Dịch & biên: †Ares†
oOo
“Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể thăng cấp.”
“Thân thể: Nhập Thần trung giai.”
Song song với tiếng của hệ thống, một luồng khí nóng chạy khắp toàn thân Lâm Phàm. Thân thể hắn lại trở nên cường đại thêm một bước nữa.
– Dùng hai thành thực lực.
Lâm Phàm rất mừng rỡ, nhưng không vì thế mà quên việc lợi dụng “dụng cụ tăng exp” Diệt Cùng Kỳ.
– Vâng.
Diệt Cùng Kỳ giờ cũng đã phát hiện chỗ bất phàm của tông chủ. Tuy rằng khống chế ở một thành thực lực, có điều đánh ra nhiều chưởng như vậy, dù là một khối thép cũng đã bị hắn đập nát vụn. Thế nhưng tông chủ lại càng ngày càng có tinh thần.
Hiện giờ, ở trong lòng Diệt Cùng Kỳ chỉ có một ý tưởng: tông chủ không chỉ thích ngược đãi người khác mà còn thích bị người ngược đãi.
Nhưng hắn cũng không ngốc mà đi nói chuyện này ra, bằng không rất khó tưởng tượng bản thân hắn sẽ gặp chuyện tàn ác gì nữa.
Giờ khắc này, Diệt Cùng Kỳ tăng lên khí thế, thực lực tăng thêm một tầng, khiến không gian cũng vang lên tiếng rung chấn, sau đó đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
“Ầm…”
“Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +20 vạn exp.”
….
– Dùng ba thành thực lực.
Qua một hồi lâu, Lâm Phàm lại mở miệng.
– Rõ!
Diệt Cùng Kỳ không dám không nghe, sau đó không chút do dự lại một chưởng đánh tới.
“Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp.”
Exp cứ như thế thong thả tăng lên qua mỗi lần Diệt Cùng Kỳ tung chưởng.
….
– Tiểu sư muội, đêm nay muội muốn ăn gì?
Một ngày ba bữa trên Vô Danh phong đều do Trương Nhị Cẩu phụ trách. Hiện giờ có thêm tiểu sư muội, hơn nữa còn là tiểu sư muội được tông chủ đại nhân khá coi trọng, Trương Nhị Cẩu đương nhiên phải chiếu cố tận tình.
– Ơ, tiếng gì thế nhỉ?
Trương Nhị Cẩu nhíu mày, không rõ âm thanh gì đang quanh quẩn trên núi.
– Hình như là tiếng ở chỗ của tông chủ.
Phong Bất Giác nói.
– Chắc là tông chủ đại nhân đang luyện đan.
Trương Nhị Cẩu nghĩ mãi không rõ đây là tiếng động gì, cho rằng Lâm Phàm đang luyện dược.
– Sư huynh, muội muốn đi xem.
Thái Chỉ Kiều vẫn ngồi trên vai Trương Nhị Cẩu, tò mò nói.
Hồi mới rời khỏi thành Dung Thiên, Thái Chỉ Kiều thi thoảng lại khóc lóc thảm thiết vì nhớ nhà. Nhưng theo thời gian, dưới sự dụ dỗ không ngừng của đám người Lâm Phàm, cuối cùng tiểu la lỵ này đã dần quen nơi đây, cũng không khóc nữa.
– Sư huynh, vậy không tốt đâu, nếu bị tông chủ đại nhân phát hiện…
Phong Bất Giác nói, lén lút nhìn nhìn về phòng tông chủ. Nếu tông chủ mà biết, nhất định là sẽ bị tra tấn một phen.
Trương Nhị Cẩu cũng do dự, nhưng rồi lại chịu thua trước ánh mắt chờ mong của tiểu sư muội. Cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn có thành hay không là còn nhờ nhiều ở tiểu sư muội qua lại với Già Lam phong, nếu đắc tội với tiểu sư muội thì sau này hối hận cũng không kịp.
….
– Chúng ta không lên tiếng, đi nhìn trộm một cái.
Trương Nhị Cẩu hạ quyết tâm, nói.
– Sư huynh thật tốt, Chỉ Kiều tuyệt đối sẽ không gây tiếng động.
Thái Chỉ Kiều vỗ tay hoan hô, nói.
– Tốt, chúng ta đi nhìn trộm một cái.
….
Ba người lén lút nhón chân đi, ghé vào một góc cửa, nhìn xuyên qua khe hở vào trong. Thế nhưng vừa thấy cảnh tượng bên trong, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đã trợn mắt há hốc mồm.
Tông chủ đại nhân cao quý trong lòng bọn họ, tại sao lại… lại…
– Ầuuuu, thoải mái quá, không tệ…
Giờ phút này, Lâm Phàm đang lim dim hai mắt, cảm thụ exp tăng cao. Loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời, khoái cảm biểu hiện hết lên trên mặt của Lâm Phàm, khiến hai người Trương Nhị Cẩu nhìn mà rùng cả mình.
Sư đệ mới tới cũng đang ở đây. Chẳng lẽ tông chủ đại nhân có loại ham mê đặc biệt…
Bọn hắn đã không dám suy nghĩ, cũng không dám tưởng tượng thêm nữa, mà cùng biến sắc. Nếu chuyện nhìn lén này bị tông chủ phát hiện, vậy chẳng phải…
– Sư huynh, sư phụ đang làm gì vậy?
Thái Chỉ Kiều không hiểu gì cả, cất tiếng hỏi.
– Suỵt, nhỏ giọng một chút.
Trương Nhị Cẩu dựng đứng lông tơ toàn thân, bởi vì một câu vừa rồi, tiểu sư muội nói không hề nhỏ mà còn rất vang.
Lâm Phàm cũng đã cảm nhận được bên ngoài có người, lại nghe giọng nói trong trẻo này thì sắc mặt hơi đổi. Người và tiếng này, không cần nghĩ cũng biết là đám đệ tử của hắn, hơn nữa như thế tức là biểu hiện làm người muốn nôn ọe vừa rồi của hắn đã bị đám đệ tử thấy cả.
Bản thân hắn là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, sao có thể để hình tượng trong lòng đệ tử bị hủy diệt?
Lâm Phàm lục lọi ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Hắn chém ra một chưởng lên ngực Diệt Cùng Kỳ, sau đó vung ông tay áo, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh:
– Bộ chưởng pháp vừa rồi của ngươi không đủ lực đạo, sơ hở chồng chất, cần tôi luyện nhiều hơn nữa.
Sau đó, hắn nhìn về phía cửa, nhẹ giọng nói:
– Các ngươi vào đi.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ, bị phát hiện rồi.
– Sư phụ, người đang làm gì vậy ạ?
Thái Chỉ Kiều lách cửa tiến vào, đi tới trước mặt Lâm Phàm, mặt tò mò hỏi.
Lâm Phàm cười nhẹ, xoa xoa đầu tiểu đồ đệ, mặt không đỏ tim không nhảy nói:
– Sư phụ vừa mới dạy võ cho sư đệ mới của con. Sao hôm nay các con trở về sớm vậy hả?
Thái Chỉ Kiều cái hiểu cái không gật đầu:
– Sư phụ, trời tối rồi, đâu còn sớm đâu ạ.
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó nhìn ra ngoài, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, đã đến tối rồi.
– Cùng Kỳ, bộ chưởng pháp này của ngươi còn cần nghiên cứu thêm. Đêm nay ngươi cũng đừng đi nữa, bản tông chủ sẽ giúp ngươi luyện tập.
Lâm Phàm nói.
– Rõ.
Diệt Cùng Kỳ nào dám nói thêm cái gì, chỉ biết gật gật đầu, thế nhưng trong đôi mắt mơ hồ đã có hơi nước, như là sắp khóc.
Đêm nay lại là một đêm thống khổ không ngủ rồi…
—–oo0oo—–
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
– [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
– [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
– [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn