Dịch & biên: †Ares†
oOo
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Thổi tan hết thảy ô uế trong trời đất.
Trên luyện võ trường, một người nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, giống như bị một đòn cực kỳ nghiêm trọng.
….
Lâm Phàm tung tăng chạy về, tuy luyện võ trường ở ngoại môn khiến hắn thất vọng cực kỳ, nhưng hôm nay ra cửa cũng không tệ.
‘Thâu’ được một ‘đào’.
Dù không tăng được mấy exp, nhưng cũng khiến tâm tình rất khoái trá.
Hầu Tử Thâu Đào exp +200.
Exp nhân vật +3000.
Hàn sư huynh, hy vọng huynh có thể thù hận ta, sau đó gọi hội tới đánh đấm, hung hăng nhục nhã ta, chà đạp ta, sư đệ nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ mọi người ‘sủng hạnh’.
Vào ngoại môn, Lâm Phàm phải thăng cấp bằng bất cứ giá nào. Tu vi kém một chút là chuyện gì cũng làm không nổi, bất kể như thế nào một khi đã tiến lên là phải mạnh mẽ hơn trâu húc mả mới được.
Trở lại phòng, Lâm Phàm nằm bắt chân chữ ngũ trên giường, ngẫm nghĩ chuyện ngoại môn.
Dù thế nào thì cũng phải hấp dẫn cừu hận của công chúng, như thế mới có cơ hội. Thế nhưng cả đám này đều ru rú ở hang ổ mà tu luyện, dùng cách nào chọc giận cũng là chuyện làm người đau đầu.
Thái Cấp Ma Thân.
Hầu Tử Thâu Đào.
Cực hạn của tụi mày rốt cuộc là bao nhiêu tầng đây?
Lâm Phàm nhìn lên nóc nhà, dần dần chìm trong suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Lâm Phàm đột nhiên bật người đứng lên.
– Đúng rồi, sao ca lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ!
Hầu Tử Thâu Đào và Thái Cấp Ma Thân là bổ trợ cho nhau, ca trộm đào của người khác, vậy cũng có thể trộm của mình.
Lâm Phàm nhìn nhìn tiểu đệ đệ, lại nhìn nhìn tay của mình, trong nội tâm xảy ra đấu tranh thật lớn.
Nếu thí nghiệm thành công, vậy đã mở ra một hướng đi mới, từ nay trở đi…
Không được, không được.
Giờ phút này Lâm Phàm nhớ tới vẻ thống khổ của đám đệ tử sát hạch ngoại môn sau khi bị trộm đào, lập tức nhịn đi xúc động trong lòng.
Trứng của ca chỉ có thể vân vê, không thể bóp.
Lúc Lâm Phàm còn đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, thì ở trong một gian phòng phía xa khác…
Hàn Lục run rẩy hàm răng, toàn thân vô lực ngồi im một chỗ.
– Lâm Phàm, ta cùng với ngươi không chết không ngừng.
Hai mắt Hàn Lục giống như muốn phun ra lửa.
Vô duyên vô cớ bị người đánh trộm, hơn nữa còn đánh vào chỗ kia, nam nhân nào cũng không thể nhẫn nhịn được.
Hàn Lục tu vi Hậu Thiên cấp bốn, cho dù luyện thế nào cũng không thể đem chỗ kia biến thành tường đồng vách sắt. Lâm Phàm tuy có tu vi thấp hơn Hàn Lục nhiều, nhưng một chiêu Hầu Tử Thâu Đào này Lâm Phàm lại đã luyện tới cảnh giới ‘bỏ qua phòng ngự’.
Hàn Lục kẹp chặt hai chân cẩn thận đứng lên, đi tới cửa, nhìn nhìn bên ngoài, xác định không có ai mới an tâm ngồi xuống.
Sau đó trong tay Hàn Lục bỗng nhiên xuất hiện một bình ngọc màu trắng.
Vật này là Hàn Lục vô ý lấy được khi vừa đến Thánh Ma Tông bái sư hai năm trước. Khi vừa có nó, Hàn Lục còn chưa biết sử dụng thế nào, cũng may bình ngọc này có thể thu vào trong cơ thể, bất luận kẻ nào cũng không tra xét được.
Mà ở trong nửa năm tiếp theo, bình ngọc màu trắng này lại đột ngột hiện ra ngoài, sau đó truyền đến một tia tín hiệu.
Hàn Lục nhờ đó biết được bình ngọc này tên là “Ngọc Tịnh Bình”, đồng thời nó vốn là pháp bảo của một vị tên là “Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn quảng đại linh cảm Quan Thế Âm Bồ Tát”.
Hàn Lục cố ý đi nghe ngóng về danh hào này, thế nhưng chưa từng nghe qua có ai biết đến người như vậy.
Mà Ngọc Tịnh Bình mỗi ngày đều cô đọng ra một giọt sương, tên là Tiên Chi Lộ, sau khi uống vào sẽ thấy diệu dụng vô cùng, không những tăng lên tu vi, còn có thể tiêu trừ bách bệnh bách tai.
Hàn Lục có thể trong thời gian nửa năm ngắn ngủi từ một người phàm tu luyện tới Hậu Thiên cấp bốn, hoàn toàn là nhờ vào thứ này.
Tiếp đến Hàn Lục lấy ra một quyển công pháp có tên Thương Nhật Băng Quyền, là mượn từ trưởng lão truyền công.
Vừa mở ra tờ thứ nhất, cả trang công pháp đã được nhớ kỹ trong lòng.
Trước kia trí nhớ của Hàn Lục cũng không quá tốt, nhưng sau khi dùng Tiên Chi Lộ thì không chỉ trí nhớ tăng nhiều mà ngộ tính cũng được đề thăng rất cao, có thể nói là đạt tới hàng ngũ thiên tài trong tông môn.
Hàn Lục đương nhiên xem Ngọc Tịnh Bình này như bảo bối, có điều Ngọc Tịnh Bình này cũng bị tổn hại, điều này làm Hàn Lục rất là tiếc nuối.
Ngọc Tịnh Bình này không trọn vẹn đã cường hãn như thế, nếu hoàn hảo vô khuyết lại còn đến mức nào đây, Hàn Lục quả thật rất chờ mong.
Hàn Lục cũng không nghĩ nhiều, thật cẩn thận nuốt một giọt Tiên Chi Lộ, nhất thời một cỗ khí nóng tràn ngập toàn thân.
Hàn Lục lập tức ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển tâm pháp Thương Nhật Băng Quyền. Chỉ cần Thương Nhật Băng Quyền đạt được cảnh giới tiểu thành là hắn có thể trùng kích lên Hậu Thiên cấp năm.
Mối thù hôm nay trước hết nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ trả đủ số.
Lâm Phàm, ta nhớ mặt ngươi rồi.
….
– Át xì…
Lâm Phàm lúc này vẫn đang kịch liệt đấu tranh trong nội tâm, bỗng hắt xì hơi một cái.
– Không biết là bị đứa nào chửi sau lưng!
Lâm Phàm xoa nhẹ cái mũi nghĩ.
Đến bây giờ, Lâm Phàm vẫn chưa đấu tranh xong: tuy lúc trước đã hạ quyết tâm quyết không trộm đào của chính mình…
Thế nhưng nếu thật sự có thể thành công thì làm sao giờ?
Biện pháp tu luyện tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua.
Lâm Phàm đi tới đi lui, mãi vẫn không hạ được quyết tâm.
Con bà nó chứ…
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Người chết trym hướng lên trời, bất tử vạn vạn năm. Vì vô địch, vì tương lai tốt đẹp, chút thí nghiệm nho nhỏ cũng không dám thì còn làm được cái gì?
Giờ khắc này, Lâm Phàm bất chấp rồi, xuống tay nhanh như tia chớp.
– Hầu Tử Thâu Đào.
“Bịch…”
Ngay tức khắc, Lâm Phàm quỳ luôn trên mặt đất, sắc mặt vốn hồng nhuận biến thành tái nhợt, trong đôi mắt kiên cường cũng rơi ra vài giọt nước mắt thống khổ.
Lâm Phàm đau đớn cúi đầu, hai tay ôm lấy đũng quần.
Má ơi, con hối hận.
Lâm Phàm cắn chặt răng, tự phóng một phát rắm, đứng đằng xa cũng phải nghe rõ.
“Đinh, Hầu Tử Thâu Đào exp +1.”
“Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +1.”
“Đinh, đạt được danh hiệu ẩn giấu: Không Phục Thì Nhào Vô.”
“Không Phục Thì Nhào Vô: ta có thể đối đãi tàn nhẫn với cả chính mình thì càng không cần phải nói tới các ngươi.”
“Thuộc tính: khi mở ra tu vi tự thân tăng gấp bội, liên tục trong thời gian một nén nhang.”
“Số lần sử dụng: duy nhất.”
….
Giờ khắc này Lâm Phàm không có tâm tình mà để ý mấy thứ này, bởi vì hắn thật sự rất đau, đau đến độ muốn giết người.
Lâm Phàm thề với trời, chiêu thức tàn phá thể xác và tinh thần như thế nhất định sẽ không dùng trên người mình nữa, sau này nhất định thành thành thật thật lấy người khác thăng cấp.
Lâm Phàm gian nan đứng lên, chống lên cái bàn, đi đến bên giường, sau đó chậm rãi ngồi xuống, yên lặng áp tay ôm lấy đũng quần, chảy nước mắt.
Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, hôm nay để ca hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại cố gắng.
Tiếp đó, Lâm Phàm run rẩy thân mình, khe khẽ nhắm hai mắt lại.
Hắn lặng lẽ khóc trong tim, cảm giác mình quả thật là kẻ ngu, loại chuyện này sao có thể làm được. Chẳng qua thí nghiệm lần này cũng tốt, ít nhất biết được các sư huynh đệ đau đến mức nào.
Không biết Hàn sư huynh ngày mai có thể tụ tập một đám người đến tìm mình báo thù không, thật sự làm cho người ta chờ mong a…
Hôm nay thì thôi, khẳng định Hàn sư huynh hiện giờ cũng đang nằm trên giường mà xoa dịu nỗi đau.
—–oo0oo—–