Edit: Huyên 👈👉 Beta: Sơ Tình
Đỗ Tam Anh hốt hoảng bước lên tàu vào giây cuối cùng, không khí bên trong vô cùng ngột ngạt nhưng không nóng chết người như cậu ta nghĩ. Mấy chiếc vòng trên trần lắc qua lắc lại làm cho thi thể treo trên ấy cũng đung đưa theo, còn xác của các hành khách khác đều ở yên tại chỗ không đến tấn công cậu. Ngọn lửa cháy làm Đỗ Tam Anh toát mồ hôi, tuy rằng khá nóng, nhưng chẳng mang lại cảm giác chân thực như ngọn lửa thật.
Bạch Liễu thân thiện mỉm cười với Đỗ Tam Anh: “Xin chào, tôi tên là Bạch Liễu, người đầu tiên đi vào trò chơi.”
Đỗ Tam Anh xấu hổ đưa tay ra: “À, xin chào, tôi tên Đỗ Tam Anh…”
Mục Tứ Thành nhìn thấy Đỗ Tam Anh thì hơi kinh ngạc, có vẻ không ngờ Đỗ Tam Anh cũng tham gia trò chơi. Nhưng rồi hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, lưu loát ôm tay nghiêng đầu, làm như không thấy người ta, cũng chẳng có ý định chào hỏi.
Đỗ Tam Anh chắc đã sớm đoán được Mục Tứ Thành sẽ như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm xấu hổ, co lại một góc chẳng kêu tiếng nào. Cuối cùng, khi cậu ta thật sự không nhịn nổi nữa mới mở miệng hỏi: “Bạch Liễu, các anh… sao lại biết lên tàu thì không bị tấn công?”
“Đây hẳn là một đoạn mở màn đơn giản.” Bạch Liễu phân tích: “Bởi vì chúng ta chưa nhận được nhiệm vụ điểm tích lũy đầu tiên, cho thấy trò chơi vẫn chưa chính thức bắt đầu. Mấy thứ này đoán chừng chỉ để dọa người chơi và giải thích bối cảnh mà thôi, vậy nên sẽ không gϊếŧ người đâu.”
Nói xong, Bạch Liễu vô cùng hứng thú đánh giá Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh, rõ ràng hai người này có mâu thuẫn. Cậu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành vẫn luôn giữ im lặng từ sau khi Đỗ Tam Anh lên tàu, hỏi: “Sao thế? Cậu và anh bạn nhỏ Đỗ Tam Anh kia có thù hận gì à?”
Mục Tứ Thành nhìn Đỗ Tam Anh với ánh mắt lạnh lùng tràn đầy thù địch, Đỗ Tam Anh bị tầm mắt của hắn quét trúng, luống cuống đến nỗi không biết đặt tay đặt chân ở đâu. Vì thế, cậu ta đành co người lại phía sau một thi thể bị thiêu cháy nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Thoạt nhìn Đỗ Tam Anh không cao lắm, còn thấp hơn Bạch Liễu nửa cái đầu, đeo cặp kiếng dày, dáng người nhỏ gầy làm cậu trông giống học sinh cấp ba ôn thi quá sức. Cậu ta còn tỏa ra hơi thở nồng đậm thuộc về tên mọt sách vô hại, khiến người đã bước chân vào xã hội như Bạch Liễu có thể gọi Đỗ Tam Anh một tiếng anh bạn nhỏ.
“Anh chơi với Đỗ Tam Anh một lần sẽ biết.” Dường như Mục Tứ Thành nhớ tới trải nghiệm nào đó rất khó chịu, hắn cắn cây kẹo mút phát ra tiếng rộp rộp, “Giá trị may mắn của cậu ta cao tận một trăm, bất kể bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cuối cùng người đứng nhất vẫn là cậu ta. Cậu ta sẽ dùng cách không thể tưởng tượng được cướp đi thành quả chiến thắng của anh.”
Khán giả đang xem tivi nhỏ của Đỗ Tam Anh nháy mắt cười nói:
“Mục thần nhớ tới lần bé Vẹt nhặt vị trí đứng đầu của anh ấy trong trò chơi nhiều người lần trước phải không?”
“Bé Vẹt không nhặt của hời, phải là chuyển phát nhanh trời ban mới đúng. Cậu ta còn chưa khom lưng nhặt thì Mục thần đã tự tay đưa cho rồi, dịch vụ giao hàng của Mục thần coi bộ ngon đấy chứ.”
……
“Cho nên tuy tên Đỗ Tam Anh này xếp thứ ba trong bảng xếp hạng Tân Tinh, nhưng lại không nắm rõ tin tức về【 cảnh mở màn】.” Mục Tứ Thành cười nhạo nói: “Bởi vì cậu ta chỉ cần nằm thôi cũng chiến thắng, hoàn toàn không có chút ý thức nào khi chơi, nên tôi khuyên anh tốt nhất đừng giao tiếp với cậu ta, nếu không đạo cụ qua màn, tin tức linh tinh mà anh thu thập được sẽ rơi hết vào tay cậu ta mà chẳng biết vì sao.”
“Cậu ta rất may mắn, nhưng người tới gần cậu ta đều xui xẻo. Mỗi khi có người chơi tham gia cùng với Đỗ Tam Anh, giá trị may mắn của họ sẽ giảm xuống ở mức độ nhất định.”
Mục Tứ Thành nói vậy, dường như rất khinh thường bộ dạng lên tàu cũng không dám của Đỗ Tam Anh. Thế nhưng ban nãy lúc Bạch Liễu bình tĩnh kéo Mục Tứ Thành lên đoàn tàu đang cháy bừng này, Mục Tứ Thành cũng bị dọa cho hoảng sợ. Sau đó hắn nghe Bạch Liễu nói bọn họ còn chưa nhận nhiệm vụ điểm tích lũy, cảnh mở màn rất có thể chỉ là hiệu ứng hoạt hình, Mục Tứ Thành mới phản ứng lại.
Hầu hết người chơi rất hiếm khi nghĩ đến thứ như cảnh mở màn, cũng chẳng dám phóng lên tàu để xem xét một cách không hề do dự như Bạch Liễu.
Máu cá cược của Bạch Liễu rất nặng, nếu không phải đánh bài là phi pháp có lẽ người này đã thử rồi. Chỉ cần suy đoán được xác suất thành công gần 80% thì cậu dám cược trăm phần trăm.
Nếu là Mục Tứ Thành sau này, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn lên tàu với tên tặc gan to Bạch Liễu, nhưng hiện tại Mục Tứ Thành chưa hiểu hết về cậu nên rất dễ bị biểu cảm ung dung, chắc chắn kia lừa gạt.
Quay trở lại, Mục Tứ Thành tiếp tục nói về Đỗ Tam Anh cho Bạch Liễu nghe.
“Đây.” Mục Tứ Thành click mở thiết bị quản lý trò chơi, để Bạch Liễu xem giao diện giá trị may mắn của mình, sắc mặt của hắn dần tối đi, “Giá trị may mắn của tôi từ 56 giảm còn 43. Chậc, lực sát thương của tên Đỗ Tam Anh này càng lúc càng cao, Bạch Liễu, giá trị may mắn của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng mà giảm xuống đó…”
Bạch Liễu im lặng liếc nhìn Mục Tứ Thành: “Sao nào, thuộc tính giá trị may mắn của trò chơi này cũng tính số âm hả?”
Mục Tứ Thành: “…”
Mẹ nó, hắn quên mất giá trị may mắn của Bạch Liễu là 0.
Đỗ Tam Anh nhìn Mục Tứ Thành đang nói về năng lực “kéo giá trị may mắn xuống” của bản thân với Bạch Liễu. Dường như cậu ta cũng biết bản lĩnh đáng ghét này của mình, Đỗ Tam Anh không được tự nhiên gãi gãi mặt, co lại vào góc tối, kết quả cửa tàu bỗng nhiên đóng lại dọa cậu ta giật nảy.
Tất cả thi thể bị cháy trong tàu đột nhiên biến thành hành khách bình thường, đồng thời quay đầu, mỉm cười quỷ dị với nhóm Bạch Liễu, sau đó chúng hóa thành tro biến mất không thấy tăm hơi. Trong tàu, một giọng nữ vui tươi, ngọt ngào phát thông báo: “Hoan nghênh các vị hành khách lên tuyến số 4, trạm tiếp theo – viện bảo tàng thành phố Kính.”
Bạch Liễu quay đầu chú ý bảng đèn LED đếm ngược trên trạm tàu điện ngầm, sau khi trở về 0, bảng đèn lại biến thành 【60:00】.
Đếm ngược một giờ đồng hồ, trong lòng Bạch Liễu cân nhắc suy nghĩ, ắt hẳn đây là thời gian đi từ trạm đầu đến trạm cuối, xem chừng vụ nổ sẽ xảy ra sau một tiếng nữa.
Bạch Liễu nhớ lại 【 Án nổ thành phố Kính 】, cũng chính là nguyên mẫu trò chơi《 Chuyến tàu cuối nổ tung 》này, vụ án xảy ra ở trạm tàu điện ngầm tại viện bảo tàng thành phố Kính. Lúc ấy Bạch Liễu vừa xuống trạm, thế nhưng nơi nhóm bọn họ vừa chờ lên tàu không phải 【 Thành phố Đồ Cổ 】như trong hiện thực. Thiết kế tuyến đường tàu điện ngầm cũng chẳng phải hình vòng tròn bao quanh thành phố.
Khi đó Bạch Liễu đang ngồi chuyến tàu cuối, đi cùng Lục Dịch Trạm.
Cậu vốn muốn xuống ở ga nào đó sau thành phố Kính, nhưng giữa chừng Lục Dịch Trạm có việc nên lôi kéo Bạch Liễu xuống sớm với anh, nếu không Bạch Liễu cũng xui xẻo giống những người chơi khác, bị nổ thành mảnh nhỏ trong【 Án nổ thành phố Kính 】
Nguyên nhân của【 Án nổ thành phố Kính 】 phải kể đến chuyện hai tên trộm ăn cắp chiếc gương cổ giá trị liên thành, giả vờ là chủ sở hữu của gương cổ, ngỏ lời tặng cho viện bảo tàng nơi Bạch Liễu ở, nhưng bọn chúng nhất định muốn tự mình mang gương vào viện bảo tàng.
Nghe nói chiếc gương cổ kia có giá hơn trăm triệu, viện bảo tàng rất hiếm khi nhận được đồ quyên tặng quý giá như vậy, vì thế cũng đồng ý với yêu cầu nhỏ có phần cố chấp vô lý của đối phương.
Bạch Liễu sống tại thành phố Kính, viện bảo tàng này tên là “Viện bảo tàng thành phố Kính”. Mục đích thực sự của hai tên trộm là nhân quá trình di chuyển gương, dùng quả bom giấu sẵn trong đó uy hiếp cướp bóc những món đồ được bảo tàng cất giữ.
Cũng không biết hai tên trộm này nghĩ như nào, sống chết không chịu dùng ô tô vận chuyển gương cổ, cứ nhất định phải đi bằng tàu điện ngầm. Vì thế viện bảo tàng không thể không cử chuyên gia theo cùng. Nhưng trong quá trình ấy không biết tàu điện ngầm xảy ra sự cố gì, quả bom giấu trong gương đột nhiên phát nổ. Hành khách gần như chết hết, bao gồm hai tên trộm và chuyên viên của viện bảo tàng được cử đi bảo vệ tấm gương.
Không lâu sau khi hai người bọn chúng chết, việc trộm gương và ý đồ cướp bóc viện bảo tàng bị phơi bày, tạo nên màn thảo luận rất căng thẳng. Cuối cùng kết luận đưa ra rằng đây là vụ cướp có tính chất khủng bố, sau đó mọi thứ dần lắng xuống.
Bạch Liễu đã thảo luận về vụ nổ bọn họ gặp phải với Lục Dịch Trạm, sau đó cùng nhất trí trong này vẫn còn điều đáng ngờ, chủ yếu là hai điểm dưới đây:
Thứ nhất: Làm thế nào hai tên trộm có thể giấu số chất nổ lớn đủ khiến cả toa tàu tan tành trong gương cổ, sau đó thuận lợi vượt qua vòng kiểm tra an ninh và vận chuyển chúng lên tàu điện ngầm?
Thứ hai: Hai tên trộm thực hiện vụ đánh bom này là vì tiền, vậy tại sao bọn chúng lại hào phóng tặng chiếc gương cổ vô giá cho viện bảo tàng thành phố Kính?
Theo Bạch Liễu được biết, giá trị của mấy món đồ vật bảo tàng cất giữ không cao hơn chiếc gương này. Nếu hai tên trộm chỉ cần tiền, vậy họ hoàn toàn có thể bán gương cổ đi, chứ chẳng cần mất công mang gương đến viện bảo tàng thành phố Kính rồi mới cướp đồ bên trong.
Như vậy so sánh một chút, việc làm này mang lại hiệu quả quá thấp. Hơn nữa bọn chúng còn thông qua cách thức dùng bom vừa có tính nguy hiểm cao vừa ngu xuẩn. Bom mà xuất hiện, dù cho không làm ai bị thương thì hai tên trộm này hoàn toàn cũng chẳng thể chạy thoát được.
Khi đang thảo luận về vụ án này, Bạch Liễu từng nói nếu cậu muốn cướp viện bảo tàng, cậu sẽ trực tiếp bán gương cổ đi, dùng giá cao hối lộ bảo vệ cho cậu vào trộm. Sau khi cướp xong, cậu sẽ trở tay gϊếŧ chết bảo vệ rồi giá họa cho người đó, dọn dẹp sạch sẽ một chút cũng có thể kéo dài thời gian để chạy ra nước ngoài bán đồ trộm được. Dùng bom thì quá là ngu xuẩn mà.
Lục Dịch Trạm nghe Bạch Liễu phân tích, chẳng còn gì để nói. Anh bảo với Bạch Liễu, tôi kể ông chuyện này là muốn nhờ ông đưa ra vài gợi ý phá án, chứ không phải kêu ông trình bày phương pháp phạm tội hoàn mỹ hơn từ góc nhìn thủ phạm!
Bạch Liễu không chút thành ý nhận tội, nói xin lỗi nha, tôi chỉ biết tự hỏi dưới góc độ của người nhận được lợi ích cao nhất mà thôi.
Lục Dịch Trạm lòng đầy căm phẫn chỉ trích Bạch Liễu, ý nghĩ này của cậu sớm muộn gì cũng có ngày gây ra họa lớn!
Hiện tại vấn đề đã đến, Bạch Liễu đang ở trong trò chơi 《 Chuyến tàu cuối nổ tung 》 , cậu cần hỏi hai tên trộm ngốc đó vì sao lại làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
Bạch Liễu chớp mắt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển —— hai tên trộm không muốn ngồi ô tô có không gian quá nhỏ hẹp, cũng không muốn ở một mình với chiếc gương, trái lại bọn chúng chọn phương tiện giao thông công cộng đông đúc như tàu điện ngầm. Không những không sợ làm hư tổn gương cổ có giá trị to lớn mà còn nhét lượng lớn thuốc nổ vào đấy.
Thà dùng chiếc gương để đổi lấy đồ vật khác cất giữ trong viện bảo tàng còn hơn đem bán đi, hiển nhiên hành động như vậy vi phạm bản chất cái nghề trộm cướp ——
Tóm lại, Bạch Liễu có thể kết luận, hai tên trộm này đang sợ hãi cái gương kia.
Bọn họ không dám ở trên xe một mình với gương. Gương có giá trăm triệu, hai tên này đã từng bán nó đi, nhưng chẳng biết vì sao lại không thành công, “gương” quay về với bọn họ. Lúc này hai tên trộm mới hốt hoảng, giả vờ làm chủ sở hữu vật quý kia, tìm kiếm viện bảo tàng, hy vọng có thể “quyên tặng”, hoặc nói cách khác là “giam giữ” cái gương đó.
Thậm chí hai tên trộm vì muốn tiêu hủy gương mà điên cuồng đặt thuốc nổ trong ấy. Bọn chúng làm rất nhiều trò, cố gắng thoát khỏi chiếc gương, thế nhưng chuyện không may vẫn xảy ra: chiếc gương đã phát nổ trên tàu điện ngầm.
Cho nên, nếu Bạch Liễu đoán không sai, mấu chốt của trò chơi không phải chuyến tàu sắp nổ tung này, cũng không phải hành khách bị thiêu chết, càng không phải tên những ga tàu mà Đỗ Tam Anh đang ngó nghiêng đánh giá——
— mà là chiếc gương cổ đó.
【 Chúc mừng người chơi Bạch Liễu là người đầu tiên kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: thu thập những mảnh gương vỡ trong chuyến tàu cuối. (0/)】