Tổng Tài Vô Tình và Tiểu Bạch Thỏ

Chương 9



  Kỷ Vân Vân kinh mâm bánh bao, một chút khẩu vị cũng không có, không biết vì sao, sau khi nghe những lời của bác Vương, cô thật sự muốn vào gặp Vệ Tử Hiên, nhưng trước sau hắn vẫn nhốt mình trong phòng.

Kỷ Vân Vân đang bước tới bước lui trong phòng, đúng lúc thấy người giúp việc bưng khay nước lên lầu.

“Cô Kỷ, tôi mang cho cậu Tử Hiên ly cà phê cùng một ít điểm tâm, cô có muốn ăn thêm chút gì không?”

“Không cần, cám ơn cô.” Kỷ Vân Vân nhìn cô giúp việc cười, đột nhiên trong đầu thoáng qua một ý tưởng, “Đưa khay cho tôi, tôi sẽ mang vào cho anh ấy.”

Người giúp việc có phần như không hiểu nhìn Kỷ Vân Vân, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa khay nước giao cho cô, rồi quay xuống dưới lầu.

Kỷ Vân Vân tới trước cửa phòng của Tử Hiên, hít một hơi thật sâu, sau đó mạnh dạn đưa tay gõ cửa, lập tức giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn của Vệ Tử Hiên từ phía sau cánh cửa trầm thấp truyền ra: “Vào đi!”

Kỷ Vân Vân ngẩn ra, quyết định trước khi mình đổi ý, vội vàng đẩy cửa tiến vào.

Trời ơi! Gian phòng này quá lộn xộn đi!

Trên giường, trên bàn ném đầy những tài liệu cùng bản thảo, sọt rác đã đầy ắp, khắp phòng đều là những viên giấy lớn nhỏ.

“Anh rốt cuộc đang bận gì thế?”

“Công việc!” Hắn không kiên nhẫn nói: “Anh đang xem tư liệu sáng nay mới vừa gửi đến, còn có quá nhiều số liệu cần phải thống kê. . . . . .” Hắn giơ tay bứt tóc, “Theo tiến độ trước mắt, xem ra anh phải ở trong phòng nghỉ ngơi ít nhất là một tuần lễ!”

“Cần em giúp một tay không?” Kỷ Vân Vân không suy nghĩ một chút nào liền thốt ra câu hỏi.

Vệ Tử Hiên đứng dậy, nhún vai xoay người cho dãn gân dãn cốt, sau đó nhận khay nước trên tay cô, nhìn chung quanh một chút, loay hoay không biết nên để cái khay ở nơi nào cho tiện, khiến cho hai người không nhịn được cười.

Vệ Tử Hiên nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó quay đầu lại, để cái khay ở phía trên đầu máy vi tính.

“Anh muốn tiếp tục làm việc, Vân Vân, em đi ra ngoài đi.”

Kỷ Vân Vân chần chừ một chút, sau đó mở miệng: “Nhưng em muốn giúp anh.”

“Thật chứ?” Lần này đổi lại là Vệ Tử Hiên chần chừ, “Những lúc đang làm việc anh rất xấu tính, em ở bên cạnh anh thật sự không tốt đâu! Cũng đừng nói anh không có nhắc nhở em.”

“Không sao hết, em cảm thấy anh gò ép bản thân mình còn dữ hơn so với gò ép người khác nữa.” Cô dịu dàng nói.

Vệ Tử Hiên sắc bén nhìn cô một cái, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ hỏi cô: “Em đánh máy bằng tiếng Anh có được không?”

Kỷ Vân Vân gật đầu, trước đây trong lúc bất chợt cao hứng cô đã học qua đánh máy, vào những ngày nghỉ hè trong suốt ba năm học đại học, cô vì băn khoăn lo lắng tương lai muốn ra nước ngoài tiếp tục học, cho nên cố gắng học một chút tiếng anh, không nghĩ tới lúc này lại cần dùng đến.

Vệ Tử Hiên gật đầu một cái, “Tốt, đợi lát nữa nói bác Vương mang cho anh thêm một cái bàn lớn rồi tính tiếp, trước tiên em giúp anh đánh những bản thảo trước, như vậy đến khi anh chỉnh sửa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, khi bản thảo chỉnh sửa xong, sẽ in ra.”

Hắn nhìn chằm chằm vào cái máy đánh chữ cũ kỹ với vẻ không hài lòng, “Đáng lẽ anh nên sớm đổi qua máy vi tính, như vậy sẽ giảm bớt phiền toái rất nhiều, chỉ tại một năm anh ở đây cũng không quá mấy ngày. . . . . .” Hắn bĩu môi, nhún nhún vai.”Được rồi! Bắt đầu đi!”

Thời điểm mới bắt đầu làm việc, công việc của Vân Vân tiến hành rất chậm chạp, bởi vì chữ viết của Vệ Tử Hiên góc góc cạnh cạnh, đọc được cũng không phải dễ dàng gì, hơn nữa cách sử dụng văn phạm Anh văn của hắn đối với cô mà nói cũng có khó khăn một chút, nhưng vì cô toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc, nên dần dần cũng trở nên trôi chảy và nhanh chóng hơn.

Trải qua ba giờ sau, Vệ Tử Hiên phải kêu cô tới hai ba lần mới gọi được cô đang đắm chìm trong công việc hoàn hồn trở lại: “Ăn cơm, Vân Vân…!”

“Để em đánh xong câu này. . . . . . Ahaaa…! Lại đánh xong một tờ rồi!”

Vệ Tử Hiên cầm tờ giấy Vân Vân mới vừa đánh xong lên, liếc nhanh qua một lần, “Đánh rất tốt, em có thể đi đánh thuê được rồi !”

Kỷ Vân Vân hưng phấn vén mái tóc đang rối bời trước trán lên, lúc này mới phát hiện ra hai tay mình dính đầy mực.

“Tốt nhất em nên trở về phòng rửa sạch hai tay đã, nếu không chỉ sợ hai bác Vệ không cho em ăn cơm mất! Tử Hiên, lát nữa gặp lại.”

“Tối nay em có muốn làm việc tiếp với anh nữa hay không?”

“Có! Em đang muốn nhanh chóng hoàn thành chương đầu tiên nha!”

Vệ Tử Hiên yên tĩnh nhìn cô một hồi lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Tại sao em lại giúp anh?”

“Em thích công việc này, nó rất có tính thách thức.”

“Ừ. . . . . .” Hắn hạ đôi mắt xuống.

Theo bản năng, Kỷ Vân Vân cảm thấy hắn không hài lòng với câu trả lời này của mình, nhưng cô không nghĩ ra mình nói sai ở chỗ nào.

Ánh mắt cô nhìn xung quanh một cách bối rối, sau đó dừng ở tấm hình để trên giá sách.

“Đó là mẹ anh, đúng không?” Thật ra thì không phải cô cố ý nói sang chuyện khác, nhưng vì sự hiếu kỳ của cô về thân thế của hắn đã áp đảo tất cả mọi thứ khác.

“Ừ! Vào lúc anh được năm tuổi thì bà đã chết rồi.” Giọng nói của hắn nặng trĩu.

“Em biết, bác Vương đã kể cho em nghe rồi, những chuyện liên quan đến mẹ anh, còn có Bác trai Vệ đối đãi với anh như thế nào. . . . . .”

Vệ Tử Hiên cau chặt chân mày, trong miệng thì thầm: “Thật nhiều chuyện!”

Kỷ Vân Vân căng thẳng nhếch môi, “Tử Hiên, em biết nói những lời này nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng em biết anh đã rất khổ sở. . . . . .”

“Không cần phải thương hại tôi!” Hắn gầm lên, sau đó lại cố gắng kềm chế bản thân, “Không phải em muốn về phòng rửa tay sao?”

“Ý của anh là không muốn thảo luận vấn đề này cùng em?”

Hắn hừ một tiếng.

Kỷ Vân Vân nhăn đôi chân mày nhìn hắn lắc đầu, “Anh không cảm thấy rằng hành động của anh rất giống đà điểu sao? Tại sao anh không can đảm đem những chuyện đó nói ra?”

“Sao? Em có sáng kiến muốn tôi làm những gì? Diễn xuất giống những bộ phim nhiều tập trên ti vi kia, chạy tới ôm ba tôi, nói cho ông ấy biết tôi yêu ông ấy?” Hắn gầm lên, trong đôi mắt tràn đầy hận thù cùng tức giận.

“Nói không chừng chuyện đó lại hữu ích đó!”

Vệ Tử Hiên trừng mắt nhìn Vân Vân, giận dữ nói: “Vào năm tôi mười tuổi đã dùng tới phương pháp ngu xuẩn này! Kết quả là, sáng sớm hôm sau ông ấy liền đưa tôi đến nhà Dì ở thành phố Cao Hùng cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc. Từ đó về sau, tôi liền thề không bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa! Vân Vân, Em hài lòng chưa?”

Cô trợn mắt há mồm nhìn Vệ Tử Hiên, trái tim đau nhói như ai đâm.

“Tử Hiên, thật xin lỗi!” Vân Vân nhỏ giọng nói, sau đó cúi đầu nhìn xuống hàng cúc áo của mình, vì sợ rằng hắn sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt không thể khống chế được đang tràn ngập trong đôi mắt cô, “Em không nên can thiệp vào những chuyện này, những chuyện như thế. . . . . . Vốn chẳng có một chút quan hệ nào với em. . . . . .”

Hắn một tay nâng nhẹ cằm của cô lên, dịu dàng nói: “Vậy tại sao em có vẻ khổ sở như thế?”

Dĩ nhiên cô biết nguyên nhân vì sao — bởi vì cô yêu hắn! Nhưng làm sao cô có thể nói ra được đây? Cô chỉ có thể im lặng, thụ động nhìn hắn, nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, nhìn chăm chú. . . . . .

Đột nhiên Vệ Tử Hiên kéo cô ôm vào trong ngực, “Trời ạ! Vân Vân, những lúc em nhìn anh như vậy, anh chỉ muốn ôm em thật chặt, không muốn thả em ra!”

Kỷ Vân Vân không nói gì chỉ rúc vào trong ngực hắn, ngửi thấy mùi xà bông riêng biệt chỉ có trên người hắn, cảm thấy khó có thể che giấu niềm vui đang tràn dâng khắp cơ thể cô. . . . . .

Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.”Mời cậu xuống ăn cơm, Cậu Tử Hiên!” Người giúp việc thúc giục họ xuống lầu ăn cơm.

Vệ Tử Hiên cảm thấy không cam lòng, không muốn buông Vân Vân ra, vì vậy cao giọng hướng ra cửa trả lời: “Đã nghe rồi!”

Hắn cúi đầu nhìn Vân Vân khẽ mỉm cười, mà trái tim của cô cơ hồ muốn bay ra khỏi lồng ngực, cô yêu hắn! Mà hắn lại nói. . . . . . Hắn nói không bao giờ muốn cho cô đi! Có phải hắn có ý — cuối cùng có một ngày hắn cũng sẽ yêu cô không?

——————–

Hai ngày tiếp theo đối với Kỷ Vân Vân mà nói, dường như giấc mơ đã trở thành sự thật.

Cả ngày cô đều cùng Vệ Tử Hiên làm việc chung một chỗ, khi cô hiểu biết hơn, cô lại càng bị những tài liệu này thu hút. Cô đưa ra những câu hỏi quan trọng ngày càng nhiều, và càng hỏi thì cô càng chuyên tâm hơn. Với những câu hỏi của cô, Vệ Tử Hiên hoàn toàn không sốt ruột, hắn thường dừng lại thảo luận với cô những quan điểm hoặc vấn đề mà cô quan tâm.

Đống công việc chất cao như núi cơ bản đã hoàn thành, điều này khiến cho Vân Vân có cảm giác hết sức thành công, cũng khiến cô càng rõ ràng hơn, cảm giác của cô đối với Vệ Tử Hiên chính là yêu chứ không còn đơn thuần là do tính cách của hắn hấp dẫn cô nữa, tình cảm sâu sắc hơn, tâm hồn cũng trở nên đồng điệu, còn có — mục tiêu cuộc sống cũng phù hợp.

Tối nay, Kỷ Vân Vân vừa mới xem xong một bản tài liệu, thì Vệ Tử Hiên đi tới bên cạnh cô, nhìn xem cô làm như thế nào, Kỷ Vân Vân chỉ ra một lỗi sai cho Vệ Tử Hiên biết, sau đó hai người cùng nhau cười.

Hai mái đầu của họ rất gần nhau, tiếng cười hòa hợp, tay Vệ Tử Hiên vòng qua thành ghế, cả cơ thể cúi xuống, tất cả những động tác ấy như ám chỉ rằng hắn đối với Vân Vân có ham muốn chiếm hữu và bảo vệ mãnh liệt, cảnh tượng thân mật này khiến kẻ vừa xông vào cảm thấy tức giận.

“Vân Vân, em ở đây làm gì vậy?”

Hai người bọn họ cùng nhau quay đầu lại.

“Trọng Kiệt!” Vân Vân kêu lên: “Không phải anh đang đi công tác sao? Sao lại quay trở lại?”

“Thật sự xin lỗi vì không có sớm thông báo cho em biết.” Vệ Trọng Kiệt mỉa mai nói: “Nếu không làm sao anh có thể bắt gặp được em đang ở trong phòng của anh trai anh!”

“Em chỉ giúp Tử Hiên sắp xếp lại tư liệu ở công ty của anh ấy mà thôi.” Cô từ từ đứng lên, chỉ vào xấp tài liệu, “Anh nhìn đi.”

“Tôi nhìn thấy cũng không có gì khác biệt!” Vệ Trọng Kiệt hét lên: “Anh trai, anh càng ngày càng tiến bộ đó! Thậm chí ngay cả tư liệu của công ty cũng có thể trở thành lý do để anh mang ra dụ dỗ phụ nữ, không khỏi có phần không sáng tạo rồi!”

“Vệ Trọng Kiệt, tốt nhất em nên ăn nói cho cẩn thận một chút!!” Vệ Tử Hiên gằn giọng nói.

“Ăn nói cẩn thận một chút? Con mẹ nó! Tôi cũng chỉ là đi công tác có mấy ngày, khi quay về nhà liền phát hiện vị hôn thê của tôi cùng anh trai mình cô nam quả nữ ở trong một phòng, hai người cho rằng tôi sẽ nghĩ sao?”

“Suy nghĩ của anh nên trong sáng một chút! Dưới mắt hai bác Vệ, chúng tôi có thể làm ra những chuyện gì?” Kỷ Vân Vân tức giận, “Hơn nữa, tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không phải là vị hôn thê của anh!”

Vệ Trọng Kiệt bước về phía trước hai bước, vẻ mặt rất kinh ngạc, “Vân Vân, sao em lại có thể nói như vậy? Vào đêm hôm đó, trước khi anh đi công tác, em đã đồng ý gả cho anh, sao em lại quên mất rồi?”

Vẻ mặt Kỷ Vân Vân vì tức giận mà tái xanh. Tên khốn kiếp này! Kỹ thuật diễn xuất của hắn thật đúng là giống như thật mà!

“Tôi chỉ trả lời anh là tôi cần thời gian để suy nghĩ, chỉ thế mà thôi! Tôi chưa bao giờ trả lời là đồng ý gả cho anh!”

Ánh mắt của Vệ Trọng Kiệt tràn đầy vẻ bi thương, “Vân Vân, đừng đùa giỡn với anh kiểu này được không? Ngay cả chiếc nhẫn em thích anh cũng thay em chuẩn bị xong rồi.”

Hắn móc từ trong túi ra một hộp gấm nhỏ, vội vàng mở ra, “Em xem, đây là chiếc nhẫn bằng bạch kim khảm kim cương, rất phù hợp với tính khí của em, em thích không?”

Kỷ Vân Vân nuốt nước miếng một cách khó khăn, cảm nhận rõ ràng Vệ Tử Hiên đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát kỹ bọn họ.

Cô mơ hồ cảm nhận được Vệ Tử Hiên suy nghĩ gì, bởi vì Trọng Kiệt diễn xuất không chê vào đâu được, ý nghĩ này khiến Kỷ Vân Vân cảm thấy sợ hãi, nhưng điều duy nhất cô có thể làm, chỉ là nhắc lại những lời cô đã nói rất nhiều lần: “Tôi không có nói với anh là tôi thích chiếc nhẫn kia! Và tôi cũng không có đồng ý là sẽ lấy anh! Ngay từ một năm trước, chúng ta đã hủy bỏ hôn ước rồi ! Hơn nữa. . . . . .”

“Thôi đi! Vân Vân, nếu như em không có chấp nhận lời cầu hôn của anh, sao anh lại đề nghị từ chức với ông chủ của anh?”

Vệ Trọng kiệt ngay lập tức xen ngang, cắt đứt lời nói của Vân Vân.

Kỷ Vân Vân thiếu chút nữa cảm thấy nghẹt thở, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản bác Trọng Kiệt, những lời nói này của Trọng Kiệt rất có sức thuyết phục! Bởi vì ai cũng biết hắn luôn luôn tràn đầy tham vọng, mà trên thương trường, mối quan hệ của các cá nhân là vô cùng quan trọng, mọi người sẽ không tin hắn dám diễn trò trước mặt ông chủ mình.

Chính vì cô có vẻ ngập ngừng do dự nên lập tức tạo cho Trọng Kiệt cơ hội lấn tới, hắn bước lên phía trước nắm lấy tay cô.

“Được rồi, Vân Vân, anh biết em vẫn còn giận anh, bởi vì mấy ngày nay anh đã bỏ bê không quan tâm em, anh sẽ cố gắng bồi thường cho em. Chẳng lẽ em muốn ở trước mặt anh trai anh mà gây gổ với anh sao? Chúng ta đến phòng đọc sách nói chuyện, có được hay không? Ở nơi đó sẽ không có ai tới quấy rầy chúng ta.” Trọng Kiệt trìu mến nhìn cô mỉm cười, “Anh không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào xen ngang giữa em và anh.”

Vệ Trọng Kiệt gắt gao nắm tay Vân Vân thật chặt, cô có thể rõ ràng nhìn thấy ở phía sau nụ cười của Trọng Kiệt, là một ánh mắt khôn khéo kèm theo vẻ xét đoán khó dò.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Kỷ Vân Vân chần chừ một chút, sau đó nghe được giọng nói lạnh lùng của Vệ Tử Hiên vang lên sau lưng: “Vân Vân, hãy nói ra quyết định của em đi. Em có thể ở đây cùng anh làm việc, hoặc cũng có thể cùng Trọng Kiệt đi nói chuyện yêu đương, nhưng em hãy nhớ, em chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.”

Kỷ Vân Vân quay đầu lại nhìn Vệ Tử Hiên. Ánh mắt của hắn sâu không lường được, cô thật sự không đoán ra hắn đang nghĩ gì.

“Anh bảo em phải làm thế nào?” Cô nhìn Vệ Tử Hiên với ánh mắt mong chờ giúp đỡ.

“Anh không thể thay em quyết định được.” Hắn lạnh nhạt nói.

Kỷ Vân Vân hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, sau một lúc suy nghĩ, cô xiết chặt nắm tay.

Loại quan hệ theo kiểu tay ba này không thể kéo dài nữa! Rất nhanh cô liền quyết định.

Cô biết trước tiên cô phải giải quyết với Vệ Trọng Kiệt cho rõ ràng mọi chuyện, rồi sau đó mới có thể giải thích với Vệ Tử Hiên, nhưng trong tình huống trước mắt này, cô chỉ có thể hướng về phía Vệ Tử Hiên nói: “Xin hãy tin tưởng em, em thật sự không có chấp nhận lời cầu hôn của Trọng Kiệt!”

Trên mặt của Vệ Tử Hiên không có một tia biểu tình nào.

Kỷ Vân Vân thất vọng rũ bờ vai xuống. Trời ơi! Tại sao hắn chẳng có chút phản ứng nào thế, ngay cả một chút ám hiệu cũng không muốn biểu lộ cho cô biết? Có lẽ chính cô tự mình đa tình! Có lẽ cô đối với hắn chẳng có một chút ý nghĩa nào! Nhưng tình huống trước mắt cũng không cho phép cô trì hoãn nữa!

Cô ngẩng mặt lên, Nhìn Trọng Kiệt nói đơn giản: “Đi thôi, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng một chút.”

Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài không hề quay đầu nhìn lại.

———

Phòng đọc sách quả nhiên yên tĩnh vô cùng •

Sau khi Kỷ Vân Vân đóng cửa lại liền quay đầu trừng mắt nhìn Trọng Kiệt, trong đôi mắt bốc lên lửa giận.

“Vệ Trọng Kiệt, anh nên nói rõ ràng cho tôi biết! Rốt cuộc anh đang bày trò gì? Anh biết rõ tôi căn bản không đồng ý kết hôn với anh!”

Vệ Trọng Kiệt thong thả ung dung rút một điếu thuốc ra hút, “Không có.”

Câu trả lời của hắn khiến Kỷ Vân Vân giận tới không kềm chế được, “Vậy anh nói dối như vậy là có ý gì?”

Vệ Trọng Kiệt lạnh lùng nhìn cô một cái, “Rất đơn giản, nếu như mà tôi không chiếm được cô, như vậy hắn cũng đừng mơ tưởng!”

“Anh điên rồi!” Vân Vân nhìn Vệ Trọng Kiệt với vẻ không thể tin được. Hắn lại có thể làm ra loại chuyện này! Điều này làm cho cô khiếp sợ không thôi, “Tại sao anh lại hận anh ấy đến mức này?”

Vệ Trọng Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kỷ Vân Vân.

Kể từ khi bọn họ quen biết nhau tới nay, lần đầu tiên ở trước mặt Kỷ Vân Vân, Trọng Kiệt tháo chiếc mặt nạ giả dối xuống. Trong ánh mắt của hắn không còn tình cảm, không còn dịu dàng, chỉ còn lại sự lạnh lùng, tàn ác và căm hận.

“Từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã biết anh trai tôi có một vị trí không thể nào lay chuyển được trong lòng cha tôi. Dĩ nhiên cha cũng rất thương tôi, nhưng mà tôi lại chưa bao giờ. . . . . . Cô nghe cho rõ ràng, tôi chưa bao giờ được như anh trai tôi, chiếm được toàn bộ sự chú ý của cha tôi, đối với cha tôi mà nói, tôi chỉ giống như một con chó hoặc vật cưng nhỏ, loại tình cảm kia chỉ là bề ngoài nông cạn mà thôi.

Nhưng tình cảm của cha tôi dành cho Tử Hiên thì lại mọc rễ trong trái tim ông ấy! Bất luận tôi làm cái gì, nói cái gì, vĩnh viễn cũng không cách nào chạm đến trái tim của cha tôi giống như hắn được! Đây là thất bại duy nhất và cũng là thê thảm nhất trong cả cuộc đời tôi! Cho nên, tôi hận hắn! Tôi dĩ nhiên hận hắn! Tôi cho cô biết, tôi chưa bao giờ từng hận một người nào giống như hận hắn vậy!”

Kỷ Vân Vân khiếp sợ đến toàn thân run rẩy, cô lắc đầu rồi lại lắc đầu vẻ không thể tin được, “Anh điên rồi! Anh thật điên rồi! Tử Hiên có một tuổi thơ bi thảm như vậy, mà anh lại vẫn đố kỵ với anh ấy. . . . . .”

Vệ Trọng Kiệt lạnh lùng cười một tiếng, mới vừa rồi chỉ là cảm xúc nhất thời không kềm chế được, hắn kịp thời chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, “Vân Vân, cô xinh đẹp như vậy, trong sáng như vậy, chúng ta ở chung một chỗ sẽ rất đẹp đôi, đáng tiếc là cô không muốn gả cho tôi, chỉ có điều. . . . . . May mắn duy nhất của tôi là cô cũng sẽ không gả được cho anh trai tôi.” Khóe miệng của hắn dương lên vẻ đắc thắng.

“Vậy sao? Nếu như Tử Hiên thật sự muốn lấy tôi, anh có khả năng để ngăn cản sao?”

“Tôi đương nhiên là có, cô có muốn nghe không?”

“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa!” Kỷ Vân Vân lắc đầu hét to.

“Được, tôi không nói nữa, gặp lại ở bữa ăn tối, sẽ có rất nhiều khách đến đấy.”

Vệ Trọng Kiệt cười có chút tà ác, tiếp theo xoay người rời khỏi phòng đọc sách.

——————

Khi tới giờ ăn tối, Vệ Tử Hiên cũng không xuất hiện, việc này khiến cho Kỷ Vân Vân vô cùng thất vọng.

Vệ Trọng Kiệt nói không sai, buổi tối có rất nhiều khách tới, không gian chật chội, tiếng nói cười ầm ĩ khiến cô cảm thấy nhức đầu, cô cố gắng trả lời đối phó, miễn cưỡng chống đỡ, nhưng tối nay lượng khách đặc biệt nhiều, chờ đến khi những người khách cuối cùng rời đi, cũng đã là mười hai giờ.

Vậy mà Vệ Tử Hiên vẫn không có xuất hiện.

Kỷ Vân Vân kiệt sức cố gắng trở lại phòng của mình và ngồi phịch lên giường.

Rất rõ ràng, Vệ Tử Hiên đang trốn tránh cô. . . . . . Hoặc là, hắn không thèm gặp cô mà thôi. . . . . . Nhưng, bất kể nói thế nào, hắn cũng không thể tránh cô cả đời được? Ngày mai nhất định cô phải tìm một cơ hội nói chuyện với hắn, đem chuyện của Trọng Kiệt và cô nói cho rõ ràng cho hắn biết, lúc đó phản ứng của hắn sẽ như thế nào đây?

Kỷ Vân Vân mơ màng nghĩ, có lẽ do buổi tối quá mệt nhọc, cô liền ngủ thiếp đi trong mớ suy nghĩ lộn xộn. . . . . .

Cô không hề nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như chân mèo xuyên qua hành lang, cũng không nhìn thấy có một bàn tay âm thầm mở cửa phòng cô không một tiếng động, một người lặng lẽ đi vào nhìn cô một chút, sau đó kéo chiếc ghế ở cửa sổ ngồi xuống, nhìn xuống những dòng xe đang chạy dưới lòng đường, chờ đợi, chờ đợi. . . . . . Sau khi chờ tới gần hai giờ. . . . . .

Đây là một giấc mơ?

Nhất định là một giấc mơ. Nếu không tại sao cô lại nghe có tiếng nói dịu dàng của Vệ Tử Hiên đang thì thầm rót nhẹ vào tai? Cơ thể của cô tại sao lại tựa vào cơ thể rắn chắc của một người đàn ông?

Một bàn tay thuộc về phái nam nhẹ nhàng lướt qua bờ vai mềm mại của cô, khiến cô bởi vì vui thích mà khẽ run rẩy. Theo bản năng cô đưa tay ra tìm, cảm thấy một mảnh da thịt mềm mại, ấm áp dưới lòng bàn tay mình. Kỷ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.