[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 32: - Ca ca



“Đàm Hà Phong?”

Tạ Liên thất thần nhìn người đang quỳ xuống dưới đất kia. Sư Vô Độ mặt thoáng có chút trắng bệch không tin vào mắt mình.

Sư Vô Độ: “Ngươi….ngươi…”

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cả Tạ Đô và Sư Vô Độ đều có phản ứng gay gắt tới như vậy?

“Nhiều năm không gặp quả nhiên có bản lĩnh hơn trước rất nhiều.” Tạ Đô thu kiếm về bội cười khẩy một tiếng.

Đàm Hà Phong quỳ trên nền đất lạnh ánh mắt tựa hồ có chút điên loạn, thần trí không rõ ràng, miệng cứ luôn kêu:

“Cút…cút ra! Ngươi đừng có qua đây!”

Tạ Đô: “Năm đó bổn vương nhớ cũng không bạc đãi ngươi. Chính mình tự đề bạt với hoàng huynh cho ngươi chức vị trong lĩnh quân An Lạc, cuối cùng ngươi trả ơn với chủ tử ngươi thế nào? Còn không bằng một con chó trung thành với chủ! Ngươi chính là đồ vong ơn bội nghĩa!”

Tạ Liên nghĩ bụng: “Đàm Hà Phong? Chẳng lẽ chính là người được ghi trong sử sách phản tặc bội quốc? Đàm tướng quân?”

Mười hai năm trước.

Thiên Lạc đế năm thứ hai.

Đêm khuya tịch mịch, giữa một túp lều hơi xiêu vẹo có hai bóng dáng đứng trước ánh lửa nhỏ.

“Tướng quân, mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa.” Một người quỳ xuống cẩn tâu.

“Tốt lắm.” Đàm Hà Phong chắp tay sau lưng ngẩn đầu nhìn trăng.

Ngọn lửa phản sáng nửa gương mặt hắn, Đàm Hà Phong quay đầu nhìn người kia nói:

“Ngươi lui xuống bẩm báo với Vương gia nói ta có chuyện muốn gặp người.”

“Vâng.”

Đàm Hà Phong nhìn người kia lẳng lặng lui xuống, một mình tự choàng ngoại bào sau đó chậm rãi bước ra khỏi lều trại.

Một khắc sau, hắn đứng trước cửa lều chờ lệnh truyền tới. Một binh lính bước từ trong ra cúi đầu cung kính nói:

“Tướng quân, Vương gia truyền người vào.”

“Ta biết rồi.”

Đàm Hà Phong bước vào, sắc mặt trông  không có biểu tình thoáng có chút lạnh tanh.

“Ngươi đến rồi?” Tạ Đô ngồi trên sạp đặt binh thư xuống nhìn hắn.

“Thần bái kiến Ly Vương điện hạ.”

Tạ Đô đưa tay ra hiệu: “Miễn đi.”

“Tạ điện hạ.”

Đàm Hà Phong đứng dậy, Tạ Đô đưa dấu ý bảo hắn ngồi xuống.

“Chiến sự tuần phòng ở Tây Nam biên cương có rồi. Hiện tại có khoảng hai vạn kỵ binh Bán Nguyệt quốc đang ẩn trong rừng phong phía Tây. Ngày mai chúng ta phải đánh thắng trận này có thể chiếm được lợi thế ở bàn cờ.”

Tạ Đô vừa nói vừa gấp lại những thư mật bỏ vào ống tay áo rồi đưa mắt nhìn Đàm Hà Phong.

“Điện hạ người tính ngày mai sẽ khởi binh đều động ở đâu?”

Tạ Đô: “An Lạc quận hiện tại thủ bị quân chiếm lượng quân rất cao có thể dùng đến. Ngày mai ta sẽ dẫn thêm hai trăm bộ binh ở biên thùy đến An Lạc quận đấu chiến. Đàm tướng quân, ngươi ở lại đây tuyệt đối phải thật cảnh giác xuất binh kịp thời nếu có biến động gì.”

Đàm Hà Phong nghiêm nghị: “Được điện hạ tin tưởng, Đàm Hà Phong ta nhất định sẽ không phụ lòng.”

Tạ Đô cười lớn: “Tốt! Nói rất tốt!”

Đàm Hà Phong yên lặng nghe Tạ Đô cười một quãng sau đó lại chăm chú nghe Tạ Đô nói tiếp:

“Bổn vương dù sao cũng rất coi trọng ngươi. Đàm tướng quân đừng để bổn vương thất vọng.”

“Vâng.” Đàm Hà Phong đứng dậy cúi đầu.

Lúc hắn bước ra khỏi Vương lều liền cười chua chát trong lòng nói:

“Xin lỗi điện hạ, ngày mai có lẽ sẽ không như ý nguyện của người.”

Đông chí tháng mười hai, Ly Vương dẫn binh đánh trận thắng ải Tây Nam. Hai vạn binh giặc bị đánh trọng thương và gϊếŧ chết phân nửa, số còn lại đều bị bắt về để bức cung.

Cùng vào sự kiện đó, tin tức mở cổng thành Hòa An chấn động khắp cả nước.

Đàm tướng quân mưu nghịch bất đạo, làm chuyện động trời khiến cho hàng vạn binh sĩ bỏ mạng tại sa trường.
Máu đổ thành từng dòng nhuốm lệ đỏ cả một vùng thiết kỵ , kẻ khóc đau thương kẻ chết thảm còn chưa kịp nhìn trời đất.

Tạ Đô dẫn quân gấp rút trở về biên cương đánh áp hỗn chiến, lịch sử đã ghi danh lại câu nói kinh điển tạo thành uy danh bền vững sau này của Ly Vương một nước.

“Tiên Lạc quốc mệnh nằm trong tay ta, có chết cũng không đổi!”

Năm đó sử sách gọi trận chiến đó là “Đại Sát Huyết Trượng Hồng”, máu đỏ chảy thành sông.

(Đại Sát Huyết Trượng Hồng: Cuộc thảm sát máu đổ khắp mấy trượng đất)

Kết quả nghĩa quân mười quận An Lục đoàn kết mới có thể đàn áp lại ngoại tặc xâm lược, lượng binh bị hao tổn nghiêm trọng khiến cho thiết kỵ Hòa An hùng mãnh phải mất mấy năm mới có thể phục hồi lại trạng thái ban đầu.
Đàm Hà Phong bị tố trạng kết cấu với ngoại tặc đã bỏ trốn theo chúng rút lui về tuyến phòng.

Tạ Đô năm đó bị đả thương xém chút nữa mất toi cả mạng lại bị chỉ trích nối giáo cho giặc khiến hắn phẫn uất đến bất lực.

Năm đó một tình nghĩa huynh đệ thoáng chốc đã sụp đổ, mười mấy năm cùng nhau trở thành bằng hữu bây giờ lại xem nhau như kẻ thù.

Đàm Hà Phong.

Ngươi đáng chết!

Hồi ức kết thúc.

“Sao nào? Bây giờ lại một lần nữa để ta bắt được thật có phải mắc cười lắm không?” Tạ Đô xoay xoay cổ tay nhìn Đàm Hà Phong.

Sau đó hắn nói tiếp:

“Bổn vương thật muốn xem thử hôm nay ai cứu được cái mạng chó của ngươi!”

Tạ Liên muốn nói gì đó nhưng sực nhớ ra mình vẫn còn đang được người kia bồng lấy liền lấy tay đẩy nhẹ ngực hắn ra.

“Tam Lang, mau để ta xuống cái đã. Đệ bế ta cũng đã được nửa nén nhang rồi.”
Hoa Thành gật đầu chỉ là nụ cười hắn có chút thỏa mãn, nhẹ nhàng đưa y ra khỏi lớp máu trên đất thả y xuống chỗ sạch sẽ hơn.

Tạ Liên đi tới nhìn Đàm Hà Phong thần trí đang điên khùng kia sau đó nhìn Tạ Đô nói:

“Hoàng thúc, người này người tính xử trí hắn như thế nào?”

Tạ Đô chếch con ngươi cười đểu một cái nói:

“Ha, tất nhiên phải từ từ ôn lại chuyện xưa cũ với hắn rồi. Mau! Áp hắn tới ngục lao. Bổn vương đích thân tự tra khảo!”

Đàm Hà Phong bị cả đám người kéo lôi đi, giãy giụa không ngừng la toáng:

“Các ngươi mau thả ta ra! Mau thả ta ra!”

Sư Vô Độ hơi bất an nhìn Tạ Đô nói:

“A Đô…?”

“Yên tâm ta sẽ giữ chừng mực. Ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi. Điện hạ, con cũng nên trở về đi cũng không còn sớm nữa chuyện này để ta giải quyết là được rồi.”

“Vâng.” Tạ Liên cúi đầu tiễn Tạ Đô quay gót đi xa.
“Dương tỷ tỷ, chuyện này như thế đã xong rồi sao?” Bán Nguyệt được Dương Nhi đỡ dậy.

“Ừm, không sao rồi. Còn lại đều không phải việc của chúng ta.”

Dương Nhi cẩn trọng phủi sạch búi bám trên áo của Bán Nguyệt, Cố Tư Y bỗng nhiên đi tới nhướng mày cười nói:

“Chậu Nước Nhỏ, ngươi cũng có bản lĩnh thật đấy! Như vậy mà cũng ngang nhiên nói thẳng mặt Vương gia.”

“Cố đại soái quá khen rồi.” Dương Nhi không thèm liếc nhìn tới Cố Tư Y một cái.

Tạ Liên quay lại nhìn đám người kia:

“Đã không còn sớm nữa mọi người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi. Sự việc còn lại để bọn ta xử lí là được rồi.”

“Vâng.”

Nói xong, Cố Tư Y lại kiếm cớ đi theo bọn Bán Nguyệt rời khỏi.

Chỉ có lúc này Sư Vô Độ ánh mắt không rõ ẩn tình tự mình hành lễ rồi cũng lui xuống.

Nửa canh giờ sau, Tạ Liên trở về phòng mệt mỏi tự thay y phục sau đó bước tới bàn gỗ nhìn đống binh thư cùng sổ sách trên bàn.
Y khẽ thở dài miết nhẹ trên vành bàn, tự nhủ:

“Rốt cuộc suốt bao nhiêu năm qua, nội tình trong Tiên Lạc quốc đã loạn tới mức nào rồi?”

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang đến, Tạ Liên quay đầu hô lên một tiếng:

“Vào đi.”

Người kia đẩy cửa vào khiến Tạ Liên hơi kinh ngạc nhìn hắn nói:

“Tam Lang, muộn rồi sao đệ lại đến đây? Không về phòng nghỉ ngơi hả?”

Hoa Thành mỉm cười khoanh tay nói:

“Đám Phong Tín vẫn còn ở bên ngoài túc trực, hôm nay tới phiên ta canh đêm cho huynh.”

Tạ Liên: “Vậy hả? Nhưng mà ta nhớ hình như hai người kia mỗi lần canh gác ta đều đứng trước cửa phòng mà.”

Hoa Thành nhướng mày: “Đứng ngoài buồn chán, ta biết huynh cũng đang có tâm sự nên mới vào đây.”

“Quả nhiên chỉ có đệ hiểu ý ta thôi.” Tạ Liên khẽ cười sau đó đi tới bên giường châm đèn nhỏ lại.
Ánh sáng trong phòng bắt đầu lờ mờ tối đi. Tạ Liên ngồi nhẹ trên giường sau đó ngoắc tay nói:

“Nếu đệ đã đến đây canh gác thế thì lại đây ngồi với ta đi?”

“Được.”

Hoa Thành không hề một chút kiêng dè gì mà nhẹ nhàng bước tới sau đó ngồi bệt dưới đất kế bên thành giường.

Tạ Liên chui rúc vào trong chăn sau đó lại thò đầu nhìn hắn nói:

“Tam Lang, nửa đêm lạnh như vậy rồi đệ không thấy lạnh hả?”

Hoa Thành cong môi vui vẻ nói:

“Điện hạ, huynh yên tâm. Ta trâu bò lắm không biết lạnh là gì đâu.”

Tạ Liên bật cười: “Sao lại nói như thế được? Nhưng mà từ lúc ta với đệ gặp nạn tới nay…ừm gì nhỉ? Đệ cứ luôn miệng gọi ta là “Điện hạ” có chút không quen lắm.”

Hoa Thành: “Ồ? Không quen là như thế nào?”

Tạ Liên chống cằm nhìn hắn:

“Ừm…chính là đệ thường xuyên không thích tuân thủ phép tắc, chỉ có duy nhất mình đệ dám gọi ta là “ca ca” dù có ở trong cung hay bất cứ đâu. Mặc dù khác biệt như vậy nhưng ta rất thích, cảm giác rất thân thiện không xa lạ tí nào hết.”
Hoa Thành cười ha hả:

“Ca ca, nếu huynh thích như vậy ta chắc chắn sẽ phụng lệnh nhưng mà tới lúc đó hai cái tên kia lại nổi điên với ta thì huynh phải chịu trách nhiệm đó nhé.”

Tạ Liên không hề suy nghĩ gì mà thuận miệng nói luôn:

“Được, ta chịu trách nhiệm với đệ.”

Cả hai bắt đầu khựng lại.

Tạ Liên kéo lại mạch suy nghĩ về, liền nghĩ bụng: “Mình vừa mới nói cái gì vậy? Xấu hổ chết đi được! Tam Lang, đệ ấy sẽ không có chú ý quá chứ? Cứ nghe như nam tử đang thề hẹn với đạo lữ không bằng!!!!”

“À thì….cái đó… a hahahaha…”

“Rất giống trước đây phải không?” Hoa Thành ngẩng mặt nhìn y.

“Gì cơ?” Tạ Liên khó hiểu nhìn hắn.

Hoa Thành: “Trước đây lúc ta còn nhỏ cũng đã từng ngồi như thế này sau đó ta và huynh đã nói rất nhiều thứ.”

Hắn nói như vậy khiến Tạ Liên như bị đảo ngược thời gian vào năm năm trước. Đã có một đứa bé e thẹn ngại ngùng trò chuyện với y suốt cả một đêm, ngắm nhìn y suốt cả một đêm mà chẳng nói gì cả.
“Quả thật là như vậy nhưng mà hình như đệ bây giờ có chút khác. Không có rụt rè như lúc nhỏ nữa.”

“Vậy sao?”

“Đúng rồi, lúc trước đệ luôn kiêng dè mọi thứ bây giờ lại ngả ngớn như này thật có chút khác nha.”

Hoa Thành cười nói:

“Ai rồi cũng sẽ thay đổi mà đúng không?”

“Ừ.”

Tạ Liên nghĩ ngợi một lúc sau đó bên miệng gọi:

“Tam Lang ơi.”

Hoa Thành nghe cách gọi này của y, lồng ngực bỗng nhiên đập mạnh. Hắn cố gắng trấn an bản thân mình, vẻ mặt tỏ vẻ điềm tĩnh nhất có thể nhìn Tạ Liên.

Tạ Liên không nhìn ra sự khác thường của hắn, y khẽ đảo mắt nhìn lên trần nhà nói:

“Đệ thấy việc Đại Sát Huyết Trượng Hồng mười hai năm trước lần này hoàng thúc ta gặp lại kẻ thù không đội trời chung khi xưa sẽ có bất trắc gì không?”

Hoa Thành ngẫm một lúc nói:

“Hận thù sâu đậm rất khó bỏ, có lẽ lần này Vương gia sẽ không bỏ qua cho Đàm Hà Phong. Việc mở cổng thành đồ sát chính các huynh đệ của mình khiến xương máu gầy dựng đều đổ sập khiến cho Tiên Lạc năm đó cũng bị suy thoái trầm trọng. Ta cảm thấy Vương gia nhất định đã kiềm chế bản thân mình nếu không từ đầu đã ngũ mã phanh thây hắn rồi.”
Tạ Liên gật đầu đáp:

“Những sự kiện của mấy năm trước ta đều nắm rõ, có điều lần trước Bán Nguyệt quốc giao chiến với chúng ta, ta chưa từng nhìn thấy qua hắn ở Bán Nguyệt. Chẳng lẽ Bán Nguyệt quốc với Ba Lâm Nặc Kha đã sớm cấu kết với nhau từ rất lâu chỉ cần bảo vệ chu toàn cho thế tử Bán Nguyệt là được?”

Hoa Thành: “Nếu như sớm đã kết giao với nhau để chống lại Tiên Lạc, xem ra năm đó hoàng thượng ban ân miễn xá không gϊếŧ bọn chúng quả thật là quá hời rồi.”

Tạ Liên thở dài: “Nếu ta đã sớm phát hiện ra việc này sớm hơn có lẽ bây giờ cũng không gây cản trở quá nhiều.”

Hoa Thành: “Ca ca, huynh yên tâm đi rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Có ta ở đây, huynh cứ tin tưởng vào ta.”

Tạ Liên lật người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn nói:

“Ngày kia đệ sẽ phải lên đường huy động quân binh rồi. Lúc đó ta giao Lạc Tử ấn cho đệ, vạn sự bất trắc cũng phải biết tự bảo vệ bản thân mình đó.”
Hoa Thành tựa đầu vào cột giường nói:

“Huynh không cần lo lắng cho ta, chỉ cần huynh bình an ta đương nhiên cũng sẽ không gặp bất trắc gì cả.”

Nói tới đây, Tạ Liên trong lòng có hơi phấn khích, y cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ hoặc có thể là mong chờ nghe được câu nói này?

Hoa Thành đảo mắt sau đó hơi mở to nhìn trên cổ người kia có ánh sáng bạc đang phát sáng.

“Huynh…vẫn còn đeo nó hả?”

Tạ Liên cúi đầu nhìn xuống cổ, sau đó cầm mặt vòng bạc đưa lên cười nói:

“Cái này sao? Từ lúc đệ đeo nó cho ta tới bây giờ ta cũng chưa tháo xuống. Ta cũng không nhớ tới nó nữa đệ không nhắc chắc ta cũng chẳng để ý nó vẫn còn trên cổ mình đâu.”

Hoa Thành ngạc nhiên hỏi:

“Ta tưởng những thứ như thế này huynh sẽ không đeo lâu chứ?”

Tạ Liên khẽ cười: “Sao có thể nói như vậy được? Đây là vật đệ tặng ta mà? Đương nhiên ta nhất định phải trân trọng nó rồi.”
Hoa Thành cúi đầu không nói gì cả, Tạ Liên thấy hắn biểu hiện lạ liền lo lắng hỏi:

“Tam Lang, sao vậy?”

“Phụt…ha ha ha.”

Tạ Liên đưa tay ra tính chạm vào hắn xong lại nghe thấy tiếng cười của người kia liền thu tay về, không vui nói:

“Đệ cười cái gì chứ?”

Hoa Thành xua tay: “Không sao, ta chẳng qua cảm thấy rất vui vì huynh đã giữ nó bên mình mà thôi.”

Tạ Liên lại vờ như không nghe nằm quay lưng vào trong kéo chăn lên nói:

“Nhìn đệ thật chẳng có thành ý gì hết.”

Hoa Thành bật cười nhìn tấm lưng kia nói:

“Ta xin thề, trên trời dưới đất huynh cũng không tìm được ai có thành ý hơn ta đâu.”

Tạ Liên nghe xong vành tai có hơi ửng đỏ.

Bầu không khí chìm trong yên lặng.

Qua một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Hoa Thành mới hơi nhổm người nhìn tấm lưng nhỏ kia.

Hơi thở đều đều đang phả ra nhẹ nhàng.
Hắn ngồi trên thành giường, đưa tay vén vành tóc con ra sau gáy. Sau đó cứ nhìn y ngủ say.

Ánh mắt hắn dán chặt vào y không muốn rời khỏi. Hoa Thành hơi cười nhẹ, chống tay trên nệm ấm cúi đầu hôn nhẹ trên má của Tạ Liên.

Một cái hôn lướt nhẹ giữa hư không.

Tạ Liên vẫn ngủ say sưa không biết mìmh đang bị cái tên nào đó đang làm mấy chuyện xằng bậy bên mình.

Hoa Thành ém lại từng góc chăn, nắm một nhánh tóc y ngửi lấy.

Mùi hoa oải hương quây quanh bên mũi.

Thật thơm.

Năm năm trước hay năm năm sau vẫn như vậy.

Chưa hề thay đổi.

Ca ca, tâm ý của ta đối với huynh luôn là một sự chấp niệm không bao giờ có thể thoát ra được.

Ngủ ngon, điện hạ.

———– CÒN TIẾP ———-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.