Áp lực ập tới khiến Tiếu Chi Nhi cũng không thể bình tĩnh.
Tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng vẫn cất giọng hát say lòng người.
Bên ngoài âm thanh vui vẻ, tiếng hoan hô ủng hộ làm nàng dao động không ngừng, nên liên tiếp hát sai lời…
Cũng may, kỹ thuật Tiếu Chi Nhi bền vững nên nhiều người không phát hiện được.
Nhưng bản thân nàng lại biết rất rõ, đêm nay mở hát chỉ sợ đã bị phá hủy rồi! Ngay cả Cao gia tiểu nha nội (con ông cháu cha) vẫn thường đến cổ vũ nàng cũng chẳng thấy bóng dáng nữa. Ngay cả vừa rồi vị nha nội kia còn hoan hô trầm trồ khen ngợi nàng nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng người. Điều này chứng tỏ cái gì? Là bên ngoài vô cùng phấn khích, cực kỳ phấn khích đến mức ngay cả những người trung thành ủng hổ cổ vũ nàng cũng nảy sinh tò mò chạy ra ngoài xem!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mặc kệ thế nào thì Tiếu Chi Nhi nhất định phải biểu diễn xong mới có thể đi xuống hỏi.
Nàng nhìn lại Phùng Siêu mang theo sự chờ đợi vô tận. Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiếu Chi Nhi, sao Phùng Siêu không hiểu nhưng y cũng không biết nên làm sao, thậm chí y đã liên tục tấu ra hai phá âm mà cũng không hề phát hiện ra.
Lòng rối loạn!
Không chỉ Tiếu Chi Nhi và Phùng Siêu mà ngay cả toàn bộ thành viên đều rối loạn.
Sắc mặt Phùng Siêu vô cùng khó coi!
Tình huống lúc này hỗn loạn bất ngờ làm tinh thần y cũng rối loạn.
Từ lúc xuất sư tới nay, đường nghề của Phùng Siêu luôn rộng mở, đặc biệt là từ sau khi Từ Diễn mất thì y gần như đạt được danh hiệu Kê Cầm đệ nhất nhân, điều này làm cho Phùng Siêu vừa đắc chí và kiêu ngạo. Tiếu Chi Nhi phải ba lần đến mời cộng với số tiền mời cực lớn mới mời được y đã càng khiến Phùng Siêu nổi bật, mơ hồ còn vượt trên cả Từ Diễn.
Có thể nói chưa bao giờ y gặp tình huống như này.
Đối thủ không biết tên kia đã khiến y mất đi sự bình tĩnh vốn có. Trước đó y phát ra một âm phá nhưng cũng không để ý, đặc biệt khi nhìn thấy Đông Tâm Lôi dẫn người ra ngoài thì tâm trạng cũng trở nên bình ổn hơn.
Lại không ngờ Đông Tâm Lôi bị xử lý đến đầu rơi máu chảy.
Chẳng những không thể đuổi đối thủ bên ngoài đi, lại còn càng cổ vũ khí thế đối phương. Tiếp đó là nhạc khúc khiến người ta cảm thấy vô cùng mới mẻ, hơn nữa nghe như không dùng bất kỳ kỹ xảo nào mà âm điệu vẫn trước sau như một.
Mà đặc biệt nhất chính là nhạc luật kỳ lạ khiến đám đông bên ngoài điên cuồng lên.
Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh ủng hộ, âm thanh trầm trồ khen ngợi khiến Phùng Siêu cảm nhận được áp lực mà trước nay chưa từng có.
Là ai?
Là ai làm như vậy?
Chẳng lẽ là nhằm vào ta sao?
Lòng Phùng Siêu đã hoàn toàn rối loạn càng khiến cho nhạc điệu cũng bắt đầu xuất hiện sự rối loạn.
Tiết tấu, đã hoàn toàn không thể khống chế nổi tiết tấu rồi!
Tiếu Chi Nhi ở trên đài càng ngày càng cảm nhận được ý lạnh lẽo từ bên ngoài lầu ập vào mặt.
Chẳng lẽ mình vất vả bốn năm nay sẽ bị hủy bởi ngày hôm nay sao?
***
Lý Quan Ngư đứng yên lặng bên cửa sổ nhìn dưới lầu xôn xao và ồn ào.
Nhóm ca cơ đã đi xuống dưới lầu xem náo nhiệt rồi. Trên đường dài, Ngọc Doãn cầm Kê Cầm trong tay tấu ra khúc nhạc vui. Đây là khúc nhạc thứ hai trong “Vũ khúc Tây Ban Nha” do nhà soạn nhạc Moszkowski người Ba Lan đã sáng tác năm 1873, sử dụng tiết tấu tổ hợp gió ballad và gió vũ đạo mà sáng tác nên, một phần giai điệu cực kỳ nổi bật có thể đẩy tâm tình của mọi người lên cao nhất. Đây vốn là khúc nhạc dương cầm, nhưng sau đó lại biến thành khúc ghi ta. Hậu thế từng có người dùng nhị hồ để diễn tấu, vô cùng tươi đẹp nổi bật.
Ngọc Doãn đã vô cùng ấn tượng và yêu thích nhạc khúc này.
Hắn di chuyển trong đám người, tấu vang nhạc khúc, thân hình nhảy múa theo nhạc khúc. Mà Yến Nô ở bên cạnh hắn cũng nhấc váy nhảy múa, mép váy tung bay, tư thái tuyệt mỹ.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vui sướng.
Mồ hôi từ trên trán rịn xuống lấp lánh dưới ánh lửa…
Chu Tiểu Hồng cũng gia nhập trong đó.
Ông lấy ra hai chuỗi chuông nhỏ đeo nơi cổ tay, cầm dùi đánh trống hạt, mượn tiếng đàn gõ ra tiết tấu vui nhộn. Đồng thời thân hình ông cũng di chuyển, chuông trên cổ tay phát ra âm thanh vui tai.
Tiếng đàn, tiếng trống, tiếng chuông trong trẻo kia hợp cùng nhau hoàn toàn khiến bầu không khí tại phố Mã Hành bùng nổ.
Người qua đường dừng lại nhảy múa theo tiếng đàn.
Cho dù là tâm tình buồn bực nhưng lúc này đây trong biển lớn niềm vui những buồn bực này theo đó mà tan thành mây khói.
Lý Dật Phong đột nhiên nhảy ra, vừa cười to vui sướng vừa nhảy múa theo.
Trần Đông thì trầm tĩnh hơn chỉ vỗ tay, bất chợt ngẩng đầu nhìn lên lầu Bạch Phàn, vô tình chạm phải ánh mắt của Lý Quan Ngư. Lý Quan Ngư khẽ mỉm cười rồi tránh vào phía sau cửa sổ. Trần Đông khẽ nhăn mày, trong lòng càng cảm thấy nghiêm trọng và hoài nghi.
– Thằng nhãi này đàn rất hay!
Một thanh niên mặc y phục hoa mỹ đứng ở bên ngoài lầu Bạch Phàn liên tục khen ngợi:
– Không biết thằng nhãi này là ai nhỉ?
– Ồ, là Ngọc Tiểu Ất của cửa hàng Ngọc gia trên phố Mã Hành.
– Ngọc Tiểu Ất?
– Hắn tên là Ngọc Doãn, cha hắn từng là Nội Đằng Tử nhất đẳng, tuy nhiên mười năm trước đấu vật thắng người Liêu nhưng sau đó bị ám toán mà chết. Thằng nhãi này cũng là một tay hảo thủ, thật không ngờ lại có bản lĩnh đàn hay đến thế.
Nếu nha nội (con ông cháu cha) có hứng thú, ngày sau không ngại mời hắn chơi đàn cho.
Thanh niên tên là Cao Nghiêu Khanh.
Cũng chính là con trai út của Điện Tiền Đô Thái Úy, Khai phủ nghi đồng tam ti, Kiểm giáo Thái Bảo, Phụng Quốc Quân Tiết Độ Sứ, Giản Quốc Công Cao Cầu. Tuy nhiên gã cũng không phải là Cao Nha Nội trong “Thủy Hử truyện” mà là học sinh Thượng xá của trường Thái Học.
Xuất thân quyền quý, thích xa hoa, ham nữ sắc.
Nhưng tổng thể mà nói tính cách gã cũng không hề xấu, không nạt nam dọa nữ, khá thẳng thắn hào phóng.
Cao Nghiêu Khanh có hai ca ca.
Đại ca Cao Nghiêu Khang, là Quan Sát Sử Quế Châu; nhị ca là Cao Nghiêu Phụ, là An quốc quân Thừa tuyên sử. Năm Tuyên Hòa thứ tư Cao Nghiêu Khanh nguyên nhân vì Cao Cầu được phong làm Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti nên cũng được đảm nhiệm chức vụ của Nhạc Dương Quân Thừa Tuyên Sứ, nhưng chưa đi nhậm chức mà vẫn ở trường Thái Học, chờ năm sau đăng khoa thì chính thức nhậm chức.
– Nha nội có hứng thú với người này sao? Vậy ngày khác tuyên hắn vào phủ là được mà.
Nào ngờ Cao Nghiêu Khanh lại lắc đầu, hạ thấp giọng nói:
– Các ngươi đừng nói xằng bậy, người này không thể xuất hiện trước mặt cha ta, đợi sau khi quay về sẽ phải xin phép cha đã rồi tính sau. Đúng rồi, khúc nhạc này của hắn tên gọi là gì vậy, sao ta chưa từng nghe bao giờ? Thật là một khúc nhạc hay, vô cùng tinh diệu.
Tùy tùng bên cạnh nghẹn họng trố mắt.
Tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng vui sướng!
Người vây quanh xem càng đông đã chứng tỏ sự thành công của hắn.
Phố dài nhảy múa theo khúc nhạc của hắn, nụ cười trên mặt Ngọc Doãn càng lúc càng rạng rỡ.
Với một biến tấu vô cùng khéo léo, hắn dừng bước, thu lại cái cung, đứng rã rời trong ánh đèn dầu nhìn về phía lầu Bạch Phàn.
Tiếng đàn bên trong có chút hỗn loạn, người bình thường nghe không cảm nhận ra được nhưng Ngọc Doãn thì nghe ra rất rõ ràng.
– Lão cha, đa tạ!
Hắn chắp tay vái chào Chu Tiểu Hồng.
Câu xưng hô “lão cha” là cách gọi tôn kính khác biệt hoàn toàn khác biệt với cách gọi “ông lão”.
Chu Tiểu Hồng cũng dừng bước, thở hổn hển, tháo chuông trên tay xuống, liên tục xua tay với Ngọc Doãn.
– Sảng khoái sảng khoái, bao năm nay lão chưa từng sảng khoái như hôm nay, lão còn phải cảm kích cậu đã cho lão cơ hội này. Tài nghệ của cậu xuất thần nhập hóa, đã được coi là đệ nhất nhân rồi!
Đệ nhất nhân?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt.
Hắn không ngờ Chu Tiểu Hồng lại xưng hắn như thế khiến hắn vừa mừng vừa lo.
– Đệ nhất nhân, hổ thẹn không dám nhận.
Ngọc Doãn liên tục xua tay, khách sáo vài câu rồi lại chắp tay nói cảm ơn với đám người Trương Tam mặt rỗ.
Hắn đã từng nghĩ nếu biểu diễn bên ngoài lầu Bạch Phàn, gây chuyện không hay sẽ kinh động đến người của lầu Bạch Phàn ra mặt đuổi đi.
Vì thế Ngọc Doãn đã tìm Trương Tam mặt rỗ.
Không ngờ Trương Tam mặt rỗ cũng là người sảng khoái, sau khi nghe mục đích của Ngọc Doãn thì không nói hai lời đồng ý tức thì.
Đả kích thẳng vào Tiếu Chi Nhi?
Đây là không phải là một chuyện nhỏ!
Trong phủ Khai Phong, người muốn đả kích Tiếu Chi Nhi không biết có bao nhiêu nhưng thể hiện thái độ rõ ràng như Ngọc Doãn vậy thì lại là người đầu tiên. Có thể tìm Trương Tam mặt rỗ đã là mang lại thể diện cho y, hơn nữa đó cũng chẳng phải là việc khó gì. Lầu Bạch Phàn thế lớn, nhưng phủ Khai Phong này cũng luôn tuân theo quy củ.
Gã không hề sợ người của lầu Bạch Phàn chứ đừng nói nếu Đông Tâm Lôi kia ra mặt.
Ngọc Doãn liên tục tấu hai khúc nhạc nên cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi cảm tạ mọi người hắn cất bước đi đến lầu Bạch Phàn.
– Tiểu Ất làm gì vậy?
Lý Dật Phong hơi sửng sốt tò mò hỏi Trần Đông.
Trần Đông cũng không hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu:
– Ta không biết. Đại Lang, ngươi cũng gọi hắn là Tiểu Ất rồi hả? Ha hả, ta nhớ trước đây mỗi khi ngươi nhắc tới Tiểu Ất thì thường gọi là tên đồ tể mà.
Lý Dật Phong đỏ mặt, chỉnh trang lại y quan.
– Hắn tài nghệ phi phàm, đương nhiên không rảnh đi làm đồ tể nữa.
Gọi hắn là Tiểu Ất, không gì là không được. Đừng quên người bảo lãnh ngày đó cũng có phần của ta.
Lý Dật Phong nói một cách ngang tàng khiến Trần Đông cười ha hả.