Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 334



Chương 334

Tô Lương Mặc từ từ giơ cánh tay lên, bàn tay to rộng đặt lên trán của Lương Tiểu Ý, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, trông họ như chưa hề có xích mích, cũng chẳng có hôn lễ ở nhà thờ, anh thích đặt tay lên trán cô, xoa mái tóc mềm mượt đen nhánh của cô trở nên rối bù như tổ chim.

Sau đó, cô từ thành phố N quay về thành phố S, anh nói với cô tất cả đều là giả, tất cả đều là một vở kịch, từ đó không còn làm động tác thân mật này nữa.

Lòng bàn tay Tô Lương Mặc áp sát trán của cô, ngón tay vuốt mái tóc của cô, anh cho rẳng rất lâu không làm động tác này sẽ cảm thấy lạ lãm, nhưng lúc này lại mượt mà quen thuộc đến lạ lùng.

Cảm giác khi ngón tay chạm vào, sự ấm áp, tất cả đều là giống như trong ký ức.

Ánh mắt anh thay đổi, sâu thẳm vô cùng, hiện ra cảm xúc mà người khác không thể nào hiểu được.

Bờ môi mỏng mấp máy, giọng nói khàn khàn, giọng nói tuy không lớn nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh này lại khiến hai người đàn ông kia sững sờ.

Đáy mắt dài hẹp đầy quyến luyến, mái tóc rối bù như ổ chim, bàn tay rời khỏi mái tóc một chút, ngón tay giơ ra, bắt đầu từng chút từng chút chỉnh lại mái tóc bị anh làm rối bù, đồng thời nhỏ giọng nói với Hứa Thần Nhất và Lục Trầm: “Các cậu biết đó, tớ nói được là làm được”

“Hả?”

Hứa Thần Nhất và Lục Trâm đều không hiểu.

Bốn mắt nhìn người đàn ông đang dịu dàng chỉnh lại mái tóc cho người phụ nữ nằm trên giường bệnh.

Ngón tay thon dài của Tô Lương Mặc rất nghiêm túc, tinh tế tỉ mỉ chỉnh lại tóc cho cô. Lương Tiểu Ý không có cảm giác, để mặc ngón tay anh muốn làm gì thì làm.

Mặc dù Hứa Thần Nhất và Lục Trầm đứng ở vị trí và góc độ khác nhau nhưng lại có cùng một cảm giác, không thể tin nổi cũng không hiểu được cảnh tượng trước mắt – Tô Lương Mặc khó khăn lắm mới khiến mái tóc của Lương Tiểu Ý trở nên mềm mượt thì lại làm nó rối bù thành tổ chim. Sau đó anh lại lặp lại hành động ban nãy, tỉ mỉ chăm chú chỉnh lại mái tóc cho cô.

Ánh mắt của Tô Lương Mặc rất chăm chú, mái tóc trong tay anh như thể bé cưng mà anh yêu đến mức không muốn rời tay, cho dù lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, anh cũng không thấy chán.

Hứa Thần Nhất với Lục Trầm hoàn toàn không hiểu nổi Tô Lương Mặc người đàn ông này nữa, bốn mắt nhìn nhau, lộ ra sự khó hiểu lẫn chút kỳ quái.

Đúng vào lúc này, người đàn ông đang nghịch rất vui bỗng lên tiếng: “Tớ nói nếu cô ta chết tớ cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta”

Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Thần Nhất với Lục Trầm đầy lạnh lùng: “Cô ta ngã vào lòng tớ, toàn thân đều là máu, mặt trắng bệch không khác gì người chết. Tớ sợ cô ta sẽ chết, tớ Sợ cô ta… sẽ rời xa tớ.”

Sợ?

Lục Trầm với Hứa Thần Nhất lại kinh ngạc một lần nữa.

Đây là Tô Lương Mặc đó… Tô Lương Mặc biết sợ khi nào vậy???

Nhất thời hai người không biết nên đáp lại như thế nào.

May mà hôm nay Tô Lương Mặc có rất nhiều điều muốn nói vì thế Lục Trầm với Hứa Thần Nhất tránh được sự lúng túng.

Anh nói: “Tớ là Tô Lương Mặc, trước giờ chưa từng sợ… có điều bắt đầu từ hôm nay, tớ nghĩ tớ sẽ không nói được câu này nữa.

Anh nói: “Cho dù tớ có thừa nhận hay không, sau khi chuyện xảy ra, tớ nghĩ lại lúc đó tớ thật sự rất sợ”

Trong chốc lát, ánh mắt Tô Lương Mặc trở nên sâu thẳm lạnh lẽo: “Thế nên nếu cô ta dám chết, tớ sẽ dám đóng băng thi thể cô ta trong phòng ngủ của tớ. Cô ta càng muốn thoát khỏi tớ thì tớ càng muốn khóa chặt cô ta bên cạnh. Cô ta càng không muốn bị tớ thịt ở trong căn phòng đó, tớ lại càng muốn ngày ngày thịt cô ta trong căn phòng đó, Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn về Hứa Thần Nhất đang đứng phía đuôi giường và Lục Trầm đang dựa ở cửa, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh như băng, “cho dù cô ta chỉ còn là cái xác chết”

“Hù”

“Ơ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.