Tra Công Chi Tử

Chương 24



Cậu cả nhà họ Triệu đã như thế, Đường Kiều đành phải ăn tạm ít cơm văn phòng cho qua bữa. Từ khi đi làm đến giờ, phần lớn đồ ăn vào bụng anh đều là kiểu thức ăn nhanh thế này, làm cái dạ dày vốn quen được nuông chiều của anh bắt đầu biểu tình, nhai được vài miếng liền bỏ đũa.

Vất vả lắm mới chờ đến hết giờ làm, Đường Kiều ôm bụng đói phi ngay ra siêu thị, mua không ít nguyên liệu tươi mới – kiếp trước một tay anh phục vụ cái bụng của Thẩm Mộ, nên kỹ năng làm bếp chắc chắn là không tồi đâu.

Đỗ xe xong xuôi, anh xách theo mấy cái túi lớn đi về hướng nhà trọ, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Anh quay lại.

Ánh sáng trong gara rất yếu, anh chỉ mơ hồ thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào một chiếc xe thể thao. Trên ngón tay anh ta là một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ cứ chập chà chập chờn.

Anh không thấy rõ mặt người nọ, nhưng nghe tiếng thôi là anh đã nhận ra.

“Thẩm Mộ.”

Hắn bước tới gần anh, khuôn mặt anh tuấn cũng dần trở nên rõ ràng. Nhìn túi đồ trong tay anh, hắn cười: “Đột nhiên có hứng thú tự làm cơm sao?”

“Có chuyện gì không?”

Thẩm Mộ rít một hơi khói: “Lên xe đi.”

Đường Kiều nhăn mày: “Nếu không có gì thì tôi…”

“Theo anh đi gặp một người.” Trong giọng nói tự cho là ôn hòa của hắn đã mang theo áp lực.

Cân nhắc một lúc, anh vẫn quyết định bước lên xe hắn. Thẩm Mộ không khởi động xe ngay mà ngồi ngẩn ra một lúc, rồi tựa đầu vào tay lái: “Đường Kiều, anh thua thật rồi.”

“,,,” Đột nhiên anh thấy hối hận vì đã bước lên đây.

“Anh không muốn phải gặp gã một mình, anh muốn có em đi cùng anh.” Hắn tự giễu cười, thoáng trông có vẻ yếu đuối: “Không hiểu sao, chỉ cần có em ở bên là anh thấy chuyện đó không đến nỗi khó khăn như thế.”

Sự yếu ớt của Thẩm Mộ chỉ là tạm thời. Khi chiếc xe thể thao dừng lại trước một biệt thự, hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, trước khi xuống xe còn bảo anh: “Mang chỗ thức ăn này theo cùng.”

Anh không hiểu: “Vì sao?”

“Cứ làm theo lời anh đi.”

Đây là một biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh không có tiếng động ồn ào, không khí khá sạch sẽ, rất thích hợp để dưỡng lão chẳng qua… chủ nhân của nó là một người đàn ông trung niên còn chưa quá bốn mươi tuổi.

Trong một căn phòng nào đó trên tầng hai, một thiếu niên thanh tú đang ngồi trên đùi Thẩm Ngôn, hôn hôn lên đôi môi mỏng của gã để lấy lòng. Gã híp mắt hưởng thụ một chốc, đột nhiên kéo lấy mái tóc của cậu ta, đẩy thẳng người lên bàn.

Tiếng quản gia bỗng vang lên ngoài cửa: “Tam gia, Thẩm Mộ tới rồi.”

Động tác dưới thân gã vẫn không ngừng lại, rõ ràng đang làm chuyện mây mưa nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Bảo nó chờ.”

Nửa tiếng sau, Thẩm Ngôn mới ung dung bước xuống. Gã mặc quần áo chỉnh tề, khuôn mặt bình tĩnh nhìn giống Thẩm Mộ đến bảy tám phần, mang theo khí chất sang trọng đặc biệt của người nhà Thẩm gia – trông gã như chỉ mới ba mươi tuổi thôi vậy.

Đường Kiều chỉ liếc nhìn gã một cái rồi lập tức quay đi – nếu hỏi anh hai người làm anh cảm thấy có lỗi nhất ở kiếp trước là ai, thì không nghi ngờ gì, đó chính là Đào Phi và người đàn ông này. Anh với gã không oán không cừu, nhưng chỉ vì Thẩm Mộ, mà anh đã tự tay mình kết thúc sinh mạng của gã.

Thẩm Ngôn thản nhiên liếc sang anh: “Không ngờ cháu lại mang theo bạn đến đây đấy.”

Môi Thẩm Mộ giật giật, kéo lên một nụ cười: “Đường Kiều là bạn thân nhất của cháu, cháu tình cờ gặp em ấy trên đường, liền dẫn đến đây luôn. Chú Ba, chú không ngại chứ ạ?”

“Đương nhiên là không rồi.” Gã quét mắt đánh giá anh: “Chú luôn hoan nghênh những anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đến nhà mình mà.”

Hắn vô thức siết chặt nắm tay lại: “Chú Ba, lần này cháu tới là vì chuyện của công ty…”

Thẩm Ngôn lười biếng khoát tay: “Ôi chao, đừng nói đến mấy chuyện đáng ghét đó nữa. Hai đứa chưa ăn tối đúng không? Vừa lúc chú cũng đang đói, chỉ tiếc là đầu bếp nhà chú hôm nay lại xin nghỉ rồi.”

Thẩm Mộ gượng cười: “Cháu muốn chú thích đồ ăn nhà làm nên mới cố tình mua ít thức ăn lại đây, giờ nấu là được rồi.”

Gã nhướn mày: “Ai nấu đây? Cháu à?”

Đường Kiều lập tức đỡ lời: “Cháu sẽ nấu.” Anh thực sự không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này nữa rồi, và cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với Thẩm Ngôn. Khí thế của người đàn ông này quá mạnh, ở đời trước, nếu không phải lúc đó gã đã nằm liệt giường thì anh cũng không có cơ hội ra tay với gã.

Gã hứng thú nhìn anh: “Vậy làm phiền cháu nhiều rồi.”

Bận rộn trong phòng bếp, Đường Kiều hơi bất an. Nếu có thể, anh chỉ muốn rời xa tất thảy những gì liên quan đến Thẩm gia nhưng hôm qua anh vừa gặp Thẩm Duy Thần, hôm nay lại gặp Thẩm Mộ và Thẩm Ngôn… Nếu Thẩm Ngôn là chú ba của Thẩm Mộ, thì gã cũng là… ông trẻ của thằng bé?

Khóe miệng anh giật giật – thật khó mà liên tưởng được gã với hai chữ ông trẻ này.

“Đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Ngôn bất ngờ vang lên từ phía sau, làm anh giật nảy mình. Anh hơi né tránh: “Chú Thẩm, chú vào đây làm gì ạ?”

“Đến xem khả năng làm bếp của cháu đến đâu thôi.”

Liếc nhìn gã, chỉ thấy đôi mắt đen như mực đó đang nhìn mình, anh lại vội vã dời mắt đi: “Làm chú chê cười rồi.”

Gã hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”

Động tác trên tay anh khựng lại. Anh cố tỏ ra bình tĩnh: “Vâng.”

“Lúc nào?”

“Hồi nhỏ, cháu đến Thẩm gia chơi thì gặp chú ở đó.”

“À.” Gã sờ sờ cằm: “Hồi đó cháu bị chú mắng à?”

“Dạ?” Anh ngạc nhiên.

“Hình như cháu rất sợ chú.” Gã thờ ơ: “Người sợ chú thì có nhiều, nhưng chú vẫn khá ngạc nhiên đấy.”

Anh biết thứ mình sợ không phải là bản thân gã, mà là đoạn hồi ức không thể chịu nổi kia – nó liên tục nhắc nhở anh, rằng đời trước anh đã thối nát như thế nào.

“Không đâu.” Anh đáp: “Chú nghĩ nhiều rồi.”

Thẩm Ngôn im lặng một chốc, đột nhiên nói: “Chiên cá chín năm phần rồi mới cho nước vào nhé. Làm như vậy canh mới có màu đẹp, đồng thời cũng đậm đà vị cá.”

“…”

Ăn xong, Thẩm Mộ lại đề cập đến chuyện công việc lần nữa. Lần này, Thẩm Ngôn không nói lảng sang chuyện khác mà gọi hắn vào phòng làm việc nói chuyện. Đường Kiều biết mình không nên ở lại nữa, liền xin phép ra về.

Bước ra khỏi biệt thự, anh hiểu – giang sơn của Thẩm gia phải đổi chủ rồi.

Ở thành phố S được mấy ngày, Đào Phi tìm được một công việc ở gần nhà trọ – là bán hàng cho một cửa hàng thức ăn nhanh. Tuy công việc này rất bận rộn, tiền lương lại chẳng có mấy đồng, nhưng đây là việc duy nhất mà cô có thể tìm được trong thời gian ngắn nhất. Cô định vừa làm vừa tiếp tục tìm kiếm một chỗ làm khác – nếu có thể, cô vẫn muốn được làm giáo viên.

Không muốn để Thẩm Duy Thần ở nhà một mình nên cô dẫn thằng bé đến quán, may là chủ quán cũng khá nhiệt tình, còn rất thích thằng nhỏ vừa thông minh vừa đáng yêu này. Khi cô làm việc, thằng bé sẽ ngồi một bên chăm chú đọc tài liệu giảng dạy của cô. Chờ đến giờ tan tầm, hai mẹ con sẽ nắm tay cùng nhau đi về nhà.

Hôm nay, vừa vào cửa Đào Phi đã thấy có gì đó không ổn. Cô nói với con: “Duy Thần, con chờ ngoài cửa một lúc nhé.”

“Có chuyện gì thế mẹ?”

“Nghe lời nào.”

Rón rén bước vào, cô liền thấy chủ nhà toàn thân trần trụi, chỉ mặc mỗi cái tạp dề đang quấn quít với một người đàn ông xa lạ trong bếp —

Đào Phi sửng sốt, vội xoay người đóng cửa lại: “Duy Thần, chúng ta đi dạo thêm một lúc nữa đi.”

“Nhưng chúng ta vừa đi bộ rất lâu rồi mà mẹ?”

“…”

Cô cứ nghĩ chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng sau này mới nhận ra – hình như vị chủ nhà quá lứa lỡ thì này có mị lực vô hạn hay sao ấy, cách mấy ngày là lại thấy cô ta mang một người đàn ông khác về nhà. Hiệu quả cách âm của tường thì không được tốt, Thẩm Duy Thần nghe thấy nhiều lần rồi tò mò hỏi cô: “Mẹ ơi, cô chủ nhà đang làm gì với mấy chú kia vậy?”

Đào Phi chẳng biết đáp thế nào.

Để con mình có thể sống trong môi trường lành – mạnh, một người chưa bao giờ chủ động chuốc rắc rối vào mình như Đào Phi lại đến gặp chủ nhà, vô cùng khéo léo nói ra mong muốn của mình.

Kết quả là cô ta trợn trắng mắt: “Thế nào, hâm mộ hả?”

“Không, tôi…”

“Nói cũng phải, nhất định cô cũng rất thèm khát đàn ông phải không?”

“Không…”

“Nói cho mà biết, bà đây lăn giường với ai là quyền của bà! Cô ít nói nhảm đi, chịu được thì ở không được thì biến, bà đây không tiễn!”

Rất rõ ràng – đàm phán thất bại.

Nhìn quầng thâm dưới mắt và khuôn mặt tò mò của thằng bé, Đào Phi chỉ muốn chuyển nhà, nhưng nghĩ đến tiền nhà một năm đã nộp, cô lại không hạ quyết tâm được.

Đúng lúc đó, Đường Kiều đến dẫn Thẩm Duy Thần đi cắt tóc, chỉnh trang gọn gàng cho anh chàng đẹp trai tí hon này.

Tuy hơi khó mở miệng, nhưng Đào Phi vẫn nói chuyện này với anh.

Đường Kiều hơi buồn cười: “Thằng bé cũng hiểu chuyện rồi, cho nó biết mấy chuyện này cũng được mà.”

Mặt cô đỏ bừng lên: “Cô cũng biết thế, nhưng không phải bây giờ! Không thể để cô ta phổ – cập – kiến – thức cho thằng bé kiểu đấy được!”

Thẩm Duy Thần ôm chai nước trái cây, đôi mắt trong veo ngước nhìn bọn họ, muốn bao nhiêu thuần khiết là có bây nhiêu thuần khiết “Mẹ với chú Đường đang nói gì vậy ạ?”

Đào Phi không để ý đến nó: “Nghe chủ nhà nói người đàn ông đó muốn ở lại nhà một tháng, cô cũng chẳng biết làm thế nào.”

“Hay chuyển nhà?”

Cô lắc đầu: “Như thế thì tốn kém quá, mà công việc của cô lại ở đây, cô không đi được.”

Nghĩ một lúc, anh lại nói: “Nếu chỉ là một tháng thì cứ để Thẩm Duy Thần đến nhà em đi.”

“Nhưng…”

Anh biết cô định nói gì, chỉ cười: “Bình thường có mình em ở nhà cũng chán, có thằng bé đến ở thì vui hơn nhiều. Đương nhiên, sinh hoạt phí một tháng đó là cô tự trả nhé.”

Cô xúc động: “Đường Kiều, cảm ơn em!”

Nhẹ nhàng xoa bóp cái má phúng phính của Thẩm Duy Thần, anh cười nói: “Đi nào, chú dẫn cháu đi dạo phố.”

Seven: Sống chung a sống chung


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.