Bọn Lưu Chấn cũng lần lượt về nhà, Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương đi ra sân sau.
Vào trong phòng, Lâm Đông Đông kéo tay Tưởng Hải Dương lại nhìn, nhỏ giọng hỏi, “Tay anh có sao không?”
Tưởng Hải Dương rút tay lại, ôm lấy cậu ngồi bên mép giường, “Anh chỉ đấm ông ta một đấm thì có thể có chuyện gì chứ, đây cũng không tính là đánh nhau.”
Lâm Đông Đông vòng hai cánh tay qua cổ hắn, nhìn hắn nhỏ giọng nói: “…!Anh để ý đến ông ta làm gì, ông ta muốn nói gì thì cứ nói thôi.”
Tưởng Hải Dương nhẹ nhàng hôn lên hai má Lâm Đông Đông, nói vừa dịu dàng vừa kiên định: “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Lâm Đông Đông ậm ừ một tiếng, rồi lại mím môi, không nói gì.
Cậu chôn đầu vào trong hõm cổ Tưởng Hải Dương, nhắm mắt giữa sự ấm áp vây quanh, cọ cọ hắn như con mèo nhỏ.
Đây là lần đầu tiên có người che chở cậu, đánh nhau vì cậu, à không, bố Lâm cũng từng ra tay vì cậu một lần, nhưng mà kết quả bị người ta đánh xong lại chạy về nhà đánh cậu.
Bố Lâm mẹ Lâm vẫn luôn dặn cậu không không được gây chuyện, cho nên cậu trốn được thì sẽ trốn, cố gắng nhẫn nhịn, bởi vì cậu biết không có một ai che chở cậu.
Nhưng mà Tưởng Hải Dương lại nói, “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Cậu không nghĩ có người đánh nhau vì cậu sẽ rất phong quang, sẽ rất hả giận, cũng không nghĩ ỷ vào việc có người chống lưng rồi điên cuồng gây sự.
Nhưng có người che chở cho cậu, thương cậu, trong lòng cậu sẽ cảm thấy an toàn, như ngâm mình trong nước ấm, cực kỳ ấm áp.
“Đông Bảo Nhi, sao vậy?” Tưởng Hải Dương xoa gáy cậu, dùng má mình cọ mái tóc mềm mại, “Lời người đàn ông kia nói khiến em khó chịu hả?”
Lâm Đông Đông dùng sức lắc đầu, “Không có.”
Tưởng Hải Dương nâng mặt cậu lên, chăm chú nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy Đông Bảo Nhi sao thế?”
Lâm Đông Đông sờ sống mũi cao thẳng của Tưởng Hải Dương, mỉm cười nói: “Thích anh~ “
Tưởng Hải Dương mỉm cười, bàn tay đè chặt gáy cậu, dịu dàng hôn xuống.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh đèn mờ, hai người quấn quýt lấy nhau, tình ý dài lâu.
***
Sau hơn hai tháng lội tuyết đầy khó khăn và nguy hiểm để đi học, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ đông.
Đây là kỳ nghỉ đông cuối cùng của cấp hai, còn có nửa năm nữa là thi chuyển cấp, nhà trường phát cho bọn họ một đống bài tập về nhà.
Lâm Đông Đông tuân thủ nguyên tắc làm hết sức mình, học càng nhiều càng tốt, nhất định phải thi đậu cấp ba.
Tưởng Hải Dương ở bên cậu mỗi ngày, cũng bị ảnh thưởng mà cố gắng hơn.
Hai người suốt kỳ nghỉ nghiêm túc làm bài tập, lần này không lừa bọn Lưu Chấn.
Tưởng Hải Dương không phải chỉ là muốn ở bên Lâm Đông Đông, hắn còn gánh vác trách nhiệm phát triển tiệm tạp hóa Hải Dương đấy! Sau này phải làm giàu, không đọc sách không có đầu óc, thì làm sao mà làm được!
Những ngày sung sướng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tết.
Trong thôn một năm không được mấy bữa ăn ngon, cho dù có tiền cũng không mua được đồ ngon mà ăn, huống chi hầu hết mọi người đều không có tiền.
Nhưng mà tết lại không giống như vậy, một năm khổ cực cần kiệm, tết là lúc thưởng cho cả nhà.
Gần 27, 28 tháng chạp, người trong thôn bắt đầu ra ngoài sắm tết.
Những nhà có tiền sẽ lên thành phố, ví dụ như nhà Tưởng Hải Dương với bọn Lưu Chấn.
Những nhà bình thường thì đi lên trấn, ví dụ như nhà Lâm Đông Đông với bà ngoại, mua chút thịt, câu đối, tranh tết linh tinh, lại mua ít đồ ăn vặt, như vậy là xong.
Còn những nhà thật sự khó khăn thì sẽ đến tiệm tạp hóa trong thôn mua chút đồ coi như sắm tết, như nhà Điền Thu Sinh, hầu như năm nào nhà cậu cũng đến tiệm tạp hóa mua đồ tết.
Đương nhiên, tiệm tạp hóa Hải Dương sẽ chiếm thế mạnh ở thời điểm này.
Tết năm nào tiệm cũng nhập một ít rau dưa các loại, sau đó bán cho bà con trong thôn không đi sắm tết ở ngoài được.
29 tháng chạp, ngày này tiệm tạp hóa Hải Dương sẽ cực kỳ bận rộn.
Nếu không ra ngoài mua đồ tết thì có thể đến đây mua ít thịt, ít rau, để gói một mâm sủi cảo ăn đêm giao thừa.
Những thứ nhỏ mà quên mua, cũng có thể đến đây mua bổ sung.
Ngày này người đến người đi tấp nập, chưa đầy một lúc đã chen chúc khắp tiệm tạp hóa.
Tưởng Hải Dương cũng không còn trốn sau nhà học cùng Lâm Đông Đông nữa mà ra trước giúp đỡ.
Không bán hàng thì cũng phải trông đồ, mặc dù nói người thôn quê giản dị chân chất, nhưng cũng không tránh khỏi sẽ có mấy thành phần mượn gió bẻ măng thích chiếm tiện nghi nhỏ!
Tưởng Hải Dương với ba Tưởng khuân vác hàng hóa, mẹ Tưởng một mình tính tiền ghi sổ, Lâm Đông Đông ở bên cạnh trông hàng, ai mua cái gì, không đưa tiền thì không được lấy, cậu đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Bận rộn đến giờ cơm tối, tiệm tạp hóa cũng vãn người.
Mẹ tưởng ngồi bên quầy hàng cầm ly giữ nhiệt uống liên tục mấy ngụm nước, chiều hôm nay bận quá, không có thời gian uống nước, nói đến khô cả cổ.
Tưởng Hải Dương với ba Tưởng sắp xếp đồ đạc về vị trí cũ, hai người đều vừa cao vừa khỏe, làm việc rất nhanh gọn.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương vẫn chưa cao bằng ba Tưởng, ba Tưởng 1m86, cũng hơi phát tướng, cả người trông vạm vỡ cường tráng.
Tưởng Hải Dương đo mình với ba, nói sau này mình nhất định còn cao hơn ông!
Những người còn ở trong tiệm tạp hóa nghe vậy đều khen Tưởng Hải Dương, nói hắn di truyền chiều cao của ba, sắc đẹp của mẹ, tương lai chắc chắn đẹp trai lắm đây! Lại còn chịu khó chăm chỉ, ruộng trong nhà đâu cũng biết, là một cậu trai tốt!
Ba Tưởng chống nạnh nhìn hắn vẻ mặt kiêu ngạo, con trai mình tốt thế nào còn cần phải khen sao? Đó là chuyện đương nhiên rồi!
Ba Tiểu Ngũ cũng ở đó, ông đến mua ít thịt mai làm sủi cảo, lúc này nhìn Tưởng Hải Dương nói, “Tết này là Hải Dương 17 phải không, bằng tuổi với Tiểu Ngũ không?”
Tưởng Hải Dương đặt thùng nước ngọt lấy trong tủ ra xuống, trả lời: “Dạ, 17.”
Ba Tiểu Ngũ cười gật đầu, “Nếu mà không đi học thì hai năm nữa là cưới vợ được rồi, cũng không biết con gái nhà ai mới xứng với nó.”
Người trong thôn đều kết hôn sớm, ngoại trừ những người lên thành phố học đại học, còn lại thường 20 tuổi là cưới vợ gả chồng hết.
Dù sao, nông thôn cần nhất là sức lao động, cách để phát triển nhân khẩu, tăng cường sức lao động chính là kết hôn sinh con!
Tưởng Hải Dương nghe xong thì cười hà hà, gãi gãi gáy nhìn Lâm Đông Đông một cái không nói gì.
Có học tiếp hay không tôi đều có vợ, vợ tôi vừa trắng lại vừa dễ bắt nạt, ha ha!
Ba Tưởng lúc này lại tỏ vẻ khiêm tốn, phẩy tay nói, “Cái gì mà xứng với không xứng chứ, chỉ cần Tiểu Dương thích thì chúng tôi đều không ý kiến.”
Tưởng Hải Dương sùng bái nhìn ba mình, hắn gật đầu ý tứ sâu xa, thầm nghĩ: Ba, đây là ba nói đấy nhé!
Bên này cười nói vui vẻ, nhưng sắc mặt Lâm Đông Đông bên kia lại không được tốt như vậy.
Suốt thời gian này cậu đều tỉnh tỉnh mê mê, cậu với Tưởng Hải Dương đã nói thích nhau, còn thề sẽ bên nhau mãi mãi.
Hai người mỗi một ngày đều rất vui vẻ, cho rằng đây chính là mãi mãi bên nhau, trước nay chưa từng nghĩ tới chia xa.
Nhưng mãi mãi bên nhau nghĩa là gì? Hai người bọn họ, hai đứa con trai, làm sao để mãi mãi bên nhau được đây? Tưởng Hải Dương đã nghĩ đến cái này chưa?
Lâm Đông Đông giờ phút này bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.
Thật ra ngay từ lúc bọn họ trao nhau nụ hôn đầu tiên cậu đã nghĩ tới rồi, bọn họ là hai đứa con trai!
Hình như cậu chưa từng thấy hai người con trai nào ở bên nhau, chỉ có nam với nữ mới có thể kết hôn.
Vậy cậu với Tưởng Hải Dương làm thế nào mới có thể mãi mãi bên nhau đây?
Mấy năm sau Tưởng Hải Dương muốn cưới vợ, vậy cậu thì sao, cậu phải làm sao? Những chuyện giữa hai người bọn họ là gì? Hai người bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, cũng nói thích nhau, nhưng hai người đều là nam, vậy rốt cuộc quan hệ của cả hai là gì? Chưa từng nghe con trai kết hôn với con trai.
Lâm Đông Đông nghĩ đến đây, trái tim đột nhiên nhói lên một cái, giống như bị người ta dùng sức nhéo.
Cậu cảm giác có chút khó thở, cõi lòng vặn xoắn.
Gần 16 tuổi, lần đầu tiên cậu có cảm giác khó chịu thế này, đau không thể tả, tựa như sắp chết.
Cậu không thể nào ngồi yên nữa, trong lòng hoang mang hoảng loạn, chào hỏi với ba mẹ Tưởng Hải Dương một tiếng rồi chạy về nhà, Tưởng Hải Dương ở phía sau gọi cậu cũng không nghe.
.