Làm sao có thể dễ dàng quên được mối quan hệ tay ba năm ấy, Vương Hạo Đường cười cười, tiếp tục nói, “Sau khi tôi thi đậu vào trường của chị Dịch đã xác định được vài chuyện.
Tiểu Nguyệt, tôi không ngại quá khứ của em có như thế nào, hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội.”
Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt vẫn rất khó coi, “Tôi sống một mình quen rồi, anh vẫn nên tìm người khác đi.” Cô cầm túi liền rời đi, Vương Hạo Đường đuổi theo đến cửa lại bị nhân viên phục vụ cản đường, “Tiên sinh, anh có muốn gói thức ăn mang về không?”
“Muốn.” Người trả lời lại là Tiêu Ái Nguyệt, “Anh giúp tôi đóng gói đi, tôi tính tiền.”
Vương Hạo Đường vừa bực mình vừa buồn cười, “Tiểu Nguyệt, em không cần phải giành trả tiền với tôi.”
Tiêu Ái Nguyệt tức giận, không thèm để ý đến gã, “Tôi tự mang về nhà ăn, không cần anh trả tiền.”
Đóng gói xong, Vương Hạo Đường vẫn bám theo cô đi đến bãi đỗ xe rồi ân cần nói, “Tiểu Nguyệt, em ở đâu, tôi đưa em đi.”
Tiêu Ái Nguyệt mất kiên nhẫn lên tiếng, “Tôi muốn về công ty tăng ca, anh đừng đi theo tôi nữa.”
Về công ty là thật, tăng ca là giả.
Tiêu Ái Nguyệt đặt hộp đồ ăn trước cửa nhà của Từ Phóng Tình, cô nhăn nhó nửa ngày vẫn không dám gõ cửa nên đã chạy vào trong thang máy nhắn tin cho đối phương, “Quản lý Từ, chị mở cửa ra đi!”
Từ Phóng Tình không trả lời tin nhắn và cũng chẳng hề gọi lại.
Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong rồi cầm điện thoại lên nhìn một chút, sau đó thất vọng buông xuống.
Cô ôm lấy Bóng Đèn, tự nhủ, “Bóng Đèn, sao mày lại lên cân nữa rồi.”
Từ Phóng Tình vẫn chưa trả lời tin nhắn kia.
Sau khi thống kê số liệu kiểm kho, buổi chiều cùng ngày, người đại diện Hạo Nhã cũng đến.
Mẫn Nhã Tiệp cúi đầu đi sượt qua người Tiêu Ái Nguyệt rồi đột nhiên ngừng lại, cô quay đầu chào hỏi Tiêu Ái Nguyệt, “Xin chào Tiêu tiểu thư.”
Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới người nọ, cô chỉ chăm chú nhìn đơn hàng mới được Tiểu Thu đưa cho.
Ngược lại, Mã Thượng Tài nhiệt tình đứng lên nắm lấy tay của Mẫn Nhã Tiệp, “Xin chào, xin chào, tôi là phó quản lý của phòng mua hàng, tôi họ Mã.”
Mẫn Nhã Tiệp lễ phép gật đầu, “Xin chào, tôi là người phụ trách Hạo Nhã, tôi họ Mẫn.”
Lúc hai người đang trao đổi danh thiếp thì Từ Phóng Tình cũng vừa từ trong văn phòng đi ra.
Cô liếc mắt liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt với biểu cảm như vừa ăn phải phân, cô nhíu mày nhìn qua Mẫn Nhã Tiệp, “Chúng ta đến phòng họp bàn một chút.”
Đại Hải đang ngồi một bên nhàn nhã uống trà, Mã Thượng Tài thấy vậy bèn bưng ly rỗng đến trước bàn làm việc của gã hàn huyên, “Anh Hải, cái cô Mẫn Nhã Tiệp đó nhìn còn trẻ vậy mà lại phụ trách nguyên cả một công ty rồi hả?”
“Cô ấy là con gái một của ông chủ Hạo Nhã.” Đại Hải ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, “Hạo Nhã là doanh nghiệp lớn nhất nhì của thành phố H, cô ấy và công ty của chúng ta đã hợp tác được mấy năm, nguyên vật liệu chất lượng hơn so với những công ty khác, giao hàng kịp thời, rất ít xảy ra vấn đề.”
“Thật sao?” Mã Thượng Tài từ chối cho ý kiến, “Tôi thì lại thấy chất lượng hơi kém nha, đúng không chị Tiêu?”
Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp trả lời, Tiểu Thu đã lên tiếng cản đường, “Phó quản lý vừa mới đến đã nắm rõ tin tức rồi, chắc cậu cũng biết mấy chuyện này rồi.”
Mã Thượng Tài cười, “Có nắm rõ tin tức cũng đâu thể bằng chị Tiểu Thu đây.”
Những câu nói mang đầy hàm ý này khiến Tiêu Ái Nguyệt nghe mà mệt tim, cũng may là không lâu sau, Từ Phóng Tình đã ra.
Mẫn Nhã Tiệp và cô đứng tại cửa ra vào khách sáo vài câu, sau đó cô quay đầu nhìn về hướng của Tiêu Ái Nguyệt, “Tiểu Tiêu, cô đưa tổng giám đốc Mẫn xuống dưới đi.”
Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ đứng lên, miễn cưỡng cùng Mẫn Nhã Tiệp vào trong thang máy.
Mẫn Nhã Tiệp buồn cười nhìn cô, “Tiêu tiểu thư, cô có thành kiến với tôi sao?”
Tiêu Ái Nguyệt cũng không có phủ nhận, “Cô nói sao thì là vậy.”
Với ngữ khí giận đùng đùng như thế, Mẫn Nhã Tiệp nghe không hiểu mới lạ, “Tôi thì lại thật sự rất thích cô, không cần tiễn, tôi biết bãi đỗ xe ở đâu.
Tạm biệt Tiêu tiểu thư, lần sau hợp tác, tôi sẽ tận lực làm cô hài lòng.”
Lần sau còn hợp tác? Đơn đặt hàng trong tay Tiểu Thu đã giải quyết nghi vấn của cô.
Đơn lần này không nhiều, bảy trăm ngàn tiền hàng, ít hơn lúc trước rất nhiều.
Tiêu Ái Nguyệt không tại sao chất lượng của họ kém đến vậy mà Hải Manh vẫn còn muốn hợp tác.
Tiểu Thu nhìn thấy cô trở về liền lập tức đặt đơn hàng vào tay cô, “Đưa cho quản lý Từ ký tên, sau đó mang đi photo.”
Cô gõ cửa đi vào, Từ Phóng Tình ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi cầm viết ký tên mình như rồng bay phượng múa, “Mấy ngày sắp tới cô đến phân xưởng đợi xem, nếu có tình huống gì thì kịp thời báo cáo.”
Tiêu Ái Nguyệt vểnh miệng không nói, Từ Phóng Tình thấy thần sắc bất mãn của cô mới lên tiếng hỏi, “Sao vậy? Cô không muốn đến phân xưởng sao? Hay là đang bất mãn với quyết định của tôi?”
“Không phải.” Tiêu Ái Nguyệt trả lời cô “Quản lý Từ, tại sao chúng ta vẫn còn hợp tác với Hạo Nhã, hàng của họ kém chất lượng và liên lụy chúng ta nhiều như vậy còn gì.”
“Tiêu Ái Nguyệt.” Từ Phóng Tình đập nắp bút, biểu lộ trên mặt hết sức lạnh lùng, “Đây là công ty, không phải nhà trẻ, mọi quyết định của tôi đều lấy lợi ích của công ty làm chủ.
Tôi mặc kệ tại sao cô không thích Mẫn Nhã Tiệp nhưng cô đừng bày ra vẻ mặt thối đó ở công ty nữa.
Cô phải chuẩn bị tâm tình thật tốt và ngoan ngoãn đến xưởng đợi vài ngày, nếu không phải tôi kêu trở về thì cô đừng trở về.”
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình bị lưu đày, “Quản lý Từ, tôi đã làm gì sai sao?”
“Chuyện cô làm sai cần tôi phải nhắc nhở sao?” Từ Phóng Tình điềm tĩnh hỏi cô, “Tiêu Ái Nguyệt, cô làm ở xí nghiệp nhà nước đã nhiều năm mà vẫn chưa học hỏi được gì.
Nếu cô muốn cùng tôi làm việc, muốn trưởng thành thì nhất định phải làm theo mọi chuyện mà tôi sắp xếp.”
“Vậy tôi đến xưởng làm gì?” Tiêu Ái Nguyệt sờ mũi hỏi cô, “Quản lý Từ, chị phải cho tôi một nhiệm vụ cụ thể.”
“Tất cả, tôi cần cô phụ trách tất cả mọi chuyện.”
Nói như không nói vậy.
Tiêu Ái Nguyệt đau khổ lái xe đi về hướng phân xưởng, chuyện lần trước bị cô gây lớn như vậy, bây giờ mấy người bên đó nhất định sẽ chơi chết cô.
Không ngờ hình tượng cầm đao nghênh đón trong trí tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt chưa từng xuất hiện, phân xưởng tiêu điều, bên ngoài không có ai nói chuyện phiếm, cũng chẳng có ai gọi điện thông báo, ngay cả trưởng xưởng Vương vốn vênh váo cũng trở nên ủ rũ.
Gã nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đến, trên mặt nhanh chóng lóe lên sự căm hận, sau đó chậm rãi đi qua nói, “Tiêu tiểu thư, cô cần hỗ trợ gì không?”
Vấn đề là Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết bản thân muốn làm gì, Từ Phóng Tình cấp quyền để cô đến nơi đây quan sát, nhưng tùy tiện nhìn một cái cũng chẳng thấy gì.
“Đã lấy hết hàng hư đi rồi sao?” Tiêu Ái Nguyệt nhìn cửa kho phế liệu rồi lên tiếng hỏi gã, “Trưởng xưởng Vương, mỗi tháng chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ kho phế liệu này?”
“Mỗi tháng chừng ba mươi ngàn.”
“Thật sao?” Tiêu Ái Nguyệt rảnh rỗi ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo, “Trưởng xưởng Vương, ông đi đâu thì đi đi, cứ để tôi tự nhiên xem báo cáo.”
Cô xem hồi lâu cũng không phát hiện ra chỗ sai, lúc Tiêu Ái Nguyệt vừa tan tầm liền nhận được điện thoại của Từ Phóng Tình.
Người phụ nữ này hỏi công việc một chút, sau đó hỏi cô đang ở đâu.
Tiêu Ái Nguyệt thành thật trả lời là cô đang trên đường trở về, kết quả đối phương hạ mệnh lệnh bắt cô phải ở phân xưởng một tuần, ký túc xá cũng đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai có thể vào ở ngay.
Tiêu Ái Nguyệt kích động muốn khóc nhưng chưa kịp khóc thì Từ Phóng Tình đã cúp điện thoại.
Bóng Đèn biết tính làm sao bây giờ? Hoàn cảnh ở phân xưởng kém như vậy, nhất định Bóng Đèn sẽ không quen.
Tiêu Ái Nguyệt lại không thể nhốt nó trong nhà suốt một tuần lễ, song cô cũng không nỡ gửi cho người khác nuôi.
Cô ngồi suy nghĩ hơn một tiếng mới quyết định gọi điện cho Đổng Tiểu Phi.
Sau khi chia tay Đổng Tiểu Hạ được tám năm, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Đổng Tiểu Phi.
Đối phương mặc một bộ đồ dễ thương đến đón Bóng đèn, Tiêu Ái Nguyệt giao sữa bột, đồ ăn và quần áo của Bóng Đèn cho Đổng Tiểu Phi, nụ cười của người này trông giống Đổng Tiểu Hạ y như đúc, “Chị Tiêu, con mèo bị chị nuôi thành heo luôn rồi.”
“Ừ.” Mắt Tiêu Ái Nguyệt chứa đầy nước mắt, “Em ráng chăm sóc nó thật tốt.”
“Yên tâm đi.” Đổng Tiểu Phi cười nói, “Tháng sau chị của em sẽ trở về tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em sẽ trả nó lại cho chị ấy.”
Đổng Tiểu Hạ vẫn sẽ kết hôn, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt càng xấu đi, “Em đưa nó đi đi.”
Đổng Tiểu Phi ôm Bóng Đèn nói tạm biệt với cô, “Chị Tiêu, nếu chị không nỡ thì chờ chị của em về rồi lại đón nó về.”
Tiêu Ái Nguyệt nói, “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Mặc kệ Tiêu Ái Nguyệt có bỏ được hay không, cuối cùng vẫn phải trả Bóng Đèn cho Đổng Tiểu Hạ.
Cô đã giúp người kia chăm sóc nó hơn hai năm, đã đến lúc vật về tay chủ rồi.
Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ ngồi trên ghế sofa chờ trời sáng, cô không có ý định đi ngủ, cũng không nghĩ gì, cô chỉ muốn ngồi như vậy nhìn ngựa xe như nước ở bên ngoài và cố gắng chấp nhận sự thật là con mèo mập kia đã rời bỏ mình rồi.
Từ Phóng Tình trở thành kẻ đầu sỏ làm bọng mắt của Tiêu Ái Nguyệt đen thui, nếu không phải tại Từ Phóng Tình, Bóng Đèn sẽ không bị bắt rời đi, ít ra cô còn có thể ôm nó ngủ.
Sắc mặt của cô cực kém, cô mang hành lý đặt sau xe, vừa định nổ máy khởi động xe thì Từ Phóng Tình lại gọi tới.
Người phụ nữ này suốt ngày không có chuyện làm hay sao, tìm cô làm gì? Tiêu Ái Nguyệt vô cùng tức giận bắt máy, “Có gì không?”
Từ Phóng Tình bị âm lượng của cô làm kinh hãi đến mấy giây, “Tiêu Ái Nguyệt, cô ăn trúng bom sao?”
“Bây giờ tôi phải đến phân xưởng, chị có gì muốn phân phó sao?”
“Bây giờ là chín giờ sáng, cô vốn không nên xuất phát vào lúc này.
Tiêu Ái Nguyệt, cô đến muộn.” Từ Phóng Tình nói thẳng vào trọng điểm, “Tôi không có ở đó nhưng cô vẫn phải đi làm đúng giờ, không được tới trễ rồi bỏ bê công việc.”
“Biết rồi, do tôi thu dọn đồ đạc chậm.”
“Tôi đã báo cho cô biết từ chiều hôm qua, cô đáng lẽ nên thu dọn xong hành lý vào tối qua.” Từ Phóng Tình cảm giác tâm tình không tệ, tạm thời tha cho Tiêu Ái Nguyệt một lần, “Đừng có để nước đến chân mới nhảy, không có lần sau.”
Người phụ nữ này có thể khống chế được tâm tình rất tốt.
Ký túc xá của Tiêu Ái Nguyệt đã sắp xếp xong xuôi, thời điểm cô vừa bước vào liền phát hiện bên trong được quét dọn rất sạch sẽ.
Văn Viên theo cô vào trong cũng rất thẹn thùng, vừa cười vừa nói, “Quản lý của chúng tôi đích thân bàn giao và quét dọn sạch sẽ, đây là căn phòng tốt nhất của xưởng chúng tôi.”
Tiêu Ái Nguyệt nói, “Cảm ơn.”
“Có chuyện gì chị có thể tìm tôi, tôi tên Tiểu Văn.” Văn Viên ngượng ngùng nói, “Ở cách vách của chị.”
“Được.” Tiêu Ái Nguyệt gật đầu nói..