Quán các thể là một loại tả văn thể dùng cho quán các và khoa cử trường thi.
Thẩm Quát trong “Bút đàm” từng nói: Mẫu chữ Tam quán phải vừa có tinh có lệ, khoảng cách từng mẫu chữ cầu kỳ, đạt tới mức tinh diệu.
Loại vấn đề này dùng sao chép còn có thể nhưng trong các sĩ phu không ai nguyện ý bắt chước.
Nhưng đối với đám người Dư Lê Yến mà nói, bản “Lâm nha tạp ký” này dùng quán các thể sao chép đã cho thấy Ngọc Doãn tính toán chu toàn. Mẫu chữ tinh tế gọn gàng khiến người ta khi đọc tăng cảm giác thư sướng, đồng thời càng tiện cho việc giải thích nội dung.
Nhưng Ngọc Doãn càng dụng tâm như vậy, chẳng phải càng bộc lộ tâm ý của hắn sao?
– Công chúa, nhân vật giống như Ngọc Doãn vậy, nhất định phải giữ lại mới được.
Tiêu Bột Yếu Hợp buông “Lâm nha tạp ký” ngẩng lên khuyên Dư Lê Yến:
– Mà nay bên người công chúa đang thiếu nhân vật như vậy. Tiểu Ất bản lĩnh như thế, nếu để hắn quay về Khai Phong làm kẻ đồ tể bán thịt thì thật sự đáng tiếc.
Dư Lê Yến thở dài:
– Ta sao không hiểu chứ?
Nhng Ngọc Tiểu Ất là một người đàn ông si tình, trong lòng chỉ thương nhớ kiều thê ở quê nhà, sao có thể đồng ý ở lại chịu khổ tại Mạc Bắc?
– Nếu nói nhớ kiều thê thì có lẽ đúng, còn nếu nói hắn không chịu nổi bão cát Mạc Bắc thì chưa chắc. Thần nghĩ, vẫn là Tiểu Ất chưa có gì ràng buộc ở nơi này, nếu như có nguyên nhân khiến Tiểu Ất ở lại, vậy đến lúc đó chưa chắc hắn đã đi.
– Ngươi nói là…
Dư Lê Yến lâm vào trầm tư.
Tiêu Bột Yếu Hợp không nói thêm gì đi nữa, chỉ vái chào Dư Lê Yến rồi lặng yên khom người rời đi.
Đúng vậy, nếu có lý do để hắn ở lại, vậy hắn có thể đi được sao? Nhưng lý do, sẽ là gì?
Dư Lê Yến nhắm mắt, hai má đỏ bừng.
Nàng khẽ cắn đôi môi mọng đỏ, hạ quyết tâm: ta không tin oan gia ngươi sẽ nhẫn tâm như thế!
***
Dư Lê Yến đã quyết định không quan tâm dùng thủ đoạn gì, trăm phương nghìn kế cũng phải giữ lại Ngọc Doãn.
Giống như danh tướng Tam Quốc Dương Hỗ từng nói như này: Thế sự không như ý, thường chiếm mười phần. Ngay lúc Dư Lê Yến muốn tìm Ngọc Doãn để nói chuyện thì thành Khả Đôn lại xảy ra một sự kiện khiến nàng không thể không tạm gác lại một bên.
Ngày hai mươi bốn tháng hai, thám mã báo lại, năm nghìn binh mã Niêm Bát Cát đang tới gần thành Khả Đôn.
– Niêm Bát Cát có ý gì vậy?
Dư Lê Yến giận giữ:
– Ta đã thả Khuất Đột Luật về rồi, biểu lộ nói cho bọn họ biết là hiện giờ ta không cần viện binh nữa.
Trong đại sảnh, mọi người xung quanh trầm mặc.
Cốt Na Lý trầm ngâm thật lâu, sau đó hạ giọng nói:
– Công chúa không cần tức giận, việc cấp bách đầu tiên là phải biết ý đồ của Niêm Bát Cát.
– Vậy phái người đến bàn bạc với bọn họ được không?
– Lúc này đó là lựa chọn tốt nhất.
Viện binh Uông Cổ còn chưa đến, về phía Tây Hạ cũng không có động tĩnh.
Chẳng ai ngờ rằng binh mã Niêm Bát Cát vào lúc này lại tiến đến làm cho mọi người có chút không rõ ràng.
Theo lý, Dư Lê Yến đã bộc lộ thái độ không hợp tác với Niêm Bát Cát nữa, hơn nữa còn thả Khuất Đột Luật, đã bày tỏ đủ thành ý rồi. Lúc này Niêm Bát Cát hẳn phải rút binh trở về bộ tộc mới đúng, vì sao còn tiếp cận thành Khả Đôn?
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Tiêu Bột Yếu Hợp đứng ra, đề nghị với Dư Lê Yến đề:
-Ta và Niêm Bát Cát còn có chút giao tình, mà trước đó giao tình với Khuất Đột Luật cũng khá hòa hợp. Mà Niêm Bát cát ý đồ không rõ,công chúa không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ta sẽ đi tiếp xúc với Niêm Bát Cát, biết được ý đồ của bọn họ, lúc ấy công chúa quyết định cũng chưa muộn.
Dư Lê Yến ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
– Vậy thì làm phiền Bột Yếu Hợp vất vả một chuyến.
Tiêu Bột Yếu Hợp lĩnh mệnh mà đi, Dư Lê Yến lại hạ lệnh:
– Ất Thất Di Lý, bắt đầu từ lúc này, người không cởi giáp, ngựa không tháo yên, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tình hình. Lần này Niêm Bát Cát đến chưa chắc có ý tốt, chúng ta tuyệt đối không thể không đề phòng.
Ất Thất Oát Lỗ Đóa vội đứng dậy đáp:
– Người không cởi giáp, ngựa không tháo yên. Công chúa yên tâm.
Nói xong, y định kêu Thạch Liệt Đạt Lạt Can và Mã Bản Đặc rời khỏi, lại thấy ngoài cửa Mã Nhĩ Lư Phẩn chạy vào.
– Công chúa, sứ giả Niêm Bát Cát đến ngoài thành, nói phải gặp mặt Công chúa.
Đến thật nhanh!
Trong lòng Dư Lê Yến giật mình nhưng rồi tỉnh táo ngay.
Nàng nhìn Cốt Na Lý. Cốt Na Lý vội đứng lên nói:
– Công chúa yên tâm đừng sốt ruột, ta sẽ đi gặp sứ giả Niêm Bát Cát.
Nay thân phận của Dư Lê Yến không giống như trước nữa. Nàng không chỉ là Công chúa Thục quốc, mà còn là chưởng giả thành Khả Đôn.
Nếu bộ chủ Niêm Bát Cát đến, nàng phải ra mặt nghênh đón mới đúng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng chỉ là một sứ giả, thì không cần phải khiến Dư Lê Yến xuất đầu lộ diện ngay từ đầu. Để Cốt Na Lý ra mặt trước thăm dò đối phương, sau đó sẽ có tính toán khác.
Dư Lê Yến đồng ý với thỉnh cầu của Cốt Na Lý, tuy nhiên lại bảo Mã Nhĩ Lư Phẩn đi ngăn Tiêu Bột Yếu Hợp lại, để Tiêu Bột Yếu Hợp và Cốt Na Lý cùng nhau tiếp đãi sứ giả Niêm Bát Cát. Còn nàng lo lắng trở về nơi ở, ngồi trong phòng chốc lạt bỗng nhiên bật dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đi về phía hoa viên.
Đang chính ngọ.
Ánh nắng tươi sáng chiếu rọi đình viện.
Xa xa nghe thấy trong hoa viên vọng tới tiếng cười vui của Hốt Đồ Hắc Đài:
– Mã Nhĩ Hốt Tư, gắng sức vào…Nếu thua thầy thì phải làm bài tập thay muội đó. Hì hì, thầy không được chơi xấu, nhất định phải để hắn giúp ta làm bài tập.
Dư Lê Yến dừng bước đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy bên hồ nước, Mã Nhĩ Hốt Tư tay trần đang ôm thắt lưng Ngọc Doãn luốn lật đổ hắn.Mà Ngọc Doãn thì sử dụng La Hán Thung vững vàng đứng đó,mặc cho Mã Nhĩ Hốt Tư làm đủ mọi thủ đoạn như đẩy, kéo, đụng…mà không chút xê dịch, chỉ cười ha hả nhìn Mã Nhĩ Hốt Tư, thỉnh thoảng lại chỉnh sửa động tác cho Mã Nhĩ Hốt Tư.
Hốt Đồ Hắc Đài thì đứng ở một bên, vỗ tay hô to.
Bím tóc kia lắc lắc theo Hốt Đồ Hắc Đài không ngừng.
Chẳng biết tại sao, thấy cảnh đó, Dư Lê Yến vốn tâm trạng bực bội lập tức bình tĩnh đi rất nhiều.
Nàng vốn định đi qua, nhưng chân lại không nhấc lên được.
Đây là việc nhà của ta, chẳng lẽ mọi chuyện cứ phải tìm Tiểu Ất bày mưu tính kế cho sao? Có một số việc phải chính ta đối mặt, chỉ có như vậy mới không phụ huyết mạch tương truyền tổ tiên A Bảo Cơ. Nghĩ đến đây, Dư Lê Yến đứng yên.
Nàng lẳng lặng đứng ba người Ngọc Doãn trêu đùa chốc lát rồi sau đó mới xoay người đi.
Ngay lúc Dư Lê Yến rời đi, Ngọc Doãn đột nhiên sử dụng Ngọc hoàn bộ ném Mã Nhĩ Hốt Tư ngã trên đất.
– Thầy xấu lắm, nói là không được trả đòn rồi mà.
Hốt Đồ Hắc Đài lập tức vẻ mặt bất mãn lớn tiếng quát to, chạy đến bên người Mã Nhĩ Hốt Tư, tỏ vẻ quan tâm.
Mà Ngọc Doãn không để ý tới Hốt Đồ Hắc Đài mà xoay người nhìn về hướng Dư Lê Yến rời đi.
Với công phu luyện tới tầng thứ ba, Ngọc Doãn vô cùng linh mẫn hơn người bình thường.
Khi Dư Lê Yến tới, hắn cũng đã cảm nhận được.
Cũng sau khi cân nhắc, Ngọc Doãn không đi nghênh đón Dư Lê Yến, làm như không phát hiện ra. Tận đến khi Dư Lê Yến rời đi, Ngọc Doãn mới quay lại nhìn. Sau chút do dự, hắn nâng Mã Nhĩ Hốt Tư lên, rồi sau đó nghiêm mặt nói:
– Hốt Đồ Hắc Đài, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn ngươi đi làm. Ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ không?
Đôi mắt to tròn của Hốt Đồ Hắc Đài sáng rực:
– Thầy có gì chỉ bảo?
– Đi hỏi thăm một chút xem trong phủ đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi công chúa đến đây, có vẻ tâm trạng nặng nề. Ta lo lắng trong thành xảy ra chuyện mới khiến cô ấy như thế.
Yến tử, rốt cuộc cô bắt đầu tự lập rồi!
Không còn giống như trước đây việc gì cũng hỏi ý kiến của người khác.
Như vậy rất tốt! Theo lý mà nói, Yến tử có thể độc lập, ta cũng có thể yên tâm mà đi. Nhưng vì cái gì mà trong lòng ta lại thấy trống trải, giống như không có cảm giác gì nữa? Thôi bỏ đi, để xem đã xảy ra chuyện gì đã.
***
Lúc chạng vạng tối, Cốt Na Lý và Tiêu Bột Yếu Hợp sắc mặt khó coi trở về.
– Công chúa, Khuất Đột Luật quả thực là si tâm vọng tưởng.
Tiêu Bột Yếu Hợp không kìm nổi chửi ầm lên:
– Thằng khốn này không có chút đức hạnh gì, dám si tâm vọng tưởng cưới công chúa làm thê tử. Lúc trước hắn ở thự nha sợ chết, sau đó lại để lộ tin tức suýt nữa khiến cho thành Khả Đôn rung chuyển.
Nếu không có Công chúa nhân từ nương tay, không truy cứu hắn, ngược lại thả hắn quay về.
Nhưng thằng khốn này lại không biết suy nghĩ báo đáp, ngược lại còn uy hiếp nói nếu công chúa không đáp ứng hôn sự của hắn, hắn suất bộ mã đạp thành Khả Đôn.
Dư Lê Yến lại vô cùng bình tĩnh, không chút nào tỏ ra tức giận.
Ất Thất Oát Lỗ Đóa cả giận nói:
– Thằng khốn đó chẳng có chút khí phách gì mà lại dám si tâm vọng tưởng vậy sao?
-Hắn còn nói cái gì?
Cốt Na Lý trầm giọng nói:
– Cái thằng kia còn nói cho công chúa suy xét ba ngày, nếu ba ngày không có hồi đáp thì hắn sẽ dẫn binh vượt qua Hắc Sơn đến thẳng thành Khả Đôn. Công chúa, mà nay thành Khả Đôn vừa mới ổn định, binh mã lại đang chỉnh hợp, nếu….
– Nếu cái gì?
Thạch Liệt Đạt Lạt Can vươn người đứng dậy:
– Không có nếu gì cả, chẳng lẽ muốn Công chúa nhẫn nhục sống tạm bợ, gả cho kẻ không có đạo nghĩa khốn kiếp kia hay sao? Công chúa, Đạt Lạt Can chờ lệnh của người suất lĩnh nhất bộ binh mã giết sạch dám người Niêm Bát Cát này.
– Thạch Liệt tướng quân, ta biết ngươi dũng mãnh vô địch, nhưng ngươi phải biết rằng, Niêm Bát Cát có năm ngàn người.
– Thì sao nào?
– Tức là trong thành Khả Đôn của ta chỉ có một đội binh mã hai ngàn người thôi.
Thạch Liệt Đạt Lạt Can cả giận nói:
– Dù là hai ngàn cũng có giết được bọn họ hoa rơi nước chảy.
-Nhưng đánh xong trận này, trong tay công chúa còn bao nhiêu binh mã chứ?
– Việc này…
Thạch Liệt Đạt Lạt Can lập tức trầm mặc!
Đúng vậy, hai ngàn người đấu với năm ngàn người, không thể không đánh được một trận. Nhưng cho dù có thắng thì sao, cũng chỉ là một trận thắng thảm mà thôi.
Đối với Dư Lê Yến mà nói, hiện giờ từng binh mã một đều vô cùng quan trọng. Đây là căn cơ của nàng, không thể tự tiện lấy ra đấu. Nếu chẳng may đấu hết mới thật sự là phiền toái lớn.
– Ất Thất Di Lý, ngươi thấy thế nào?
Trong tất cả mọi người đang ngồi đây, chỉ có Ất Thất Oát Lỗ Đóa là như không có chuyện gì.
Y sau một lát trầm ngâm thì nhìn thoáng qua Cốt Na Lý. Cốt Na Lý không hiểu ý ngay mà phải sau khi nghĩ kỹ mới gật gật đầu với Ất Thất Oát Lỗ Đóa. Hai người hợp tác nhiều năm, đối với mỗi động tác của đối phơng đều hiểu hàm nghĩa trong đó.
Khóe miệng Ất Thất Oát Lỗ Đóa nhướn lên:
– Muốn Niêm Bát Cát lui không khó, nhưng phải cần ba ngày.
– Ba ngày?
Ất Thất Oát Lỗ Đóa trầm giọng nói:
– Trước tiên, mạt tướng cần mọi người trong thành Khả Đôn nghe theo sai phái, sau ba ngày tất có tin chiến thắng.