Sau bữa tối đáng xấu hổ, cơn mưa lớn ập đến như đã hẹn.
Cố Giang Hành đề nghị để Diệp Tam Tuế ở lại nhà họ Cố, chỉ cần Diệp Tam Tuế nói một câu sợ sấm sét, Cố Giang Hành sẽ đồng ý tối nay ở cạnh cô.
Dưới ánh mắt cười như không cười của Cố Ngộ Thù, Diệp Tam Tuế cắn răng bước vào phòng của Cố Giang Hành.
Tô Nam Chi ở bên Cố Ngộ Thù, trong mắt hiện sự tính toán, nếu đêm nay Diệp Tam Tuế ở cùng Cố Giang Hành, thế thì cô có cơ hội chiếm được Cố Ngộ Thù không?
Cô lắc cánh tay Cố Ngộ Thù, áp cả người vào người anh: “Ngộ Thù, người ta và em bé cũng sợ sấm chớp.”
Cố Ngộ Thù liếc nhìn bụng dưới của Tô Nam Chi, trong nháy mắt đã gần bốn tháng, xem ra chức danh người bố hời này anh phải nhận rồi, nhưng may là anh cũng là người có lòng bao dung.
Anh ổn định Bluetooth trêи tai: “Vậy đi thôi, nghỉ ngơi nào.”
Tô Nam Chi hạnh phúc vô cùng, Cố Ngộ Thù đưa cô ta về phòng rồi!
Tuy nhiên, sau khi trở về phòng, cô ta đã cố gắng hết sức, cuối cùng còn cởi đồ ngủ ra, cầu xin anh muốn mình, nhưng người đàn ông chỉ ném một tấm ga trải giường cho cô ta, dường như đang kiềm chế tức giận: “Nam Chi, đứa bé không chịu nổi dày vò.”
Tô Nam Chi rất tức giận, nhất là khi cô ta nửa đêm ngủ không được, nhìn thấy Cố Ngộ Thù đứng dậy đi đến phòng của Cố Giang Hành.
Anh muốn đi tìm Diệp Tam Tuế!
Cô ta gần như bấu rách ga giường, con đàn bà khốn nạn Diệp Tam Tuế này, thủ đoạn quyến rũ đàn ông thật lợi hại, một đêm phục vụ hai người không mệt sao?
Diệp Tam Tuế chuốc say Cố Giang Hành, nở nụ cười quyến rũ trong lòng anh ta: “Anh nói, kết hôn rồi, tài chính đều giao cho em. Vậy bây giờ nói cho em biết, mật khẩu của két sắt và thẻ ngân hàng là gì?”
Cố Giang Hành chìm trong rượu và sắc đẹp, anh ta không quá đề phòng người phụ nữ trước mặt mình, anh ta hợp tác sâu rộng với nhà họ Diệp, mà Diệp Tam Tuế vốn thông minh lại còn có một chút ít ngây thơ, vừa khéo hợp ý anh ta.
Cho dù đó là vì công việc hay tình cảm cá nhân, anh ta cũng sẽ kết hôn với người phụ nữ này.
“Em yêu, két sắt cần nhận diện con ngươi, gả cho anh, gả cho anh xong anh sẽ thêm con ngươi của em vào được không?” Giọng người đàn ông càng lúc càng trầm thấp bên tai cô.
Cuối cùng ngủ thϊế͙p͙ đi trêи người cô.
Khóe mắt Diệp Tam Tuế giật giật, cuối cùng cô cũng thở nhẹ ra. Cô sợ Cố Giang Hành, cũng hận hận Cố Giang Hành. Năm năm trước, cô yêu Cố Ngộ Thù và cũng mang thai đứa con của anh. Cô không muốn làm con chó của Cố Giang Hành nữa, suýt bị Cố Gianh Hành cưỡng bức.
Tất nhiên, đứa trẻ bốn tháng tuổi đã không còn nữa.
Lúc cô đang bàng hoàng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là cách gõ cửa độc đáo của Cố Ngộ Thù, giống như một ám hiệu bí mật đã được thống nhất để vụng trộm.
Diệp Tam Tuế hoảng sợ mở cửa, làm sao Cố Ngộ Thù dám đến đây!
Cố Ngộ Thù ôm người đè lên cánh cửa: “Em thật sự cho rằng cùng anh ta ngủ một đêm, có thể trộm được đồ sao?”
Diệp Tam Tuế lo lắng nhìn lên giường, đẩy Cố Ngộ Thù ra: “Anh điên rồi! Anh ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào!”
“Không, anh ta sẽ không tỉnh dậy đâu, tôi đã bỏ thuốc ngủ liều nặng vào rượu vang đỏ.” Anh dán vào tai cô, nói đầy ẩn ý: “Nhưng nếu tí nữa giọng em quá lớn, thì tôi không chắc đâu.”
Cả người cô cứng đờ, người đàn ông này chắc không phải muốn…
Đột nhiên, Cố Ngộ Thù ôm cô lên, ném xuống giường, cơ thể cũng áp tới.
Anh nghĩ rằng anh không quan tâm đến, nhưng kể từ khi cô tặng đồng hồ cho Cố Giang Hành, mỗi ngày anh đều giám sát cuộc sống của Cố Giang Hành, tất nhiên… cũng giám sát Diệp Tam Tuế làm thế nào quyến rũ Cố Giang Hành!
Anh sắp phát điên!
Diệp Tam Tuế tức giận đẩy Cố Ngộ Thù ra: “Cố Giang Hành ở bên cạnh!”
“Tôi không mù, một người đàn ông to lớn như anh ta, tôi có thể nhìn thấy. Nhưng mà, Tô Nam Chi không an phận chọc tức tôi, thật may có em, rất tiện lợi.”
Cả người Diệp Tam Tuế run lên, người này lúc nào cũng có thể nói ra những lời xấu xa như vậy, mỗi lần đều làm lòng cô tê rần.
Trong mắt anh, cô chỉ là một công cụ, mọi lúc mọi nơi, không có tôn nghiêm, dù biết bạn trai trêи danh nghĩa của cô đang ở ngay bên cạnh, vậy mà vẫn làm chuyện này với cô.
Cô đau đớn nhắm mắt lại, nắm chặt ga trải giường dưới thân, bên tai đều là lời nói xúc phạm của người đàn ông: “Thế nào? Kϊƈɦ thích đúng không, thả lỏng đi, ngoan…”
Ngày hôm sau.
Diệp Tam Tuế gặp Tô Nam Chi ở góc thang cuốn.
Tô Nam Chi không nói không rằng xô đẩy cô: “Anh trai, em trai cùng nhau làm, tối hôm qua rất tuyệt đúng không!”
Tối hôm qua Diệp Tam Tuế bị Cố Ngộ Thù dày vò mạnh mẽ, hiện tại hai chân mềm nhũn, cô thật sự không muốn cãi nhau mà định đi vòng qua Tô Nam Chi…
Tô Nam Chi bắt lấy tay cô, đẩy về phía trước, bản thân ngã về phía sau, nhìn giống như Diệp Tam Tuế đã đẩy cô ta xuống.
“A!”
Trong tích tắc, tiếng hét của phụ nữ tràn ngập căn nhà cổ.