Dịch & biên: †Ares†
oOo
Một cơn gió nhẹ thổi qua, giống như một đôi tay dịu dàng khe khẽ vỗ về hai người trẻ tuổi đang say ngủ giữa đất trời.
Hết thảy đều an tĩnh như vậy, hiền hòa như vậy.
Nữ mỹ mạo vô song, dáng người ngạo nhân, khiến cho tất cả chúng sinh là phái yếu trong thiên địa không thể nào không cúi đầu trước mặt nàng.
Còn nam thì để lộ ra thân hình cường tráng, anh tuấn, yêu dị, mắt nhắm chặt nhưng vẫn thẳng hướng trời cao, giống như muốn so đấu cả với trời.
Tiền vốn chỗ đũng quần kia cực kỳ hùng hậu, tuy có một mảnh vải trắng che bớt, thế nhưng không thể nào ẩn đi cái hùng vĩ bên trong.
Nghê Mạn Thiên đang mơ một giấc mơ, nàng trở thành nữ hoàng của tất cả chúng sinh, dẫn dắt Linh Lung Kiếm Các đi lên ngôi vị tối cao.
Mà ngay khi nàng chuẩn bị ngồi lên ngai vàng của mình, lại bỗng phát hiện bầu trời bị nứt ra, một đôi ma thủ tràn ngập ma tính xuyên thấu qua tầng tầng hư không, nơi nó đi qua toàn bộ đều vỡ nát tan rã…
– Aaaa…
Nghê Mạn Thiên giật mình mở mắt, ánh sáng tràn ngập chói lòa, nàng theo thói quen muốn nắm chặt lấy kiếm nhưng lại phát hiện trong tay trống trơn không có gì cả.
Đây là có chuyện gì?
Lúc này Nghê Mạn Thiên run người lên, bộ ngực đột nhiên truyền tới một cảm giác đau đớn không người nào có thể chịu được. Nghê Mạn Thiên khuỵu gối xuống, sắc mặt vốn hồng nhuận biến thành tái nhợt, từng giọt mồ hôi trong suốt thi nhau tuôn ra làm ướt đẫm phần tóc mái trên trán, lộ ra một hương vị khác.
Nghê Mạn Thiên nhớ lại chuyện xảy ra ban nãy, là có một người tới nơi này, nhưng ngay một khắc mình nhắm mắt lại dưỡng thương thì bỗng nhiên không có bất cứ tri giác gì nữa.
Sao lại thế này, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Bản thân mình là Nhập Thần cấp tám, thần thức xâm nhập hư không, vạn vật bất xâm, làm sao có thể thoáng cái đã mất đi tri giác.
Đúng lúc này, Nghê Mạn Thiên vô tình thấy được hàng chữ viết xiên xẹo trên mặt đất.
Đây là…
Nghê Mạn Thiên lập tức nộ khí trùng thiên, sắc mặt lạnh như hàn băng.
– Lôi Phong…
Nghê Mạn Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
– Sao lại thế này…
Vừa lúc này, Mặc Dật Hiên cũng tỉnh lại.
– Mặc Dật Hiên, ngươi…
Nghê Mạn Tiên thấy sự khác thường chỗ đũng quần của Mặc Dật Hiên thì toàn thân nổi hết da gà:
– Đồ dâm sỉ!
– Nghê Mạn Thiên… ngươi!
Mặc Dật Hiên vừa nhìn bộ dáng của mình lúc này, lập tức sắc mặt phát lạnh, mà khi thấy bộ dáng của Nghê Mạn Thiên thì cũng kinh ngạc vạn phần.
Bộ ngực bằng phẳng kia tại sao lại biến thành như vậy?
Mà khi Mặc Dật Hiên nhìn được hàng chữ dưới chân mình, sắc mặt tức thì đỏ bừng, nhưng ngay khi hắn muốn phát tác, lại đột nhiên phát hiện chỗ đũng quần có một luồng khí lạnh chạy dọc lên tận óc.
– Aaaaa…
Giờ khắc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, cao thủ Nhập Thần cấp bảy Mặc Dật Hiên bị cảm giác đau đớn tra tấn đến toàn thân phát run.
Mặc Dật Hiên cố nén đau đớn, nhưng cảm giác đau đớn này lại như sóng biển, một đợt tiếp một đợt, làm người ta trở tay không kịp.
– Chẳng lẽ bị phế đi rồi?
Mặc Dật Hiên hoảng hốt, nhưng đúng lúc này hắn phát hiện Thất Thánh Bảo Đồ mình cầm trong tay đã không cánh mà bay, nhẫn không gian cũng bay theo nốt.
– Thất Thánh Bảo Đồ mất rồi…
Mặc Dật Hiên kinh hãi nói.
Nếu chỉ nhẫn không gian cùng trang bị Huyền giai mất đi, Mặc Dật Hiên cũng không quá để ý, chỉ đau lòng một chút mà thôi, nhưng vô thượng chi bảo Thất Thánh Bảo Đồ không còn lại làm cho Mặc Dật Hiên không thể bình tĩnh.
Nghê Mạn Thiên giờ phút này cố cảm giác đau nhói từng cơn ở bộ ngực, khi thấy trên đó còn có hai dấu móng tay màu đen thì Nghê Mạn Thiên biết mình gặp cái gì. Mà lúc này nghe được Mặc Dật Hiên nói, Nghê Mạn Thiên lập tức cả kinh.
Thất Thánh Bảo Đồ mất rồi?
– Khốn khiếp, cho dù phá nát tu vi, ta cũng phải dem ngươi đánh nhốt vào vực sâu vạn trượng.
Mặc Dật Hiên giờ phút này không thể nhẫn nhịn, người này dám làm ra việc như thế với mình, không thể nhẫn nhịn, tuyệt không thể nhẫn nhịn.
Chọc giận một cao thủ Nhập Thần là một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Trước Nhập Thần có lẽ vẫn còn xưng là người, nhưng từ khi tiến vào Nhập Thần thì đã không còn là người nữa, mà là thần.
– Vạn Ma Tùng Sinh.
Mặc Dật Hiên thi triển thần thông Nhập Thần, hắc khí quấn quanh hai mắt, khí thế đột nhiên tăng vọt, mạnh mẽ bài trừ tất cả chướng ngại cùng đau đớn, sau đó cũng không thèm nhìn Nghê Mạn Thiên mà bay vọt lên trời.
Dù cho đang trần truồng đóng mỗi cái bỉm màu trắng, cũng không ngăn cản được uy phong của Mặc Dật Hiên giờ phút này.
Khí thế của cao thủ Nhập Thần hiển lộ không chút che đậy.
– Vạn ma…
Lơ lửng ở không trung, Mặc Dật Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay phụt ra hắc khí, trong đó oan hồn ác quỷ dữ tợn rít gào, phảng phất muốn thoát ly khỏi đó.
– Tìm cho ta, cho dù long trời lở đất cũng phải tìm ra.
Mặt Mặc Dật Hiên như muốn giết người, quát.
– Vô Thượng Kiếm Ý.
Ngay lúc Mặc Dật Hiên phóng ra vạn ma lục soát, một luồng kiếm ý vô thượng tràn ngập sát ý phá không mà ra, xuyên thấu tầng tầng hư không.
Oan hồn ác quỷ vừa chạm vào kiếm ý này, tức thì kêu gào thê thảm rồi tan thành mây khói.
– Nghê Mạn Thiên, ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Mặc Dật Hiên trầm xuống.
– Thất Thánh Bảo Đồ, tuyệt không thể rơi vào tay ma môn các ngươi.
Nghê Mạn Thiên bồng bềnh trong hư không, phía sau là kiếm ý khí thế chí cường quấn quanh.
– Sư tỷ…
Vừa lúc đó, xa xa từng đạo hào quang phá không mà đến.
Sắc mặt Mặc Dật Hiên lại biến đổi:
– Nghê Mạn Thiên, ngày hôm nay xem như ngươi lợi hại, thế nhưng ngươi cũng chớ đắc ý, tác dụng phụ của nghịch chuyển thần thông, không phải ngươi có thể chịu đựng được đâu.”
– Còn muốn chạy, đi nổi sao?
Thất Thánh Bảo Đồ tuy bị người khác đoạt đi, nhưng tà ma trước mắt này, Nghê Mạn Thiên cũng không định buông tha.
Mặc Dật Hiên lạnh lẽo nhìn Nghê Mạn Thiên, sau đó cắn chặt răng:
– Nghê Mạn Thiên, ta xem ngươi cản ta thế nào!
Ngay lập tức, khí thế toàn thân Mặc Dật Hiên dao động, mạnh mẽ xé mở hư không rồi tiến vào trong đó.
Nghê Mạn Thiên cả kinh, xé rách hư không, đây là thần thông Tiểu Thiên Vị mới có thể thi triển, Mặc Dật Hiên Nhập chỉ là Nhập Thần cấp bảy, e rằng khoảng hư không hắn tạo ra không cứng chắc.
Cửu tử nhất sinh.
Cùng lúc ấy, mặt Nghê Mạn Thiên như màu đất, phun một ngụm máu tươi, từ không trung ngã xuống.
– Sư tỷ…
Đúng lúc này, một đám người đạp trường kiếm bay tới, một nữ tử trong đó đỡ được Nghê Mạn Thiên, nhìn sắc mặt xám tro của nàng cũng lo lắng không thôi.
– Đi, người cướp đoạt Thất Thánh Bảo Đồ chưa thể chạy xa được, nhất định phải tìm ra.
Nghê Mạn Thiên nói xong những lời này thì lập tức hôn mê.
Thần thông mạnh mẽ bài trừ hạn chế có tác dụng phụ rất lớn, không phải vạn bất đắc dĩ Nghê Mạn Thiên tuyệt đối sẽ không thi triển ra.
Nhưng nếu vừa rồi để mặc Mặc Dật Hiên, người cướp đoạt Thất Thánh Bảo Đồ kia tuyệt đối sẽ bị tìm được.
– Sư tỷ…
– Đi, tìm…
– Rõ!
….
Mà lúc này, Mặc Dật Hiên đang ở trong một không gian cuồng bạo, trôi nổi bất định. Thế nhưng ngay một khắc khi Mặc Dật Hiên sắp bất tỉnh lại…
Một tòa cung điện phong cách cổ xưa, đen kịt, tà ác, mở ra cánh cổng…
….
Ở một nơi vắng tanh không một bóng người lẫn thú trong rừng rậm.
Tại một chỗ bằng phẳng trên mặt đất, có một đôi mắt được chôn dưới đất, thi thoảng lại chớp một cái, nhìn những thân ảnh không ngừng đi xa trên không trung.
– Ha ha, may là bản đại gia thông minh, tự chôn mình xuống đất, bằng không đúng là bị các ngươi phát hiện rồi.
—–oo0oo—–