Tôi Sẽ Thay Cả Thế Giới Yêu Em

Chương 14: Quần áo mới



Lạc Lạc nghe anh nói, mặt đỏ lên, lúng túng quẫn bách không biết nhìn vào đâu…

Ô ô ô! Anh nói như vậy rất dễ gây hiểu lầm đó nha ~

Trầm Viện nhìn thấy cô gái nhỏ mặt đỏ lên như muốn rỉ máu, liền bật cười véo véo mặt cô, tay cũng đình chỉ động tác cắt kéo. Anh trầm ngâm, nhìn mái đầu nhỏ đang đung đưa, như vô tình hỏi…

– Tiểu Lạc! Em có muốn chuyển trường không?

.

Lạc Lạc sửng sốt, đầu óc như bị đông cứng trong năm giây, miệng mở lớn, ánh mắt mơ màng như lạc vào sương mù…

A?

Cái gì cơ?

Chú vừa nói… là chuyển trường? 

Nhìn gương mặt ngơ ngác của Lạc Lạc, anh bật cười, xoa xoa đầu cô…

– Tôi muốn thử đổi môi trường học cho em! Tôi có một người bạn làm hiệu trưởng của trường phổ thông. Chỗ đó tốt lắm, em có muốn không?

Lạc Lạc vừa nghe anh nói, ánh mắt vẫn chứa đầy rối rắm và sương mù. Cô mấp máy miệng, theo bản năng từ chối…

– Con… nghĩ là… không…

– Không được từ chối!

Chưa đợi Lạc Lạc nói xong, Trầm Viện đã ngắt lời, không cho Lạc Lạc nói tiếp.

– Có muốn hay không?

Lạc Lạc co rúm, định nói “Không”, nhưng ánh mắt Trầm Viện đáng sợ quá, còn mang theo một tia hù dọa. Cô nuốt nước miếng, câu trả lời đã nằm sẵn trên đầu lưỡi, ai ngờ lúc nói ra miệng lại là một câu trả lời khác theo quán tính…

– Vậy thì… vậy thì tốt quá rồi!!

Ô ô ô, đừng trách cô không có chủ kiến nha. Là vì có ai đó quá đáng sợ mà thôi… T.T

Trầm Viện híp mắt hài lòng, cười cười. Thầm nghĩ trong lòng sẽ gọi cho Trần Luân một cuộc, để cậu ta sắp xếp…

Sẵn tiện nói luôn, Trầm Viện anh có hai người bạn chơi thân từ thuở quấn khăn. Một là  Trần Luân, một là Lưu Mộc. Tuy đã chơi thân lắm rồi, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt nham nhở của cả hai, anh đều ngứa tay đến muốn đập một trận.

Lưu Mộc sau khi học xong đại học đã thừa kế tài sản của gia tộc, làm một cái cổ thụ hẳn  hoi trong ngành tài chính. Còn Trần Luân thì thích sống an nhàn, không muốn làm ăn lớn nên mở một trường phổ thông lớn, bản thân thì rảnh rỗi ngồi trên ghế hiệu trưởng đếm tiền.

– Xong rồi đấy!

Cắt xong, anh ngừng tay, lấy cây lược chải lại mái đầu gọn gàng cho cô. Anh cắt cho cô kiểu mái ngố hợp với gương mặt bầu bĩnh, đuôi tóc tỉa ngắn đến ngang vai, cụp vào trong, càng nhìn càng dễ thương.

Ừ, nói thật thì đừng trách anh có suy nghĩ không đúng đắn với trẻ em dưới tuổi vị thành niên, nhưng thật sự thì Lạc Lạc rất dễ thương, là một  cô bé cực kỳ xinh xắn. Gương mặt bầu bĩnh trắng nõn, cái mũi nho nhỏ, cái miệng chúm chím, cả đôi mắt như có tia sáng đang nhấp nháy. Nếu không phải là do Lạc Lạc quá gầy, có lẽ mọi người sẽ không nhịn được mà khen ngợi cô bé…Mà khoan…

Trầm Viện như nhận ra một điều gì đó. Anh nhíu nhíu mày, gương mặt kề sát lại gương mặt của Lạc Lạc. Trong một giây ngắn ngủi đó, Lạc Lạc cảm thấy trống ngực mình dồn dập, hai bên tai cũng nóng lên…

Rất may, sau đó ba giây, Trầm Viện đã lùi lại. Bất chợt hỏi cô…

– Em không bị cận à?

Nếu anh nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấy cô đeo cái kính to, cơ hồ muốn chiếm choáng hết cả gương mặt.

Lạc Lạc lại đỏ mặt lên, lúng túng, không biết phải giải thích làm sao. Chỉ đành nhỏ giọng, lí nhí…

– Em không có bị cận…!

Nhà cô nghèo thế, tiền mua sách còn không có để đọc, làm sao mà cận được?

– Thế em đeo làm gì?

Nhìn mấy cọng tóc vểnh lên bên tai cô, anh không nhịn được, đưa tay ra vén lại gọn gàng. Đôi mắt anh rất bình tĩnh, cứ như câu hỏi vừa rồi hỏi ra miệng cũng chỉ là bâng quơ thôi. Lạc Lạc nhìn hành động của anh vẫn không nói gì, chỉ trầm mặt…

Cô còn nhớ mấy ngày đầu học ở trường, liền bị Nhĩ Thường bắt nạt. Cô ta nói rằng nhìn gương mặt cô rất đáng ghét, bảo cô hãy che nó lại, nếu không cô ta sẽ rạch nát mặt cô…

Thế nên cô mới đeo kính, thế nên cô mới để tóc dài lòa xòa như một con ma. Từ rất lâu, cô đã xem nó như một cách tự phòng vệ mình.

Thấy Lạc Lạc im lặng không nói gì, ánh mắt lóe lên tia bi thương, mất mác. Trầm Viện liền biết cô gái nhỏ đa sầu đa cảm lại nghĩ về những chuyện trước đây rồi…

Anh cũng không muốn làm khó cô, càng không muốn làm cô đau lòng. Thế nên anh xoa xoa tóc cô, giọng trầm trầm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô…

– Lạc Lạc! Vào đây! Tôi có mua thứ này cho em này!

Lạc Lạc chớp chớp mắt, cảm xúc bi thương nhàn nhạt trong đôi mắt bị xóa tan. Đến lúc cô định thần lại đã thấy Trầm Viện vào nhà từ khi nào. Cô đứng lên lật đật chạy theo. Cảm giác đuôi tóc mịn màng nhẹ cọ xát vào má làm cô nổi lên một cảm xúc khó diễn tả.

——

– Ơ? Đây là thứ gì?

Lạc Lạc đứng bên chiếc giường xám tro của Trầm Viện, đôi mắt trợn tròn nhìn Trầm Viện lôi ra một cái vali lớn từ trong tủ ra, linh hoạt để trên giường. 

Trầm Viện không nói, chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng kéo vali ra, xếp từng thứ từng thứ lên trên giường. Mà Lạc Lạc, mắt càng ngày càng trợn to…

Đó là… quần áo con gái…

Có quần áo ngủ, quần áo thể thao, đồ thường, đầm, váy bông, còn có kẹp tóc,…

Lạc Lạc bỗng thấy khóe mắt mình ẩm ướt…

Trầm Viện khẽ cười, bảo Lạc Lạc lại gần rồi chỉ vào đám quần áo trên giường…

– Thích cái nào thì lấy đi! Lấy hết cũng được, không thích thì để lại!

Thấy Lạc Lạc yên lặng cúi đầu không nói, anh khó hiểu, lấy tay nâng mặt cô lên, sững sờ khi thấy khóe mắt cô đỏ hoe, ánh mắt rưng rưng…

Anh vừa buồn cười vừa đau lòng, con ma khóc nhè này.

– Sao thế? Em không thích sao?

Trầm Viện dịu dàng chùi nước mắt cho cô, hỏi khẽ. Nhưng Lạc Lạc lắc đầu nguầy nguậy, nấc lên một tiếng, giọng mũi khàn khàn…

– Không có… Em rất thích!

Cái cảm giác này thật lạ, thật lạ lùng, nhưng mà cô rất thích. Cô biết dường như trong lòng mình vừa có một thứ gì đó vừa được lắp đầy. Chỗ rỗng tuếch trong lòng cô không biết lúc nào đã được anh may lại…

Quần áo mới… Cô đã tưởng nó là một thứ gì đó rất xa xăm…

Cái cảm giác có người quan tâm thật là tốt, thật ấm áp. Ấm áp đến mức làm cô sợ hãi. Cô sợ hãi sau này hơi ấm này sẽ rời bỏ cô mà đi…

– Cảm ơn… cảm ơn chú!

Lạc Lạc nghẹn ngào, khóe mắt hoen đỏ. Nhưng ánh mắt lại cong cong như hình lưỡi liềm, lấp lánh…

Trầm Viện lại bật cười, lòng tham nho nhỏ của cô nhóc cũng không được anh để vào mắt…

– Em thích là tốt rồi!… À!

Trầm Viện hơi bật mình, nhớ ra có một thứ anh quên đưa cho cô.

Anh đứng dậy, đi về lại phía tủ quần áo. Trong quãng đường ngắn ngủi đó, ánh mắt của Lạc Lạc vẫn dõi theo anh.

Anh lấy ra một cái túi đen bằng nylon, đưa cho cô. Rồi bảo cô mang về phòng trước, anh sẽ mang quần áo qua cho cô sau.

Anh nói, mặt không đỏ, tim cũng không đập, vô cùng bình thản. Cô hơi khó hiểu chạy về phòng trước. Định cất đồ xong sẽ giúp anh dọn bữa trưa…

Cô nhìn nhìn cái túi, hơi nghi ngờ trong đó là gì. Tò mò mở ra, ai ngờ ba giây sau đã đóng lại cái “phạch”, buột chặt ném lên giường, tránh xa ba thước như tránh tà ma, mặt đỏ như gấc…

Ô ô ô, được quan tâm quá cũng không phải là điều tốt…

Hơn thế nữa,… làm sao mà anh biết size của cô?

—–

Lời tác giả : Mọi người yêu dấu, đã thi xong hết chưa? Kết quả thế nào? Hy vọng rằng mọi người sẽ hài lòng với điểm số và cả chương truyện này nữa. Còn nữa…

Merry Christmas muộn nhé! :v


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.