang chuyện khác: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi.”
“Ha, vậy giống nó rồi. Nó cũng nhỏ hơn tôi mười lăm tuổi.”
Elvis nheo mắt lại: “Nó?”
Tóc vàng và Devin không hiểu họ đang nói gì cả, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau. Tuy rất không cam lòng, nhưng họ cũng đành phải thừa nhận là người đẹp hỗn huyết này chẳng có hứng thú gì với mình cả, liền biết ý tìm cớ rời đi. Trước khi đi, Devin còn nháy mắt với anh mấy cái, ý là – người anh em, cố lên!
Được thanh niên ưu ái như vậy, Đường Kiều cũng thấy mình may mắn – cậu còn đúng gu của anh nữa chứ!
Chẳng mấy chốc, góc phòng mờ tối chỉ còn lại Đường Kiều và Elvis. Hai người cũng không nói chuyện nhiều lắm, chủ yếu là im lặng một chỗ uống rượu của mình.
Đêm càng lúc càng khuya, người trong quán phần lớn đã tìm được đối tượng của mình rồi rời đi, quán liền im ắng hẳn.
Uống xong ly rượu cuối cùng, ánh mắt Elvis vẫn trong vắt như cũ: “Chúng ta đi đâu đây?”
Lời ám chỉ rõ rành rành như thế làm người anh không khỏi nóng lên, hỏi lại: “Cậu nghĩ xem?”
Cậu cười cười: “Đến nhà anh đi, thế nào?”
Đây đương nhiên là một lựa chọn tồi. Tuy chỗ Thẩm Mộ sắp xếp cho anh không phải là một căn nhà riêng biệt, nhưng dù sao thì đó cũng là không gian riêng của anh, không cần thiết phải cho một đối tượng 419 vào làm gì.
Anh cười: “Ngay cạnh đây có một khách sạn rất được, làm ăn cũng sạch sẽ, cậu thấy thế nào?”
Cậu gật đầu, không để tâm lắm: “Anh thấy được là được rồi.”
—
Đường Kiều không muốn làm người đẹp tủi thân, liền cố ý chọn một căn phòng sang trọng.
Vừa bước vào phòng, anh còn chưa kịp cắm thẻ thì tay đã đột ngột bị nắm chặt, cả người bị đẩy mạnh lên cửa phòng. Không để anh kịp phản ứng, một đôi môi ấm áp đượm mùi rượu đã vội áp lên.
Bị đầu lưỡi xa lạ không ngừng khuấy đảo trong miệng mình mà không có phản ứng thì đúng là không phải đàn ông. Đường Kiều ôm lấy cái hông không có một tia sẹo lồi của Elvis, không nhịn được nghĩ – trẻ con đúng là trẻ con mà, chẳng có kiên nhẫn gì cả.
Khi hai đôi môi tách ra, hai người đều thở hổn hển. Đôi mắt cậu lòe sáng trong đêm tối, sắc xanh nhạt mang theo ngọn lửa *** hừng hực, nóng đến độ muốn thiêu phỏng anh.
Đường Kiều hơi mất tự nhiên, khẽ quay sang chỗ khác, đẩy cậu ra: “Đi tắm trước đã?”
Cậu vươn lưỡi liếm khóe miệng mình: “Cùng nhau?”
“Thôi thôi.” Chẳng hiểu sao mặt anh lại nóng lên: “Cậu tắm trước đi.”
Elvis chỉ mất mười phút để tắm, lúc ra còn mặc áo tắm của khách sạn, để lộ ra một khoảng lớn ở ngực, làm anh nhìn mà miệng lưỡi khô hết cả. Để buổi tối hoàn mỹ này không bị quấy rầy, anh còn cố ý để di động thành chế độ im lặng.
Cậu ra là đến lượt anh vào. Trong lúc tắm, anh không khỏi có chút chờ mong – cấm dục đã hai tháng rồi, lần này đến bar chỉ định vớ bừa một người thôi, không ngờ lại gặp được một bạn giường cực phẩm như vậy! Thôi coi như là ánh sáng le lói cuối đường hầm ha…
Thực ra Đường Kiều không phải là top 100%, cũng không để ý việc mình là trên hay dưới, nhưng mấy năm qua, anh vẫn luôn là người ở trên – hết cách rồi, ai bảo anh thích kiểu thiếu niên trắng trắng nộn nộn cơ chứ. Nhưng rõ ràng là Elvis khác hẳn mấy người trước đây – nói riêng về chiều cao thôi, thì cậu còn cao hơn anh nửa cái đầu đấy.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm thì không gian lập tức tối sầm xuống, hệt như ánh mắt Elvis nhìn anh vậy. Lúc bị đè xuống đệm giường mềm mại, anh không nhịn được nghĩ – ôi thằng nhóc này, đúng là một phút cũng không nhịn nổi mà, có khi cậu ta còn cấm dục lâu hơn cả mình ấy!
…
Vận động làm anh không thở nổi cuối cùng cũng dừng lại. Thậm chí anh còn chẳng còn sức động một ngón tay, lười biếng nằm trên giường, híp mắt lại như chú mèo vừa được ăn no.
Dường như Elvis không thích tư thế của anh lắm, lật đật trở người anh lại, ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: “Thích chứ?”
Anh chưa từng ngại ngùng về chuyện này: “Rất ổn.”
Cậu mỉm cười thản nhiên: “Cảm ơn lời khẳng định của anh.” Rồi bật đèn, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, còn mặc cả quần áo.
Định đi luôn hả? Anh nghĩ. Thực ra anh không ngại ngủ với cậu một đêm sau khi have *** xong đâu, nhưng cậu đã không muốn thì cũng được – dù sao thì anh cũng đã quen ngủ một mình, có khi ngủ cùng người khác lại mất ngủ cũng nên.
Không ngờ cậu chỉ mặc mỗi quần, để trần thân trên: “Anh có đói không? Muốn ăn gì chứ?”
Đường Kiều hơi ngạc nhiên, nhìn qua đồng hồ – đã hơn hai giờ đêm rồi: “Không cần đâu, uống ít nước là được.”
Cậu bật ấm siêu tốc lên: “Không có nước nóng, anh chờ một chút.”
“Nước lạnh cũng được.”
“Cứ đợi chút đi.”
Trong lúc chờ đợi, anh dựa vào đầu giường, bắt đầu hút thuốc. Elvis hơi nhíu mày, hẳn là không vui, nhưng cũng không ngăn anh lại.
“Cậu là người mẫu?”
“Ừ. Tôi đến NY để tham gia một show thời trang.”
Anh thử tưởng tượng dáng vẻ Elvis bước trên sàn chữ T – ừm, đẹp lắm đẹp lắm, nhìn mà cũng vui vẻ. Liền lịch sự nói: “Cố gắng lên, tôi rất chờ mong đấy.”
Cậu quay lại nhìn anh. Ngọn đèn mờ mờ soi lên thân thể trắng nõn của cậu, không hiểu sao lại làm anh nhớ đến loài cá dưới đáy biển sâu: “Anh có muốn đến không?”
“…Hả?”
Cậu rũ mắt xuống, vừa rót nước vừa nói: “Nếu anh thích thì tôi có thể đưa vé cho anh.”
“A.” Anh hơi bất ngờ – anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện sẽ tiếp tục liên lạc với cậu sau tối nay: “Cảm ơn cậu nhé.”
Cậu lại hỏi lại: “Thế anh có đi không?”
Anh hơi chần chừ: “Được rồi, nếu rảnh thì tôi sẽ đến.”
“Ừ.”
Elvis bưng chén nước đến cạnh Đường Kiều, đoạn đặt nó bên môi anh.
Đây là… muốn đút mình hả? Anh nghi ngờ nhìn cậu.
Vẻ mặt cậu rất đỗi thản nhiên: “Há miệng nào.”
Trong suy nghĩ của anh, bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình tận mười lăm tuổi đối xử như vậy thì đúng là… Nhưng anh lại vừa lăn lộn với người ta đến quá nửa đêm, không khỏi sinh ra cảm giác lười biếng, liền ngoan ngoãn – há miệng ra.
Nước ấm làm cổ họng anh thoải mái hơn nhiều. Đợi anh uống xong, cậu liền ngửa cổ – uống hết số nước còn lại trong chén.
Tắt đèn, cậu nằm lên giường, lần thứ hai ôm lấy anh: “Ngủ thôi.”
Bên cạnh mình là một người xa lạ nhưng Đường Kiều lại không thấy phản cảm chút nào. Hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ trên người cậu làm anh rất dễ chịu, vô thức chìm vào giấc ngủ.
—
Giấc ngủ này rất trầm rất sâu, khi Đường Kiều tỉnh lại thì đã là quá trưa. Ánh mắt trời bên ngoài rất chói, rèm cửa đã được kéo ra một góc, đủ để một vài tia nắng chiếu vào mặt anh, ấm ấm áp áp, làm anh chỉ muốn làm biếng nằm trên giường. Dường như trong phòng chỉ còn mình Đường Kiều, người vừa lăn lộn với anh đêm trước đã rời đi từ lâu.
Đúng là *** vào dễ ngủ hơn thật, ít nhất là có tác dụng hơn thuốc mà bác sĩ đã kê cho anh.
Cảm giác khó chịu dưới thân rất rõ ràng. Anh ngồi im lặng một chốc, rồi mới nhịn đau đứng dậy mặc quần áo.
Lúc xuống trả phòng, tiếp tân nói đã có người trả trước rồi. Elvis là người có tiền, anh đã nhìn ra từ trước – nhìn quần áo của cậu là biết, thêm nữa là quán bar tối qua cũng không phải dạng thường – nên hẳn là cậu thừa tiền để thuê một căn phòng hạng sang. Chỉ là, để một tên nhóc trả tiền phòng, anh cứ thấy thế nào ấy… Sao nghe như kiểu bóc bánh trả tiền ấy nhỉ, mà anh là người bị mua à?
Khi lấy khóa xe từ túi áo ra, anh phát hiện – trong túi anh có một vé vào cửa của show thời trang nọ. Anh thoáng ngạc nhiên rồi bật cười.
Đúng là đáng yêu!
Thằng nhóc kia, giờ hẳn là cũng tầm tầm Elvis nhỉ…
Một cái tên chợt xuất hiện trong tâm trí anh, làm nụ cười trên mặt anh bỗng biến mất.
—
Mở cửa nhà trọ ra, ánh sáng mờ ảo trong phòng khách cho anh biết – có một người đàn ông đang ngồi hút thuốc trên sô pha.
Anh kéo rèm cửa ra, ánh nắng nhất thời ùa vào phòng.
Thẩm Mộ ném tàn thuốc xuống thảm trải sàn, lấy chân di đi di lại: “Cậu Đường rốt cục cũng biết về nhà rồi cơ đấy.”
Người anh đang khó chịu, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ một phen. Mặt anh không biểu cảm, đáp: “Thì sao?”
“Hôm qua anh gọi cho em không được, lúc đầu thì không có người nghe, sau thì trực tiếp tắt máy.” Hắn lạnh lùng nói: “Ý em là sao?”
“Hôm qua là ngày tôi được nghỉ.”
“À?” Hắn nhướn mày: “Nên em ra ngoài tìm vui hả?”
“Tôi đi đâu hay làm gì, không cần phải thông báo với anh. Hơn nữa, Thẩm tổng, tốt nhất là anh nên trả lại chìa khóa nhà cho tôi – anh là sếp của tôi, không có nghĩa là anh được tự do ra vào nơi ở của tôi!”
Hắn đến gần anh. Hơi thở nam tính đặc trưng sau đêm cuồng hoan vẫn còn lưu lại rất rõ trên người anh, vừa ngửi là biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Hắn cười cười: “Tìm trai hả?”
Anh cau mày: “Không liên quan đến anh.”
“Thích không?”
Anh lạnh lùng nhìn hắn.
Mấy năm nay ở NY, tính tình Thẩm Mộ càng lúc càng kỳ quái, cách làm việc hành xử cũng càng ngày càng giống chú ba Thẩm Ngôn của hắn, làm cấp dưới lúc nào cũng nhấp nhổm như ngồi đống than.
“Rất thích, kỹ thuật của người đó rất tuyệt.”
Không khí trong phòng nhất thời lạnh xuống.
Khóe môi hắn cong lên, cười khẩy: “Lăn giường với người lai lịch không rõ, em thèm khát đàn ông đến điên rồi à?”
“Thẩm Mộ, chúng ta đã có giao ước.” Anh thản nhiên nói: “Mong anh có thể tuân thủ. Trừ công việc ra, anh không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của tôi.”
Hắn trừng mắt nhìn anh, mãi sau mới rời mắt, coi như chưa có gì xảy ra mà lạnh nhạt nói: “Đêm nay có tiệc rượu, em đi cùng anh.”
Anh gật đầu: “Được.”
Bước ra đến cửa rồi, hắn khựng lại một chút, quay đầu nói với anh: “Nhớ tắm đi. Cái mùi trên người em làm anh buồn ói.”
—
Tiệc rượu mà Thẩm Mộ nói bắt đầu lúc tám giờ, chẳng mấy chốc là đến. Đường Kiều tắm rửa, ngủ thêm hai giờ rồi ra khỏi cửa.
Người từng hợp tác với Thẩm Mộ ở NY đều biết – hắn có một cấp dưới thân cận tên là Đường Kiều, hai người đi đâu cũng có nhau, và đêm nay không là ngoại lệ.
Đường Kiều vẫn luôn đi sau lưng Thẩm Mộ, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn trăm lần như một. Cuộc nói chuyện giữa hắn và đối tác không tránh khỏi phải uống rượu, mà tác dụng chính của anh, chính là thay hắn đỡ rượu vào những lúc hắn không muốn uống.
Đi một vòng, Thẩm Mộ chưa uống được bao nhiêu mà sắc mặt Đường Kiều đã khó coi không chịu nổi. Không phải là anh say, chỉ là cả ngày hôm nay chưa ăn gì, nốc cả bụng rượu như thế chẳng khác nào uống thuốc độc.
“Tôi đi WC.” Đây là câu đầu tiên anh nói với hắn trong tối nay.
“Ừ.”
Bĩnh tĩnh đi đến WC, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, một trần buồn nôn lập tức vọt lên cổ họng. Anh lao đến bồn cầu nôn khan, nhưng lại chẳng phun ra được gì – vì trong dạ dày anh vốn không có gì cả.
Dạ dày quặn lên từng đợt, anh ấn mạnh vào chỗ đó, nhắm nghiền mắt lại, chờ cơn đau qua đi.
Không biết đợi bao lâu, cơn đau rốt cục cũng giảm xuống. Anh bước ra khỏi buồng, đến bồn rửa tay vốc nước tạt lên mặt.
Đường Kiều ngẩng lên, nhìn vào trong gương. Bọt nước dính trên tóc mái anh, men theo cổ chảy vào trong áo.
Seven: Đường đại rốt cục cũng mất zin cửa sau rồi nhé, các cô khỏi mong chờ
Mà đòe mòe sao bộ nào tôi làm là bộ nấy H kéo rèm thế nhỉ đòe mòe….