Editor: Mai
Tít tít.
Phòng bệnh yên tĩnh chỉ có máy theo dõi trạng thái cơ thể đang vận hành, người đang nằm trên giường kia như bị tác động mạnh, nhăn mặt, mí mắt giật giật.
Kỷ Nhiễm cảm thấy mí mắt rất nặng, cô cố gắng thật lâu mới có thể mở mắt ra, ánh mắt cô mệt mỏi nhìn vách tường trắng đối diện, ý thức dần dần quay trở lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra toàn thân không còn sức lực.
Đầu cô nặng như ngàn cân, kiểu chỉ khi ngủ giấc quá dài mới sinh ra cảm giác nặng nề như vậy.
Kỷ Nhiễm biết đây là ở bệnh viện cho nên cô muốn dơ tay để kêu bác sĩ hoặc y tá vào, nhưng lúc cô muốn giơ tay lên lại phát hiện ra cho dù mình có lấy lại ý thức thì cơ thể vẫn không tự kiểm soát được.
Tuy sốt ruột nhưng cũng biết mình mới tỉnh lại còn chưa hoàn toàn hồi phục, ánh mắt cô nhìn sang bên cạnh.
Đúng dịp ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.
Bùi Uyển đẩy cửa đi vào, bên cạnh bà có một người phụ nữ xa lạ mặc áo blouse trắng nhìn như bác sĩ bệnh viện.
Vẻ mặt Bùi Uyển không dễ nhìn lắm, thậm chí quần áo đang mặc không còn tinh xảo kỹ càng như trước đây.
Bởi vì khoảng cách giữa giường bệnh và cánh cửa khá xa, thêm nữa Bùi Uyển đang đứng ở cửa nghiêm túc nghe bác sĩ nói chuyện nên không chú ý thấy Kỷ Nhiễm nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.
Kỷ Nhiễm nhìn Bùi Uyển, nghĩ thầm chỉ mới vài ngày thôi mà nhìn Bùi Uyển đã già đi rồi.
Trước kia cô còn cảm thấy cái chữ già này không chút quan hệ nào với Bùi Uyển, xem ra bà thực sự rất lo lắng cho cô.
“Mẹ.” Kỷ Nhiễm kêu lên.
Bùi Uyển quay đầu thật mạnh, nét mặt sửng sốt, rồi khi bà thấy Kỷ Nhiễm mở mắt kêu bà thì trên mặt lộ ra vui mừng như điên cùng với không thể tin nổi.
Bà chạy thẳng tới chỗ cô ngay lập tức.
“Nhiễm Nhiễm, con tỉnh rồi.” Bùi Uyển chạy tới, ánh mắt gần như tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, người luôn bình tĩnh như bà thế mà bây giờ hốc mắt đỏ hoe “Nhiễm Nhiễm, mẹ lo lắm, may mà con tỉnh lại rồi.”
Kỷ Nhiễm không quen lắm khi nhìn bộ dáng bà kích động.
Nhưng cô nghĩ dù sao mình bị tai nạn xe cho nên Bùi Uyển lo lắng như vậy cũng không kỳ quái.
Cô nhìn chằm chằm Bùi Uyển muốn hỏi chuyện Thẩm Chấp. Hai người họ cùng bị tai nạn, nếu Kỷ Nhiễm có thể tỉnh lại vậy chắc Thẩm Chấp cũng không việc gì đúng không.
Kỷ Nhiễm cấp bách muốn biết tình trạng của Thẩm Chấp.
Cô há miệng giọng như vỡ ra, khàn khàn khó nghe: “Mẹ, Thẩm Chấp thế nào rồi?”
Bùi Uyển nhíu mày, Kỷ Nhiễm tưởng bà giận nên không muốn nói chuyện Thẩm Chấp. Cô lập tức cầu xin: “Mẹ, xin mẹ, nói cho con biết bây giờ Thẩm Chấp thế nào rồi, anh ấy bị tai nạn chung với con…”
“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm.” Bùi Uyển đè tay cô lại, ra hiệu cô đừng kích động, bà khẽ nói: “Con đang nói gì thế? Cậu ta bị làm sao?”
Bộ dáng Bùi Uyển không hiểu thế nào.
Kỷ Nhiễm vô cùng kích động nắm cổ tay bà muốn hỏi Thẩm Chấp nhưng bây giờ Bùi Uyển lại nói không biết.
Kỷ Nhiễm cố bình tĩnh lại.
“Người bị tan nạn cùng với con đâu?” Cô nhìn Bùi Uyển, không dám bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trong mắt bà.
Bùi Uyển hơi nhăn mày, giọng lạnh lùng: “Con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không hòa giải với đối phương, huống chi gã uống rượu còn điều khiển xe nên phải chịu hình phạt thích đáng trên pháp luật.”
Kỷ Nhiễm biết bà đang nói tới bên kia, cô không biết vì sao Bùi Uyển tránh né đề tài về Thẩm Chấp.
Cô muốn tự mình đi nhìn cậu nhưng bây giờ cô không thể tự kiểm soát cơ thể mình được, cô còn không nhấc nổi chân mình lên.
Cô nhìn bác sĩ phía sau cầu cứu, giọng như muốn bật khóc: “Người đi cùng với cháu đâu, anh ấy có bị thương không? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lần này Bùi Uyển đã nghe hiểu ý cô, vẻ mặt bà kinh ngạc thậm chí còn hiện lên chút bối rối, rồi bà ổn định cảm xúc lại, nói: “Nhiễm Nhiễm, lúc con bị tai nạn trên xe chỉ có một mình con.”
Đáy lòng Kỷ Nhiễm tràn ngập bất an, có ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu cô.
Nhưng Kỷ Nhiễm vẫn không bỏ cuộc, cô nói: “Sao chỉ mình con được, tụi con ngồi chung xe máy rồi bị tai nạn, Thẩm Chấp ở bên cạnh con mà.”
“Không phải xe máy.” Ánh mắt Bùi Uyển bắt đầu phức tạp, bà dừng vài giây rồi quay đầu nhìn qua bác sĩ, bác sĩ hơi gật đầu với bà.
Vì thế Bùi Uyển nói tiếp, bà nói: “Con không nhớ rõ sao? Con tự mình lái xe rồi xảy ra tai nạn, chiếc xe kia là quà sinh nhật ba con tặng cho con, chiếc Porsche đó?”
Lái xe?
Porsche?
Rốt cục trí nhớ Kỷ Nhiễm bị kéo tới thật lâu trước kia, phải nói ký ức cuối cùng lúc cô 27 tuổi mới đúng, ngày đó cô với Bùi Uyển có chút tranh chấp trên vấn đề công việc.
Nói ngắn gọn, Bùi Uyển cho rằng nếu cô không thể thăng chức ở công ty vậy trực tiếp từ chức về công ty nhà mình quản lý.
Dù sao CV của cô đủ đẹp rồi.
Nhưng Kỷ Nhiễm lại không muốn, theo ý cô, cô làm việc bên công ty đó mà Bùi Uyển còn khoa tay múa chân vậy nếu về công ty nhà họ Bùi làm thì không thể nghi ngờ sẽ trở thành con rối cho Bùi Uyển.
Cô từ chối lời đề nghị của Bùi Uyển, Bùi Uyển tức giận, bởi vì bà không có thói quen để Kỷ Nhiễm thoát khỏi khống chế của bà.
Ai ngờ ngày hôm đó Kỷ Nhiễm lại xảy ra tai nạn xe.
Lúc Bùi Uyển biết được tin này gần như tuyệt vọng, Kỷ Nhiễm là con gái duy nhất của bà, bà tức giận với cô nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện nếu cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.
Sau khi Kỷ Nhiễm gặp chuyện không may tuy được cứu kịp thời nhưng bác sĩ không ngờ cô rơi vào tình trạng hôn mê sâu.
Cho dù cả Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ có mời bác sĩ giỏi nhất, thậm chí còn mời cả chuyên gia thần kinh giỏi nhất nước Mỹ tới để chữa bệnh cho cô nhưng mọi thứ vẫn vậy.
Não bộ cô không bị thương nghiêm trọng, họ không tìm ra nguyên nhân làm cô hôn mê sâu.
Kỷ Nhiễm hỏi dò: “Bây giờ là năm nào?”
“Năm 20X9…” Bùi Uyển nhìn cô, vẻ mặt không hề nhẹ nhõm, mặc dù người đã tỉnh lại nhưng hình như đầu óc trở nên hồ đồ, bà nói: “Con hôn mê gần hai tháng, để mẹ kêu bác sĩ tới kiểm tra cho con.”
Lúc này vị bác sĩ vẫn luôn đứng một bên gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, một nhóm bác sĩ lần lượt xuất hiện bắt đầu làm các loại kiểm tra cho Kỷ Nhiễm, Kỷ Nhiễm cảm thấy mình mới tỉnh lại mà đã bị họ lăn qua lăn lại như vậy thì sẽ ngất lần nữa mất.
Trong lúc kiểm tra có y tá lấy điện thoại trong túi áo ra.
Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua là iphone X, mặc dù điện thoại này đã đưa ra thị trường vào năm 20X7 không tính là điện thoại mới nhưng nó tuyệt đối không phải thứ có thể xuất hiện năm 2009.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Chẳng nhẽ chuyện cô quay trở lại năm 17 tuổi chỉ là một giấc mơ mà khi cô hôn mê đã mơ tới thôi sao? Hay nói tất cả những chuyện mà cô nhớ chưa bao giờ xảy ra.
Không gian song song?
Kỷ Nhiễm cảm thấy mình sắp bị tinh thần phân liệt rồi, chẳng nhẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng chỉ mình cô nhớ tới?
Thẩm Chấp thì sao, anh có nhớ tất cả những chuyện xảy ra giữa họ không?
Bỗng nhiên Kỷ Nhiễm lại phát hiện ra hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, chuyện rất quan trọng.
Hộ sĩ từ từ đỡ cô ngồi dậy tính đút cho cô chút thức ăn lỏng thì đột nhiên trong đầu cô như có tia chớp bổ qua, hoặc nói rốt cục cô đã nghỉ ra.
Trước khi họ bị chiếc xe kia đụng vào, Thẩm Chấp nói với cô một câu.
Anh nói, anh là Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh.
Kỷ Nhiễm mở to hai mắt hô hấp dồn dập, hộ sĩ bên cạnh bị cô dọa cho hoảng sợ, vội vàng nói: “Cô Kỷ, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Kỷ Nhiễm lắc đầu, cô nhìn hộ sĩ, hỏi: “Di động của tôi đâu, mọi người có thấy di động tôi không?”
Điện thoại ở trên xe lúc cô bị tai nạn nên chắc bị hư rồi. Bây giờ cô cấp bách muốn lấy di động để liên lạc với Thẩm Chấp.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Cũng muốn gặp anh.
Nhưng mà thời gian cô hôn mê lâu nên bác sĩ đề nghị cô tiếp tục nằm viện quan sát. Sau khi cô tỉnh lại thái độ Bùi Uyển đối với cô đã dịu đi rất nhiều, nghe Kỷ Nhiễm muốn lấy điện thoại bà kêu người cầm tới ngay tức khắc.
May mà tuy điện thoại ở trên xe nhưng không vị hư.
Bây giờ chỉ vì lâu quá không sạc điện nên bị tắt máy thôi.
Hôm sau, Kỷ Khánh Lễ vội vàng chạy tới bệnh viện. Kỷ Nhiễm nhìn hai bên tóc mai đã hơi bạc kia bỗng nhiên cảm thấy hơi xa lạ.
Rõ ràng vài ngày trước cô còn gặp Kỷ Khánh Lễ trong tuổi đàn ông trung niên vô cùng hăng hái.
Bây giờ giống như đã già đi mười mấy tuổi.
Kỷ Nhiễm nghĩ lại, ông cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi.
“Ba.” Ngón tay Kỷ Nhiễm đang để trên màn hình điện thoại, bởi vì điện thoại mới được sạc điện nên đã khởi động máy, cô đang tính chuẩn bị gọi điện cho trợ lý nhưng ai ngờ đúng lúc Kỷ Khánh Lễ vào.
Cô chủ động kêu một tiếng ba khiến Kỷ Khánh Lễ sửng sốt.
Nói thật, quan hệ cha con bọn họ không được coi như hòa thuận, Kỷ Nhiễm luôn kháng cự xa cách với Kỷ Khánh Lễ.
Huống chi lúc trước cô vẫn luôn ở nước ngoài, mới về nước nửa năm.
Kỷ Khánh Lễ lớn tuổi từ từ hiểu ra trước kia mình coi nhẹ xa lạ với Kỷ Nhiễm nên muốn từ từ bồi thường cho cô. Ai biết được đột nhiên Kỷ Nhiễm lại bị tai nạn xe.
Thiếu chút nữa ông đã mất đi đứa con gái duy nhất của mình.
Lần này đoàn đội điều trị chuyên gia nước Mỹ được mời tới để chữa bệnh cho Kỷ Nhiễm, cả hành trình Kỷ Khánh Lễ đều tham gia và bỏ vốn, cho dù Bùi Uyển muốn ra một nửa tiền ông đều không nhận.
Kỷ Khánh Lễ nhìn cô, yên tâm gật đầu: “Hôm qua ba tới Thiên Hải Nam khảo sát vì quá muộn nên không còn chuyến bay cho nên hôm nay mới chạy về được.”
Ông đang giải thích nguyên nhân vì sao hôm qua ông không tới để thăm cô được.
Kỷ Nhiễm gật đầu, có chút xấu hổ.
Kỷ Khánh Lễ không am hiểu chuyện hỏi han ân cần với cô còn Kỷ Nhiễm không giỏi nói chuyện nhà với ông, lúc hai người đang không biết nên mở miệng thế nào thì Bùi Uyển đi vào.
Kỷ Nhiễm căng thẳng nhìn Bùi Uyển, dù sao quan hệ hai người này thực sự quá kém.
Sau khi ly hôn hầu như không muốn qua lại không muốn gặp mặt đối phương.
Ai ngờ Kỷ Nhiễm còn chưa nói gì ngược lại Bùi Uyển đã mở miệng nói chuyện với Kỷ Khánh Lễ trước: “Ông tới rồi à.”
Giọng nói bình thường lại thông thường.
Kỷ Nhiễm: “…”
Hóa ra hai tháng nay vì chuyện Kỷ Nhiễm mà Kỷ Khánh Lễ và Bùi Uyển đều rầu thúi ruột, hai người lại đều có công ty cần quản lý cho nên hai người đành phải thay phiên nhau chăm sóc Kỷ Nhiễm ở bệnh viện.
Mặc dù họ thuê hộ công chăm sóc nhưng vẫn không thể yên tâm được.
Mỗi ngày đều sẽ tới bệnh viện nhìn một lần.
Kỷ Nhiễm không ngờ mình bị tai nạn lại làm cho Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ đạt được cảnh giới hài hòa trước nay chưa từng có.
Chờ lúc họ rời đi rốt cục cô cũng có thời gian để gọi điện thoại cho trợ lý Phương Thiên.
Lúc Phương Thiên nhận được điện thoại cô gọi tới kích động đến mức muốn khóc nức nở: “Lão đại, là chị sao? Chị tỉnh rồi sao?”
Kỷ Nhiễm không ngờ cô ấy kích động như vậy, trong lòng rất cảm động.
Mặc dù Phương Thiên chỉ là trợ lý của cô nhưng không ngờ ngoại trừ ba mẹ ra thì cô ấy cũng quan tâm mình như vậy.
Nhưng một giây sau, giọng điệu mang theo may mắn của Phương Thiên truyền đến: “Chị tỉnh vậy em giữ được công việc rồi.”
…
Trong không khí đột nhiên hơi xẩu hổ.
Kỷ Nhiễm không nói thành lời.
Phương Thiên ý thức được lời mình nói không ổn lắm, lập tức lắc đầu nói: “Em, em không có ý đó. Tối nay tan ca em tới thăm chị.”
Kỷ Nhiễm nghĩ còn mấy tiếng nữa mới tan tầm, với lại quả thật cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Phương Thiên.
Vì thế cô đồng ý.
Buổi tối, Phương Thiên mang theo giỏ trái cây nhập khẩu tới đây. Mới vào cửa đôi mắt nhỏ đã đỏ lên, đáng thương nói: “Lão đại, cuối cùng chị cũng tỉnh.”
Phương Thiên là trợ lý của Kỷ Nhiễm, Kỷ Nhiễm không thích người khác gọi cô là Kỷ tổng nên nhóm bọn họ đều kêu cô là lão đại.
Kỷ Nhiễm hếch cằm ra hiệu cô ấy ngồi xuống.
Phương Thiên ngồi lên ghế dựa gần giường bệnh, dù sao lão đại nhà mình hôn mê hai tháng nên cô ấy còn đang tính hỏi han ân cần vài câu với Kỷ Nhiễm, ai ngờ Kỷ Nhiễm mới mở miệng liền hỏi: “Bây giờ Thẩm Chấp thế nào?”
Giờ khắc này, trong lòng Phương Thiên cảm thấy vô cùng kính nể.
Nhìn đi, nhìn đi, đây là lý do vì sao người ta có thể làm đổng sự còn cô ấy chỉ có thể làm một trợ lý nho nhỏ. Người ta vừa mới tỉnh dậy đã lập tức quan tâm đến tình huống đối thủ một mất một còn rồi.
Phương Thiên cười nói: “Lão đại, chị yên tâm, công ty rất ổn. Thẩm tổng không làm hạng mục lớn nào cả, hai tháng nay anh ấy chưa từng tới công ty, nghe nói nghỉ phép.”
Đây là một tin tức rất lớn ở công ty, Thẩm Chấp luôn luôn không nghỉ cả buổi trưa thế mà có thể bỏ quên công việc đi nghỉ phép.
Trong lúc này lời đồn ào ào nổi lên.
Dù sao thân phận bối cảnh Thẩm Chấp không phải bí mật lớn gì, mọi người đều biết quan hệ giữa anh với tập đoàn Hằng Trì, hiện tại người thừa kế tập đoàn Hằng Trì vẫn chưa được quyết định nên tất cả mọi người đều suy đoán thời gian gần đây Thẩm tổng khác thường là bởi vì có quan hệ tới chuyện này.
Cho dù ngành đầu tư có tốt, cho dù có được thăng chứ thì cũng chỉ như làm công cao cấp thôi.
Còn không bằng về kế thừa công ty nhà mình.
Kỷ Nhiễm khẽ nhíu mày, Phương Thiên cho rằng vì chuyện Thẩm Chấp nên lập tức nhỏ giọng nói: “Lão đại, nếu Thẩm tổng về nhà kế thừa công ty thật vậy đối với chúng ta là chuyện tốt, chỉ cần anh ấy đi thì vị trí tổng giám đốc sẽ bỏ không. Nói không chừng chị sẽ có cơ hội.”
Đương nhiên Kỷ Nhiễm biết Phương Thiên đang lấy lòng cô.
Bình thường làm tổng giám đốc cần phải có 10-20 năm kinh nghiệm, giống như Thẩm Chấp chưa tới 30 tuổi đã thăng chức lên tổng giám đốc được xưng là quái vật, không phải người.
“Không đâu. Chức tổng giám đốc cũng không phải hố củ cải.” Kỷ Nhiễm lắc đầu.
Sau đó cô cười nhẹ, khẽ nói: “Huống chi tình huống giữa chị với Thẩm Chấp không như em nghĩ.”
Phương Thiên biết lão đại nhà mình ghét nhất chính là vị Thẩm tổng này, cho dù Thẩm tổng địa vị cao quý kia có là nam thần NO.1 trong giới đầu tư thì lão đại vẫn hận anh đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Dù sao giữa hai người có quan hệ cạnh tranh với nhau.
Phương Thiên đang nghĩ, có cần phải giống như trước kia hùa theo Kỷ Nhiễm nói Thẩm Chấp vài câu hay không. Nói thật, Thẩm Chấp cũng là nam thần của cô ấy.
Á á á á, chỉ cần nghĩ tới gương mặt cao quý cấm dục kia Phương Thiên đã không nhịn được mà muốn thét chói tai rồi.
Nhưng không còn cách nào khác, dù sao cô ấy phải kiếm cơm.
Phương Thiên ho nhẹ, tính nói chuyện lại thấy Kỷ Nhiễm đang ngồi trên giường kia chống khuỷu tay lên đầu gối, tay ôm mặt.
Trên mặt ngọt ngào mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, “Tại anh ấy lợi hại quá mà.”
Phương Thiên: “…”
Sao thế này!!!