Tối Cường Hệ Thống

Chương 2: Một đám bỏ đi đến đánh ca đê



Dịch & biên: †Ares†

oOo

– Hắn nói cái gì?

– Đồ bỏ đi, hắn dám nói chúng ta đều là đồ bỏ đi.

– Đáng giận, chúng ta chính là đệ tử sát hạch ngoại môn của Thánh Ma Tông, chỉ cần qua sát hạch là sẽ thành đệ tử ngoại môn, chỉ một cái bao cát mà dám nói chúng ta như thế, khốn kiếp.

– Chúng ta người nào không phải rồng trong loài người, không ngờ bao cát hèn mọn này dám nhục nhã chúng ta! Các sư huynh sư đệ đừng vội, để ta đi hảo hảo giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Giờ phút này đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã thực sự nổi giận. Bọn hắn không ngờ một kẻ tầng lớp hạ đẳng nhất tông môn cũng dám kêu gào trước mặt mình, quả thực là muốn chết.

Mà lúc này, nhóm bao cát chịu đủ tàn phá, sau khi nghe xong vị kia thu hút cừu hận, trong lòng đều cảm động đến rơi nước mắt.

– Đại ca…

– Lão đại…

– Cha…

Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ mà nhìn gã kia hùng hổ đi tới.

– Tiểu tử, ngươi thật sự là rất làm càn, tuy ta không cần mạng chó của ngươi, nhưng muốn cho ngươi hiểu được, hung hăng cần quấy phải trả giá thế nào.

Những đệ tử sát hạch ngoại môn này mặc dù không được học tập vũ kỹ của Thánh Ma Tông, nhưng thực lực cao hơn người bình thường nhiều, mặc dù không đạt tới mức chặt sắt phá đá, nhưng một quyền cũng có thể đấm gãy khúc gỗ lớn.

– Yaaaa…

Đệ tử sát hạch ngoại môn chuẩn bị hảo hảo giáo huấn Lâm Phàm này quát lớn một tiếng, hai chân đứng thế, toàn lực đấm ra.

“Ầm…”

Lâm Phàm nhìn gã trước mắt, khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười.

“+2.”

Người này quả nhiên so với gã ban nãy muốn lợi hại hơn chút, không tồi, không tồi.

– Ai nha, nói các ngươi là đồ bỏ đi còn không tin, như gãi ngứa, có thể dùng lực chút được không?

Lâm Phàm đứng nguyên xi, khinh thường vỗ vỗ ngực.

– Lại đến nào…

– Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ta đánh đánh đánh…

Đệ tử sát hạch ngoại môn này không tin tà, liên tiếp ra quyền.

“+2.”

“+2.”

Giờ khắc này, vị đệ tử kia run rẩy hai tay, thở hổn hển, từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.

– Sao, không đánh nữa à?

Lâm Phàm cười nhìn người trước mắt, không tồi, không tồi, tặng hơn một trăm điểm exp. Tuy nói cuối cùng kiệt sức, công kích yếu đuối vô lực không có thêm nổi exp, nhưng ban đầu vẫn còn tạm.

Lúc này, tên đệ tử kia ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, ánh mắt có chút không dám tin, người này chẳng lẽ là từ sắt đúc thành?

– Ngươi…

Đệ tử sát hạch ngoại môn này thấy người trước mắt kiêu ngạo như thế, trong lòng căm giận không thôi, nhưng lại chẳng còn sức mà đấm, bèn hét lớn một tiếng:

– Các vị sư huynh sư đệ, đánh chết hắn…

Mà Lâm Phàm cũng chỉ chờ có thế.

Tầng năm Thái Cấp Ma Thân là phải dựa vào đám này hỗ trợ. Không biết Thái Cấp Ma Thân rốt cuộc là có bao nhiêu tầng, nhưng mới ở tầng bốn mà đám này đánh hắn đã không có cảm giác gì, nếu đem Thái Cấp Ma Thân tăng lên tầng một trăm, chẳng phải là lên thần.

– Ha ha, đến đây đi, đám bỏ đi, xuất ra toàn bộ sức mạnh của các ngươi.

Lâm Phàm cười lớn một tiếng, tức thì một trận mưa đấm dừng trên người hắn.

– Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ.

– Ngày hôm nay để cho ngươi biết lợi hại của các gia gia.

“+2.”

“+1.”

“+1.”

“+0.”

Lúc này Lâm Phàm thấy có tên đấm trên người mình lại không ra nổi exp nào, còn thân to thịt béo chiếm một chỗ, cũng làm cho Lâm Phàm có chút khó chịu.

Người này hoàn toàn là chiếm hố xí mà không chịu thả phân a, cho nên Lâm Phàm thừa dịp bất ngờ tung một cước đạp hắn lùi ra, để vị trí cho người khác.

Nhìn thấy Thái Cấp Ma Thân không ngừng tăng exp, Lâm Phàm thấy sảng khoái vô cùng. Quả nhiên, nhiều người thì exp cũng tăng nhanh hơn một chút.

Xung quanh, nhóm bao cát giờ được dịp xả hơi, thấy Lâm Phàm bị một đám người vây đánh, nội tâm cũng cảm kích vạn phần.

– Đại ca, huynh yên tâm đi đi, sau khi huynh chết chúng ta nhất định sẽ luôn nhớ tới huynh.

– Hu hu… Vì sao ta lại muốn khóc như vậy chứ, về sau huynh chính là đại ca của chúng ta.

Đám đệ tử sát hạch ngoại môn giờ phút này vẫn đánh đến hăng say, từng quyền từng quyền trút xuống.

– Tiểu tử, cho ngươi hung hăng càn quấy này, hôm nay phải cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

– Hừ, dám kêu gào với chúng ta, hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi, còn không để ngươi biết trời cao đất rộng.

Giờ phút này Lâm Phàm vì muốn bị đánh thật nhiều nên đã trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất. Theo hắn nghĩ, bất kể là đầu ngón chân hay ngón tay, chỉ cần bị công kích đủ mạnh thì đều được tính vào exp.

Nhanh… nhanh nữa lên.

2850/3000.

Còn thiếu 150 exp nữa, cầu các ngươi đánh mạnh tí nữa.

Không biết sau khi lên tầng năm, đám người này đánh có làm Thái Cấp Ma Thân tăng exp không nữa.

Khi ở tầng một, mỗi đệ tử sát hạch ngoại môn này đều có thể cho hắn 10 exp mỗi quyền, mà theo số tầng tăng lên thì số exp cũng càng ngày càng ít, tới tầng bốn chỉ còn đúng một điểm, đôi khi còn không có exp. Xem ra những tầng về sau phải đổi phương thức mới được.

– Ái… Đứa nào đá cúc hoa ca đấy…

– Ê ê, đừng có đạp vào giữa háng, bằng không ca trở mặt đấy.

– Cái &^%$(…

“Đinh… Thái Cấp Ma Thân thăng tới tầng năm.”

“Đinh, thỏa mãn điều kiện mở ra hệ thống Tối Cường Thăng Cấp, tiến vào trạng thái điều chỉnh, hôn mê trong 24 giờ.”

“5.”

“4.”

….

“1.”

“Tiến vào trạng thái hôn mê, hệ thống Tối Cường Thăng Cấp tiến hành hình thức mở ra toàn diện.”

Giờ khắc này Lâm Phàm không hề hay biết, đối với công năng của hệ thống sau khi mở ra toàn diện, Lâm Phàm thật sự là rất chờ mong.

Hiện trường lúc này, đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã kiệt lực, mà bao cát dám ăn gan hùm mà khiêu khích bọn họ chỉ sợ cũng đã chết đi.

– Dừng tay, người này giống như đã chết.

Một gã đệ tử khá to con, sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi lớn bé tí tách tuôn hô lớn nói.

– Ô, không nhúc nhích, hình như chết thật.

– Cho dù là một con trâu, nhiều đòn thế ăn cũng không tiêu.

Một gã đệ tử thử đưa tay lên mũi Lâm Phàm, nhất thời kinh hô một tiếng:

– Còn thở, chưa chết.

– Gã này là quái vật gì vậy, như thế cũng không chết.

– Hừ, hiện tại cho hắn biết kết cục hung hăng càn quấy, nếu lần sau hắn dám can đảm càn rỡ tại đây nữa thì lấy mạng chó này luôn.

– Đúng vậy, tối rồi, ba ngày sau chính là sát hạch ngoại môn, cần phải tu dưỡng thật tốt, toàn lực ứng phó.

– Tản cả đi…

Khi đám đệ tử vừa rời khỏi luyện võ trường, nhóm bao cát vẫn trốn ở đằng xa vội vàng chạy tới.

– Mau nâng đại ca trở về dưỡng thương.

– Đại ca thật quá khí khái nam nhân. Nhị Cẩu Đản ta đời này không phục ai, giờ chỉ phục đại ca.

– Đám đệ tử sát hạch ngoại môn thì sao chứ, còn không phải là tất cả xông lên mới có thể đánh bại đại ca.

– Đại ca nhất định đã luyện Thái Cực ma Thân đến tầng thứ ba, thiên tài ngoại môn cũng không hơn gì cái này.

– Nói nhảm cái gì nữa, còn không mau đưa đại ca trở về.

– Đúng đúng, đại ca, nhất định phải chống đỡ a…

—–oo0oo—–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.