Lâm Hiểu thấy giám đốc lướt vào trong văn phòng, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Dạo này không khí lạnh của giám đốc càng ngày càng tăng cao, nếu cứ tiếp tục thế này thì một thư ký bé nhỏ như cô sống kiều gì đây.
Một vài em gái không biết tên mới tới còn nói với vẻ mặt ngốc nghếch: “Giám đốc u buồn quả thực là đẹp trai ngây ngất.”
Đẹp cái đầu nhà mi, cứ làm thử một tuần đi rồi xem thử các cô có nói đẹp trai nữa không.
Vu Vũ Hàm cầm điếu thuốc lá trong tay, vẻ mặt cô đơn, ánh mắt dường như đang nhìn cái gì đó xuyên qua cửa kính sát đất. Có thể nói nếu giám đốc không trưng cái mặt lạnh ra thì cũng là một người đẹp trai không có chỗ chê. Chỉ là…… Có lẽ sẽ có một người có thể thay đổi được giám đốc, nhỉ?
“Giám đốc, xin đừng hút thuốc, đây chính là điều mà anh đã quy định.” Lâm Hiểu đi tới.
Thật ra Vu Vũ Hàm không thích hút thuốc, chẳng qua là khói thuốc có thể giảm bớt phần nào ưu sầu. Nhưng lúc ở văn phòng cậu rất ít khi hút, bởi vì ở công ty có một vài bà mẹ đang mang thai vẫn đi làm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng.
Nhẹ nhàng dập điếu thuốc, Vu Vũ Hàm nói: “Đem tài liều hôm nay tới đây cho tôi.”
Thật ra Lâm Hiểu thật sự không quen khi nhìn đàn ông suy sụp tinh thần như thế này, hơn nữa còn có vẻ mặt thất tình nữa. Lâm Hiều là một người phụ nữ, giác quan thứ sáu rất chuẩn.
“Giám đốc, anh nên nghỉ ngơi đi, hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với anh.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vu Vũ Hàm, Lâm Hiểu có hơi bực mình.
“Hôm nay là sinh nhật của anh.”
Lâm Hiểu tinh tường phát hiện ra hai mắt của Vu Vũ Hàm chợt loé lên một chút khi nghe tới hai chữ sinh nhật. Dừng như là mất mát, cũng như là đang hồi tưởng lại. Lâm Hiểu thở dài, vẫn là đàn ông tang thương có sức quyến rũ.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Hướng Viễn Thần ở nhà đeo tạp dề, thái rau phập phập. Một bên thái cà rốt, một bên lại hít hít cái mũi. Thoạt nhìn cực kỳ chán nản, nhưng khoé miệng mỉm cười chứng tỏ tâm tình lúc này của Hướng Viễn Thần rất tốt.
Hôm nay Tiếu Tiếu ở nhà trẻ được giáo viên khen, không đợi khi về nhà, giữa trưa đã gọi điện cho mình. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ở đầu dây bên kia, Hướng Viễn Thần quyết định sẽ thưởng một chút cho Tiếu Tiếu nhà hắn. Hắn vừa làm ba vừa làm mẹ, đúng là không dễ dàng gì.
Đột nhiên có tiếng đập cửa, Hướng Viễn Thần ngây ngẩn cả người. Đứng ở cửa là một người không thể ngờ được.
“Hi.”
Mặc dù Vu Vũ Hàm biết phần niềm nở này của Hướng Viễn Thần không phải là cho mình, nhưng vẫn rất kinh ngạc với bộ đồ ở nhà của Hướng Viễn Thần.
“Cậu Vu, xin hỏi có chuyện gì không?”
Hướng Viễn Thần mang vẻ mặt đề phòng nhìn Vu Vũ Hàm, chặn ở cửa, không hề có ý để cậu vào nhà.
Vu Vũ Hàm cúi đầu nhìn thẳng vào Hướng Viễn Thần, miệng khẽ nhếch, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng hề nói gì.
“Nếu không có việc gì thì xin mời đi cho, tôi bận rất nhiều việc.”
Hắn dùng sức đóng cửa lại, nhưng khi cửa sắp đóng lại thì một bàn tay lại chen vào, phía sau cửa truyền tới tiếng của đau đớn của người nào đó.
Hướng Viễn Thần bị doạ sợ, nhanh chóng mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Vu Vũ Hàm, chỉ là ánh mắt của đối phương vẫn cứ nhìn thẳng tắp vào mình.
Thở dài một hơi, hắn chỉ có thể mời người này vào trong nhà. Bàn tay kia đã hơi sưng đỏ, không nhanh chóng xử lý đi thì ngày mai có dùng được nữa hay không thì chưa biết.
Vu Vũ Hàm tự giác đi vào phòng, ngồi ở trên sô pha, nhìn nhìn xung quanh.
Trong phòng trang trí rất đơn giản, màu trắng kết hợp với màu đen, trông vừa sạch sẽ vừa trang nhã, giống như con người của Hướng Viễn Thần vậy. Nhìn cách bài trí ở bên ngoài là biết trong nhà này có trẻ con, bất kể là bàn ăn hay bàn trà đều dùng nhựa dẻo bọc các góc cạnh lại. Hơn nữa trên bàn trà còn đặt mấy bức vẻ nguệch ngoạc của trẻ con.
Nhưng xung quang không hề có dấu vết của phụ nữ, ngay cả ảnh treo tường cũng chỉ có Hướng Viễn Thần và Tiếu Tiếu, tâm trí của Vu Vũ Hàm bỗng thoải mái hơn một cách khó hiểu. Nhìn ảnh chụp hai cha con ở trên tường, cũng cười ngây ngô theo.
“Sao cậu không đi xối nước lạnh đi.” Hướng Viễn Thần cầm trứng gà mới luộc ra nói với giọng trách cứ, nhưng Vu Vũ Hàm cũng không tức giận, chỉ nghe lời bước vào phòng bếp, bắt đầu lẳng lặng đi xối nước lạnh.
Hướng Viễn Thần cầm trứng gà đã bóc vỏ đi tới đưa cho Vu Vũ Hàm, Vu Vũ Hàm lại lề mề không cầm lấy, ngược lại trưng ra vẻ mặt nghi hoặc.
Hắn đành phải thở dài một hơi, cầm lấy tay của Vu Vũ Hàm, chỗ bị sưng đỏ kia càng đỏ hơn sau khi xối nước lạnh, máu bầm nhìn có hơi đáng sợ. Hướng Viễn Thần có chút đau lòng, sau đó cầm lấy trứng gà nhẹ nhàng lăn lăn ở trên vết bầm.
“Dùng trứng gà lăn như vậy có thể tiêu sưng, tôi biết đại thiếu gia như cậu chắc chắn không biết.” . đam mỹ hài
Vu Vũ Hàm vẫn chưa nói câu nào như cũ, nhìn thấy đỉnh đầu của Hướng Viễn Thần vẫn còn dính chút bột mì, khoé miệng khẽ nhếch lên. Thật ra không phải là cậu không biết, chỉ là muốn hai người có thể càng gần hơn một chút, giống như bây giờ vậy.
Tay tự động đặt trên đỉnh đầu đối phương, muốn phủi đi chút bột trắng này, nhưng vì đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời không biết đặt tay ở đâu cho phải.
Hướng Viễn Thần nhìn tay của Hướng Viễn Thần cứng đờ trong không khí, có hơi giật mình, cắn chặt môi dưới, im lặng một lát. Sau đó lại ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Có đau không?”
Vu Vũ Hàm thấy trong mắt của Hướng Viễn Thần có chút chút lo lắng, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, tầm mắt không tự giác chuyển tới hướng đôi môi bị cắn đỏ kia, bất giác nuốt nuốt nước miếng.
Hướng Viễn Thần làm sao lại không nhìn thấy hành động này, có hơi ngựng ngùng cúi đầu xuống, tay vẫn lăn trứng gà trên tay của Vu Vũ Hàm.
Thấy Hướng Viễn Thần lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng, Vu Vũ Hàm cảm thấy cảm thấy lúc này đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu không hôn một cái thì đúng là lãng phí bầu không khí ám muội này.
Vu Vũ Hàm nhẹ nhàng cúi đầu xuống, muốn hôn cái người mình đã nhớ nhung suốt bao đêm thâu.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên chen ngang.
Hướng Viễn Thần lúng túng ngẩng đầu, cái gáy lập tức đụng vào cằm Vu Vũ Hàm, hai người đều đau kinh khủng.
Nhưng Hướng Viễn Thần không nhìn xem thử Vu Vũ Hàm như thế nào, nói một tiếng liền vội vàng chạy ra mở cửa.
Vẻ mặt của Vu Vũ Hàm đen thùi lùi, mỡ đến miệng rồi mà còn để hụt mất, ai mà vui cho nổi đây?
“Ba ba!” Vừa mở cửa ra thì Hướng Viễn Thần đã bị một cái gì đó bổ nhào tới, đẩy ngã xuống đất, ngoài cửa vang lên tiếng cười khanh khách của một lớn một nhỏ.
Khoé miệng Vu Vũ Hàm hơi cong lên, thầm nghĩ trong lòng: Thằng nhóc thối, chỉ có chú mới được đẩy ngã ba ba mày thôi.
Vu Vũ Hàm vừa định đi tới nâng Hướng Viễn Thần dậy, chợt nghe thấy một giọng nói của phụ nữ.
“Mệt chết bà đây rồi, đi theo nó toàn phải chạy thôi, cứ nói nhao nhao tìm ba ba.” Lương Bội Văn đi tới với tiếng thở dài của một nữ hán tử.
“Mệt lắm phải không. Anh muốn cho Tiếu Tiếu một món quà bất ngờ nên chỉ có thể phiền em thôi.”
Hai người nói chuyện cực kỳ thân mật, tâm tình tốt đẹp ban đầu của Vu Vũ Hàm đều bị đá bay.
Đột nhiên Hướng Viễn Thần nhớ tới chuyện gì đó, nhảy dựng lên như một con cá chép, ôm chặt Lương Bội Văn vào trong lòng ngực. Lời nói thô tục của Lương Bội Văn đã trồi lên tới miệng rồi, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng ở trong phòng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào lòng của Hướng Viễn Thần.
“Giới thiệu một chút, đây là vị hôn thê của tôi – Lương Bội Văn.”
Lương Viễn Thần đột nhiên cảm thấy chân hơi đau đau, cúi đầu liền thấy Tiếu Tiếu đang căm hận véo chân của cô.
Cô đang muốn trưng ra một nụ cười gượng gạo, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết chết cô của người đàn ông trước mặt.
Lương Bội Văn bất giác co rúm người lại một chút, trong lòng đã chảy nước mắt đầy mặt: Anh trai à, anh đang làm cái gì thế này? Em vốn đã không được đàn ông thích rồi,nhưng cũng chẳng muốn có thêm một người ghét nữa đâu, chính xác là hai người!
Hết chương 32.