Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 7: Chương 7



Với sự xuất hiện của các bình luận ra vẻ đau khổ của người xem, kênh livestream bắt đầu quái quái, sau đó lại im lặng, Ngọc Hàm không hiểu tại sao.

Kênh livestream của Liễu Ngọc Hàm ngày thường rất đông vui, người xem thuộc dạng náo nhiệt trong các kênh livestream, đặc biệt sau khi Liễu Ngọc Hàm livestream về những truyện kinh dị xa xưa, kênh livetream lúc nào cũng ồn ào.

Nhưng hôm này mọi người rất khác, không khí yên lặng làm cho Liễu Ngọc Hàm không quen, vì thế không biết phải nói gì.

Chuyện này có liên quan đến chuyện phỏng vấn của cậu à?
Chẳng lẽ, người xem thấy nếu livestream cùng nội dung, cậu không đủ sức cạnh tranh với tên nổi tiếng trên mạng kia á?
Đột nhiên hiểu ra bảng treo trước mấy cửa hàng quần áo kiểu “Nếu đụng hàng, xin đừng chửi nhau” là gì rồi, Liễu Ngọc Hàm ra vẻ đau khổ, cảm thấy đầu gối mình! mỏi không chịu được nữa.

Thầy Hàm là một con cá mặn, không qua trường lớp đào tạo chuyên nghiệp, khả năng cạnh tranh thấp là do cậu sao?
! Được rồi, đúng là do cậu.

Yên lặng đối mặt với người xem một lúc lâu, Liễu Ngọc Hàm mệt mỏi chào tạm biệt khán giả, sau đó tắt livestream đi, kéo lê đôi chân mỏi rời đi xuống tầng.

Thể lực của cậu không ổn chút nào, mới leo có ba mươi hai tầng đã mệt gần chết, bình thường không lo rèn luyện đến nơi đến chốn!
Quỷ gì đấy!
Đây là tầng ba hai đó, có phải tầng ba đâu!
Là một con cá mặn Trái Đất, một mình chạy trốn, bản thân Liễu Ngọc Hàm đã thấy rất đáng nể rồi đấy, năm đó nếu không xuyên qua, thì chắc có lẽ thầy thể dục của cậu phải tự hào lắm khi đào tạo ra được học sinh như cậu.

Phải nói rằng, với trình độ hiện tại, cậu chắc chắn có thể tham dự Olympic và mang về vinh quang cho đất nước.

Cảm thấy mình không thể làm cá mặn được nữa, ít nhất không thể làm cá mặn đơn thuần được nữa, Liễu Ngọc Hàm nhanh chóng tìm được sự tự tin, đi về nhà để chuẩn bị đi phỏng vấn ở Nguyên Khang.

Nhưng mà cậu không thể theo kế hoạch đi thẳng về nhà được.

Lúc Liễu Ngọc Hàm đang từ từ đi xuống cầu thang, anh trai cậu vội vàng chạy đến, nhấc cậu lên cáng, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Liễu Ngọc Hàm bị anh trai dọa sợ, vừa điều chỉnh tư thế để bụng dễ chịu hơn, vừa khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế anh? Sao lại phải đến bệnh viện?”
Liễu Ngọc Hiện vẫn duy trì tốc độ chạy rất nhanh, mồ hôi ướt đâm sau lưng áo, nghe thấy câu hỏi của em trai, không trả lời mà hỏi lại cậu: “Em có thấy chỗ nào không khỏe không? Đừng nói dối, nhanh nói cho anh biết!”
Liễu Ngọc Hàm không biết đã xảy ra chuyện gì, khó hiểu với câu hỏi của anh trai, trả lại lại: “Không có mà, em chạy nhiều quá nên hơi mỏi chân.

À, đúng rồi, lúc nãy hét to quá, bây giờ cổ hơi đau.


Liễu Ngọc Hiện vừa nghe thấy em trai nói chân với cổ đều đau, hoảng sợ đến run người, không quan tâm đến lý do em trai nói, lập tức sửa lại cáng sau lưng, chạy càng nhanh hơn.

“Đừng sợ, Tiểu Hàm đừng sợ, anh trai đưa em đến bệnh viện!”
Hình như lo lắng Liễu Ngọc Hàm sợ, Liễu Ngọc Hiện vừa chạy vừa an ủi em trai, điều này làm Liễu Ngọc Hàm không thể hiểu được ý của Liễu Ngọc Hiện.

Cậu suy nghĩ lại lời nói của anh trai, đột nhiên lấy lại tinh thân, dở khóc dở cười nói: “Từ từ đã, anh ơi, ý của anh là em xảy ra chuyện hả? Em có việc gì đâu! Em đến đó livestream thôi mà, vừa chạy vừa la thôi, không có chuyện gì đâu!”
Cảm nhận được lưng áo ướt đẫm của Liễu Ngọc Hiện, mặc dù cậu thấy anh mình lo lắng thái quá nhưng rất cảm động với anh trai thân yêu của mình, không hỏi vì sao cậu ở đó, chỉ lo lắng an ủi cậu.

Liễu Ngọc Hiện ra vẻ “Anh không nghe, anh không nghe”, ngược lại trách em trai: “Livestream, livstream, em có biết huyền học là gì không hả? Nếu không tìm được việc thì thôi, chẳng lẽ anh trai không nuôi được em? Cơ thể mới là quan trọng nhất, tại sao em lại vì phỏng vấn mà làm hại bản thân, em không nghĩ đến anh và ba mẹ sao?”
Liễu Ngọc Hàm không ngờ đề tài lại chạy đến chuyện này, nhưng cậu biết anh trai mình mà tức giận thì rất đáng sợ, vì thế vội vàng nhận lỗi: “Em sai rồi.

Không phải em muốn san sẻ bớt gánh nặng của ba mẹ và anh sao? Em không muốn mọi người phải vất vả như bây giờ?”
Viên đạn bọc đường kiểu này bay trúng lòng Liễu Ngọc Hiện, khắp nơi cơ thể anh đều cảm thấy ngọt ngào, cảm giác rất thoải mái.

“Cho dù muốn giảm bớt gánh nặng với gia đình, cũng phải biết sức mình, biết chưa?” Mặc dù ngoài miệng Liễu Ngọc Hiện vẫn đang trách móc, nhưng không có áp lực gì hết, “Chỉ khi em mạnh khỏe, anh với ba mẹ mới vui vẻ được.


Liễu Ngọc Hàm vội vàng bảo đã biết, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Anh là tốt nhất, em biết anh thương em nhất mà! Nhưng em không còn cách nào khách, làm streamer nghiệp dư, em khó cạnh tranh quá.

Anh không biết đâu, lúc nãy em livstream, còn có một tên nổi tiếng lắm đứng bên ngoài nhìn trộm, hình như đang tính toán cạnh tranh nội dung của em đấy!”
Vội vàng lấy người qua đường vô tôi làm bia chắn, Liễu Ngọc Hàm không hề cảm thấy xấu hổ.

Thiết bị chuyển đổi sóng não khi livestream của cậu thuộc công nghệ đen, nhưng loại máy móc này chỉ hoạt động trên người, nếu người xem của Liễu Ngọc Hàm muốn theo dõi được phải sự dụng kính mắt đặc biệt.

Nói cách khác, nếu có người đứng cạnh Liễu Ngọc Hàm, cũng không thể nhìn thấy hình ảnh cậu tưởng tượng ra, chỉ có thể thấy cậu hoa tay, múa chân, nghe thấy cậu le hét, giống như con rắn bị động kinh, điều này rất xấu hổ.

Quá là xấu hổ luôn.

Mà tên nổi tiếng trên mạng kia thế mà xem toàn bộ luôn.

Liễu Ngọc Hàm thấy không vui, đó là đối thủ cạnh tranh của mình, bị hắn cười nhạo, Liễu Ngọc Hàm có thể thấy vui được sao?”
Liễu Ngọc Hiện nghe thấy em trai nói, cũng rất tức giận: “Hắn không biết chuyện này thuộc quyền riêng tư sao? Làm như vậy rất quá đáng! Tiểu Hàm đừng sợ, đồ dởm mãi là đồ dởm, không bao giờ so với bản gốc được!”
Thấy anh trai đã bị dời sự chú ý, Liễu Ngọc Hàm nhẹ nhàng thở ra, nhìn xe bay công cộng đi đến bệnh viện, sau đó thấy tò mò hỏi Liễu Ngọc Hiện: “Anh, sao anh lại chạy đến Tưu Khê thế?”
Còn phải bắt cậu đến bệnh viện?
Liễu Ngọc Hiện mua vé lên xe, đặt Liễu Ngọc Hàm ngồi xuống, cau mày nhìn em trai, cẩn thẩn hỏi: “Tiểu Hàm, em không! không nhớ gì sao?”
Liễu Ngọc Hàm khó hiểu: “Nhớ gì ạ?”
Liễu Ngọc Hiện trả lời: “Ba lần em đi qua Tưu Khê, ba lần đều ngất xỉu, sau đó quên mất một đoạn ngắn ký ức, lúc não cũng bảo mình chỉ đang phát sốt thôi.


Liễu Ngọc Hàm sợ ngậy người: “Cái quỷ gì thế?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.