Tinh Võ Môn

Chương 37: Đá quán



Vương Chí Đạo chỉ vào Vương Bảo Lực hỏi: “Ngươi định xử lý người này ra sao?”

Trần Phát Học nói: “Người là Hình Ý Môn môn hạ, chúng ta không có quyền xử lý hắn, nếu tự mình xử lý sẽ kết hạ ân oán khó có thể hóa giải, ta sẽ đưa hắn giao cho Tống Thế Vinh lão gia tử, Tống lão gia tử chính là người có bối phận cao nhất ở Hình Ý môn, Vương Bảo Lực cũng không dám không nghe hắn nói, có Tống lão gia tử hạn chế, Vương Bảo Lực sẽ không thể tạo thêm uy hiếp cho chúng ta.”

“Vậy thì tốt rồi, bây giờ cũng không còn chuyện của ta nữa, ở chỗ kia Chu Điệp tiểu thư lại đang chờ ta! Trần sư phụ, ta trước hết cáo từ, sau này hữu duyên gặp lại!”

Vương Chí Đạo vừa mới đi được vài bước, Trần Phát Học đột nhiên nói: “Được rồi, chút nữa quên nói cho ngươi, Lý Thư Văn dường như đã đến Thượng Hải rồi đó, ngươi phải cẩn thận!”

Vương Chí Đạo cước bộ dừng một chút, trong lòng có chút thất kinh, bất quá ngẫm lại cũng thấy không có gì đáng lo, đến sớm đến chậm cũng giống nhau, cùng lắm thì cùng hắn liều mạng, bất quá thì lại thêm một lần nữa tái sinh, lại là một hảo hán. Nghĩ đã thông suốt điểm này, hắn cước bộ lại tiếp tục đi về phía trước, không dừng lại nữa.

Về đến nhà Chu Điệp, quả nhiên như hắn phân phó, Chu Điệp, Ô Tâm Lan cùng với Vương Á Tiêu đã đi Tinh Võ Môn tạm lánh, chỉ lưu lại một người quản gia, hắn đã lớn tuổi, là bà con họ hàng xa của Chu Điệp, Chu Điệp từ nhỏ đã đi theo hắn, quan hệ hai người giống như cha con. Quản gia đối với an nguy của Chu Điệp còn quan trọng hơn tính mạng của mình, sợ rằng Chu Điệp đi Tinh Võ Môn có thể bị người hoài nghi, nên ở lại ứng phó biến cố có thể xuất hiện, còn thay Chu Điệp trông coi tài sản, đề phòng có trộm vặt nhân cơ hội trộm đồ.

Vương Chí Đạo nói cho hắn biết chuyện đã giải quyết xong, không cần tránh né nữa. Quản gia nghe được vui mừng suýt khóc, luôn miệng cảm tạ Bồ Tát phù hộ. Vương Chí Đạo nghe được rất bực bội, thầm nghĩ chuyện này cùng Bồ Tát sao lại quan hệ đến nhau?

Thi thể đám người Lý Ngạo Sơn còn trong phòng ngủ Chu Điệp, Vương Chí Đạo bèn bảo quản gia hỗ trợ, đem thi thể những người này ra sau núi, đào hố sâu chôn xuống.

Quản gia ngập ngừng nói: “Vương thiếu hiệp, đưa bọn họ đi chôn ở chỗ này không tốt lắm đâu? Tiểu thư sẽ không được yên tâm, nàng bình thường thích đến tản bộ phía sau núi, biết có thi thể ở nơi đây, chỉ sợ không dám tới nữa.”

Vương Chí Đạo tức giận nói: “Không nói cho nàng biết là được!”

“Nhưng mà trời cao đang nhìn chúng ta đó, chúng ta làm như vậy sau khi chết sẽ bị xuống địa ngục.”

Vương Chí Đạo dừng lại không đào nữa, trừng mắt nhìn quản gia nói: “Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Đem thi thể cứ thế vứt ra ngoài, hay là giao cho phòng Tuần bộ, hay là cứ để nguyên trong phòng ngủ Chu Điệp?”

“Việc này, việc này…” Quản gia nghĩ một hồi lâu cũng không nói được ra cái gì, đành phải theo Vương Chí Đạo phân phó, đem thi thể chôn xuống đất.

Sau hai canh giờ xong xuôi mọi việc, Vương Chí Đạo thở phào nhẹ nhõm vỗ bụi đất trên người, nói với quản gia: “Để lại ký hiệu đi, vạn nhất ngày sau Lý Thư Văn tìm đến cửa, lấy thi thể con nuôi hắn trả lại cho hắn, cho hắn mang về nhà an táng. Việc này cũng xem như không làm hắn thất vọng.”

Quản gia gật đầu nói: “Vương thiếu hiệp bây giờ đi đón tiểu thư trở về phải không?”

“Không cần phải gấp gáp, bây giờ trời đã sắp sáng, người Tinh Võ Môn phỏng chừng vẫn còn đang ngủ, đợi sau khi họ rời giường ta sẽ đến. Được rồi, còn một việc, Chu Điệp phỏng chừng không dám ở lại phòng ngủ cũ, vậy nhớ đổi cho nàng một gian phòng ngủ khác đi!”

Lăn lộn qua một thời gian dài như vậy, Vương Chí Đạo cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đi vào phòng tắm tắm rửa, Vương Chí Đạo lại ngâm mình ở trong bồn tắm mà tiến vào mộng đẹp, mãi tới khi quản gia đến gọi hắn mới tỉnh lại. Thấy trời đã sáng rõ, Vương Chí Đạo vội vã lau khô thân thể, mặc quần áo, nói với quản gia: “Ta đi Tinh Võ Môn đón cô Chu Điệp, nếu có người đến tìm cô Chu Điệp, toàn bộ chối từ!”

Hôm qua vừa mới cùng Ô Tâm Lan rời khỏi Tinh Võ Môn, chỉ có một đêm đã vòng trở về, lại còn trả lại cho Tinh Võ Môn một đại họa, Vương Chí Đạo có thể tưởng tượng tới lúc Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác sau khi biết chuyện vẻ mặt sẽ như thế nào, trong lòng có chút không khỏi mất tự nhiên.

Nhưng mà tuy trong lòng nghĩ như vậy, cước bộ cũng không dừng, rất nhanh đi tới Tinh Võ Môn. Tinh Võ Môn cổng chính đã mở, nhưng lạ lùng chính là Vương Chí Đạo không nghe thấy tiếng đệ tử Tinh Võ Môn luyện tập ca sáng, ngược lại có một loại khí thế đè nén đang tràn ngập khắp Tinh Võ Môn.

Chuyện gì xảy ra, chẳng nhẽ là Lý Thư Văn đã tìm tới cửa? Vương Chí Đạo lập tức cảm giác được không có khả năng, Lý Thư Văn bây giờ còn không biết con nuôi của hắn chết trên tay mình, sao có thể hành động nhanh như vậy.

Lặng lẽ không một tiếng động rón rén tiến vào Tinh Võ Môn, chỉ thấy đệ tử Tinh Võ Môn mỗi người đều sắc mặt trầm trọng, tụ tập trước sân, Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn đều ở đó, chỉ có Lưu Chấn Đông, Trần Tử Chính đã dẫn mấy sư huynh đệ đi Thiên Tân tham gia đại hội sát hạch toàn quốc, không có ở đây. Đối diện với Hoắc Đình Giác cùng người Tinh Võ Môn, có một hàng mấy người lạ Vương Chí Đạo chưa từng thấy qua, người nào cũng mặc áo ngắn quần dài bó sát người, hiển nhiên cũng là người Trung Quốc, bất quá những người này đều mắt trợn trừng nhìn như Tinh Võ Môn nợ tiền bọn họ không trả, bọn họ giống như tới nhà đòi nợ vậy.

Vương Chí Đạo đưa mắt nhìn quanh thấy được Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đứng lẫn trong đám Tinh Võ Môn đệ tử, liền lặng lẽ nhẹ nhàng đến sát bên hai nàng, hỏi: “Cô Chu Điệp, Ô sư tỷ, hai người vẫn tốt chứ, Vương Á Tiêu đâu?”

Hai nàng nghe tiếng vừa mừng vừa sợ quay đầu lại, Ô Tâm Lan thấp giọng hỏi: “Ngươi trở về rồi sao, chuyện thế nào rồi?”

“Yên tâm, đã giải quyết xong rồi, các người có thể trở về ở, chưa có ai trở lại phiển toái đâu!’

“Như vậy thật tốt quá, ta biết ngươi nhất định làm được mà! Đúng rồi, Vương Á Tiêu chưa có tới Tinh Võ Môn, lo lắng sẽ làm liên lụy Tinh Võ Môn, tự mình rời đi rồi, nói là đi nương nhờ một người bằng hữu, chúng ta khuyên hắn không được!”

Vương Chí Đạo gật đầu, thầm nghĩ rời đi cũng tốt, người này thân phận rất nhạy cảm, vạn nhất liên lụy đến Tinh Võ Môn, chính mình cũng không giải thích nổi. Lại chỉ những người đang đứng trước sân hỏi: “Những người này là ai, đến đây làm gì?”

Ô Tâm Lan nói: “Bọn họ là Hổ Uy Môn, tới đá quán!”

“Đá quán?” Vương Chí Đạo có chút kinh ngạc, từ này đúng là thật lâu chưa từng nghe qua, nhớ năm đó chính mình ở kiếp trước cũng từng đá quán, mở võ quán cũng bị người khác đến đá, bất quá sau này tự mình đã có danh khí, càng ngày càng ít người dám đến đá quán, cuối cùng trên cơ bản không còn ai nữa. Không nghĩ ở thời đại này có thể thấy đá quán, lại được xem tận mắt.

Đá quán mục đích đều giống như nhau chính là một cách làm để biểu hiện thực lực của mình trong giới võ thuật, thường xảy ra chủ yếu giữa các võ quán với nhau, lần trước người Nhật Bản tới cửa khiêu khích thì không tính. Nói đại khái, nếu một người mở võ quán mới, hoặc là đi xin bảo hộ, hoặc là đi đá quán lập danh tiếng, như vậy mới làm cho mọi người biết được thực lực của mình, người đến xin học võ liên miên không dứt. Khi Tinh Võ Môn mới thành lập, người đến đá quán cũng không ít, lúc ấy có Hoắc Nguyên Giáp cùng Lưu Chấn Đông hai người ở đó, người đến nhà đá quán đều là lúc đến mặt trắng ra về mặt đỏ. Sau khi Hoắc Nguyên Giáp đánh bại lực sĩ tây dương, danh chấn Thượng Hải, trên cơ bản đã không còn ai dám tới đá quán. Không nghĩ tới một năm sau khi Hoắc Nguyên Giáp qua đời, lại bắt đầu có người kéo tới đòi đá quán, hơn nữa thật khéo lại phát sinh sau khi đám người Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính rời khỏi Tinh Võ Môn, điều này làm Vương Chí Đạo không khỏi có chút hoài nghi liệu đám người này có phải là cố ý.

Chỉ nghe Hoắc Đình Giác rất lễ độ nói: “Trương sư phụ, sáng sớm đã tới đá quán, chắc là vẫn chưa ăn sáng, vậy không bằng trước hết chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó chúng ta hảo hảo luận bàn võ nghệ, dùng võ kết bạn. Như thế nào?”

“Không cần nhiều lời!” Trương sư phụ kia người lùn nhưng lại to ngang, thể cách cũng rất tráng kiện, vừa nhìn đã biết là một cao thủ quyền thuật công phu hạ bàn rất khá, chỉ là tính tình hắn không tốt. “Chúng ta hôm nay tới là để đá quán, không phải đến ăn cơm. Dựa theo quy tắc xưa, lựa chọn bên các ngươi ba người mạnh nhất cùng chúng ta đánh ba trận, dùng quyền so tài, nếu các ngươi thua, phải tháo biển hiệu Tinh Võ Môn xuống, từ nay về sau không được treo lên nữa, trừ khi các người lại đánh bại được chúng ta mới thôi.”

Hoắc Đình Giác nghe vậy có chút ngạc nhiên hỏi: “Đây là quy tắc xưa ở đâu? Xin thứ cho Đình Giác kiến thức nông cạn, chưa từng nghe qua, mong Trương sư phụ có thể nói rõ thêm một chút?”

Trương sư phụ tự chỉ vào mũi mình nói: “Đây là quy tắc của Trương Chấn Uy ông đây, ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường thôi. Hừ, trong nước lần đầu tiên tổ chức quốc khảo đại hội, Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa ở Trung Hoa võ sĩ hội tự nhiên lại gửi thiếp chỉ mời một mình Tinh Võ Môn các ngươi đi tham gia, hình như coi cả Thượng Hải chỉ có Tinh Võ Môn mới xứng đáng hay sao, đây là xem thường Hổ Uy Môn chúng ta. Ta Trương Chấn Uy không phục, cho nên mới đến chứng minh cho Tị Tử Lý cùng Lý Tốn Nghĩa biết một chút, ở Thượng Hải chúng ta Hổ Uy Môn so với Tinh Võ Môn càng mạnh hơn!”

Nguyên nhân là vì sự tình này sao? Tinh Võ Môn đệ tử mỗi người trong lòng đều cảm thấy oan uổng, thầm nghĩ việc này không phải là ý tứ của chúng ta, sao lại tính lên người chúng ta!

Vương Chí Đạo không nhịn được bèn lên tiếng nói: “Cảm giác không phục thì đi Thiên Tân tìm Trung Hoa võ sĩ hội đánh một trận chứng minh cho bọn hắn xem đi! Bọn họ tuy không hạ thiếp mời các ngươi, nhưng lại cũng không hạn chế các ngươi đi Thiên Tân đánh đấm, chạy đến đây giương oai gì chứ?”

“Người nào, là ai đang nói đó? Dấu đầu lộ đuôi làm cái gì, mau lăn ra đây cho ta nói chuyện!” Trương Chấn Uy quát.

Vương Chí Đạo thở dài nói: “Vị sư phụ này hai tròng mắt có chuyện hả, ta đang đứng ở chỗ này nói chuyện, khi nào dấu đầu lộ đuôi, ngươi hai tròng mắt nhìn không thấy, sao có thể mắng chửi loạn người khác?”

Tinh Võ Môn đệ tử cũng nhận ra Vương Chí Đạo, cũng cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên là thấy kỳ quái hắn về từ lúc nào. Trương Chấn Uy thấy nói chuyện chính là một tiểu tử chỉ khoảng 16 tuổi, khẩu khí lại cay độc như thế không khỏi tức giận quát to như sấm, chỉ vào Vương Chí Đạo quát: “Ngươi, tiểu tử kia! Có khí phách đi ra đây, cho lão tử lãnh giáo một chút công phu của ngươi, xem một chút ngươi có bản lãnh gì mà có dũng khí cùng lão tử nói chuyện như thế!”

Tính tình nỏng nảy bộp chộp, vừa mới há mồm đã xưng lão tử, người như vậy cũng có thể là võ quán môn chủ sao? Vương Chí Đạo trong lòng có chút ngạc nhiên, bất quá hắn đương nhiên không sợ hãi, lập tức đi ra, đứng ở giữa sân nói với Trương Chấn Uy: “Trương sư phụ tự mình xuống sân lãnh giáo công phu của ta sao? Tốt quá, ta đúng là Tinh Võ Môn đệ tử, ta sẽ làm cho ngươi biết, tại sao Trung Hoa võ sĩ hội chỉ mời chúng ta mà lại không mời các ngươi Hổ Uy Môn.”

“Vương sư đệ, không được vô lễ!” Hoắc Đình Giác trách cứ một câu, ôm quyền nói với Trương Chấn Uy: “Trương sư phụ, vị này chính là đệ tử nhỏ nhất trong Tinh Võ Môn chúng ta, bởi vì tuổi nhỏ mới không biết nặng nhẹ, đắc tội với Trương sư phụ, xin Trương sư phụ đại nhân đại lượng, không nên tính toán với hắn. Trương sư phụ nhất định muốn xem một chút công phu Tinh Võ Môn, Đình Giác tuy bất tài cũng xin lãnh giáo!”

Trương Chấn Uy đang hận không thể lập tức hung hăng giáo huấn Vương Chí Đạo một trận, tốt nhất là đập nát cái miệng hắn, làm cho hắn nhớ kỹ không thể đắc tội với mình. Nhưng là vừa nghe Hoắc Đình Giác nói Vương Chí Đạo là đệ tử nhỏ nhất trong Tinh Võ Môn, thầm nghĩ nếu đối phó Tinh Võ Môn tiểu đệ tử cũng phải chính mình ra tay, việc này truyền ra ngoài đúng là có chút không vẻ vang, nhưng hắn cũng không cam lòng bỏ qua cho Vương Chí Đạo. Vì vậy nói ngay: “Nếu là đệ tử nhỏ nhất Tinh Võ Môn, như vậy không đáng để ta ra tay. Triệu Dương, đi lên!”

Chỉ thấy có một đệ tử Hổ Uy Môn thoạt nhìn khoảng 18 tuổi đi ra, tôn kính hướng tới Trương Chấn Uy hành lễ.

Trương Chấn Uy nói với Hoắc Đình Giác: “Hoắc hiền chất, đã nói đấu với nhau ba trận, vậy trận đầu để hai đệ tử nhỏ nhất so với nhau đi. Ngươi yên tâm, Triệu Dương này mặc dù so với tiểu tử kia tuổi lớn hơn một chút, nhưng mới nhập môn không tới hai năm, cũng là đệ tử nhỏ nhất, huống chi ngươi xem vóc dáng hắn, cũng không to lớn hơn tiểu tử kia. Thế nào, không chiếm tiện nghi của các ngươi chứ!”

Hoắc Đình Giác nhìn qua Triệu Dương kia, quả nhiên vóc người cũng không to hơn Vương Chí Đạo, trong lòng cười khổ một chút, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Nếu Trương sư phụ đã muốn bọn họ so với nhau, như vậy để cho bọn họ so với nhau đi, ta chỉ hy vọng có thể điểm đến là dừng…”

“Được rồi, lề mề chậm chạp, một chút cũng không giống như người luyện võ, Hoắc Nguyên Giáp sao lại có đứa con như ngươi? Triệu Dương, lập tức giáo huấn tiểu tử kia cho ta!” Trương Chấn Uy nhịn không được ngắt lời Hoắc Đình Giác, ra lệnh cho Triệu Dương khai chiến.

Triệu Dương âm âm nhìn Vương Chí Đạo, đang muốn tiến lên.

“Chờ một chút!” Đã thấy Vương Chí Đạo quát bảo hắn ngưng lại, rồi vẻ mặt cổ quái tươi cười, hỏi Trương Chấn Uy: “Xin hỏi Trương sư phụ, luận võ có gì hạn chế không? Xin mời trước hết nói cho rõ, miễn cho về sau xảy ra tranh chấp.”

“Mẹ kiếp, sao tiểu tử ngươi cũng dông dài như thế! Nếu đã là luận võ, thì đương nhiên không có hạn chế gì hết…”

Còn nói chưa dứt câu, chỉ nghe “Chát” một tiếng, Triệu Dương bị Vương Chí Đạo một cước đá ngay lên trên mặt, ngã nhào xuống đất.

Trương Chấn Uy đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo giận dữ nói: “Tiểu tử ngươi đánh lén!”

“Là ‘đoạt công’ (1), mặt đối mặt đánh nhau như thế, sao có thể gọi là đánh lén? Huống chi ngươi không phải vừa nói là không hạn chế gì sao? Nếu là không hạn chế, sao lại còn tính toán đánh lén không đánh lén cái gì?”

Vương Chí Đạo cười hi hi giải thích, sau đó lại nói: “Đương nhiên, Trương sư phụ nếu cảm giác không phục, lại có thể cử người thứ hai ra sân, vô luận là ai ta cũng tiếp hết!”

Trương Chấn Uy tức giận đến sắp chết, gật đầu nói: “Tốt, nếu là tiểu tử ngươi yêu cầu, cũng đừng trách Hổ Uy Môn lấy lớn hiếp nhỏ, Võ Đại, ngươi đi ra giáo huấn hắn!”

Lại thấy một người bước ra khỏi hàng, vóc người hoàn toàn bất đồng với Võ Đại Lang trong tiểu thuyết Kim Bình Mai, hắn lại cao lớn giống như anh hùng đánh hổ Võ Nhị Lang (2), so với Vương Chí Đạo cao hơn ít nhất hai điểm, thấy vậy Tinh Võ Môn đệ tử lo lắng không thôi.

Chỉ thấy Võ Đại này cười tủm tỉm ôm quyền hướng Vương Chí Đạo nói: “Vị huynh đệ này, Võ Đại xin thỉnh giáo, mong ngươi hạ thủ lưu tình…”

Nói chưa dứt lời, Võ Đại đột nhiên hướng Vương Chí Đạo vọt tới.

Nhìn không ra một người cao to như khổng lồ xanh (3), tính tình lại giảo hoạt như vậy, lại học được Vương Chí Đạo dùng “đoạt công”.

Đáng tiếc chính là hắn còn chưa vọt được tới trước mặt Vương Chí Đạo, đã nghe một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay chụp vào trước ngực Vương Chí Đạo vô lực rơi xuống.

Mọi người đều nhìn, liền thấy chân phải Vương Chí Đạo không biết từ lúc nào đã giẫm lên bàn chân phải Võ Đại đang bước lên trước, nhìn bộ dáng thống khổ của Võ Đại, phỏng chừng xương ngón chân hắn đã bị Vương Chí Đạo đạp vỡ rồi.

Chỉ nghe Vương Chí Đạo cười nói: “Nghĩ muốn học theo ta ‘đoạt công’ sao, ngươi còn non lắm!”

Thân thể tiến về phía trước một chút, đột nhiên một chưởng đẩy lên mặt Võ Đại, bởi vì hắn dưới chân lại đang giẫm mạnh lên chân Võ Đại, Võ Đại bị lực đẩy mạnh mà không thể lùi về sau, vì vậy ngửa mặt lên trời ngã vật ra sau, cái gáy đụng mạnh vào phiến đá trên mặt đất, lập tức chết ngất ngay đương trường.

Trương Chấn Uy không ngờ tới hai đệ tử của mình đều bị Vương Chí Đạo trong lúc đó một chiêu đã đánh cho bất tỉnh, không khỏi tức giận đến tái mặt, lần nữa quát lên: “Tằng Nhị, ngươi ra…”

“Chờ một chút!” Vương Chí Đạo ngắt lời hắn, cười tủm tỉm nói: “Trương sư phụ, ba trận đã thắng hai, các ngươi Hổ Uy Môn đã thua, còn muốn đánh đấm gì đây?”

Trương Chấn Uy nghe vậy giật mình.

“Vương Chí Đạo, người hay quá!”

Chính là Ô Tâm Lan hô lên một tiếng, Tinh Võ Môn đệ tử đang sửng sốt, rất nhanh tỉnh ngộ, vội vàng theo Ô Tâm Lan hoan hô ầm lên. Hoắc Đình Giác cùng Nông Kính Tôn nghĩ muốn ngăn cản đã không kịp, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cùng cười khổ, thầm nghĩ mối thù này nhất định kết rồi.

Trương Chấn Uy sắc mặt đang xanh trở nên trắng bệch, rồi lại đen xạm lại, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói: “Tốt, tốt, lúc này đây Hổ Uy Môn chúng ta thua, biển hiệu Tinh Võ Môn các ngươi giữ lấy. Bất quá…”

Hắn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo nói: “Nhưng lão tử không phục ngươi dùng thủ đoạn đánh ngã đệ tử của lão tử, lão tử muốn đích thân cùng tiểu tử ngươi đấu một hồi, xem một chút tiểu tử ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh. Cái này chỉ là hai người chúng ta cá nhân đấu võ, vô luận thắng bại, cũng không liên quan gì đến Tinh Võ Môn, như thế nào?”

“Sao phải khổ như thế, ngươi là tiền bối trong giới võ thuật, ta chỉ là một đệ tử nhỏ nhất trong Tinh Võ Môn, cho dù ngươi đánh thắng ta cũng chỉ là lấy lớn hiếp nhỏ, mang lấy tiếng xấu. Huống chi vạn nhất thua ta, ngươi sẽ càng mất thể diện!”

Trương Chấn Uy cả giận nói: “Muốn đánh thì đánh, sao phải nói nhảm nhiều như vậy! Tiểu tử, ngươi sợ rồi sao?”

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: “Ta sợ sao? Được rồi, cùng cao thủ luận bàn võ nghệ, là chuyện ta thích nhất. Trương sư phụ, nếu nhất định muốn luận bàn cùng ta, ta xin phụng bồi!”

Vừa nói Vương Chí Đạo vừa quay lại Hoắc Đình Giác nói: “Nhị sư huynh, Trương sư phụ muốn cùng ta luận võ, xin người cho phép!”

Hoắc Đình Giác biết việc này không thể cản được, đành phải thầm than một tiếng, dặn dò nói: “Được rồi, chính ngươi cẩn thận một chút!”

Vương Chí Đạo hướng Trương Chấn Uy chắp tay nói: “Trương sư phụ, xin mời hạ thủ lưu tình!”

Trương Chấn Uy hừ lạnh một tiếng, cước bộ mở ra, thân thể hơi ngồi xổm xuống, mười ngón tay giương lên thành Hổ trảo hình, rõ ràng thành hình bộ dạng lão hổ tồn sơn (4).

“Hổ hình quyền?” Vương Chí Đạo cười hắc hắc, cũng mở chân ngồi xổm xuống, chỉ khác là hai tay của hắn đúng là Ưng trảo hình, chỉ xòe ra ba ngón, ngón út cùng ngón vô danh khép chặt lại.

Ưng trảo đối Hổ trảo!

———————

Chú thích:

(1) – Đoạt công: lúc đánh nhau nhân lúc đối thủ chưa chuẩn bị ra đòn tấn công trước.

(2) – Võ Đại chính là anh của Võ Nhị Lang cũng là Võ Tòng đánh hổ nổi tiếng trong Thủy Hử. 2 nhân vật này cũng xuất hiện trong “dâm thư” Kim Bình Mai. Mặc dù tên là Võ Đại nhưng người lại lùn bé, chính vì vậy mà vợ Võ Đại là Phan Kim Liên vốn rất xinh đẹp, không được thỏa mãn sinh lý bèn đi cặp bồ với Tây Môn Khánh, lập kế hại Võ Đại. Sau cả Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh đều bị Võ Nhị Lang Võ Tòng giết.

(3) – Khổng lồ xanh: nhân vật khổng lồ màu xanh The Hulk trong phim Mĩ. Vương Chí Đạo từ thời hiện đại về nên hắn vẫn suy nghĩ và so sánh như thế.

(4) – Lão hổ tồn sơn: hổ già ngồi rình trên núi, một thế khai chiến của Hổ Hình Quyền.

Hổ Uy Môn ở Thượng Hải cũng có thể coi là võ quán có chút danh vọng, môn chủ Hổ Uy Môn Trương Chấn Uy tuy còn xa mới so được với Hoắc Nguyên Giáp cùng Tống Thế Vinh võ giả nổi danh, nhưng đánh giá thoáng một chút cũng có thể coi như môn chủ hàng đầu trong các võ môn có hơn trăm đệ tử. Hôm nay không ngờ không để ý tới thân phận mà hạ mình luận võ với một tên đệ tử 16 tuổi, nhỏ nhất Tinh Võ Môn, khiến cho tất cả mọi người Tinh Võ Môn ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng vì Vương Chí Đạo mà lo lắng không thôi. Bọn họ mặc dù biết Vương Chí Đạo là thiên tài luyện võ, hai trận luận võ lúc trước hắn biểu hiện ra thực lực cũng không thấp, nhưng muốn nói hắn có thể đánh thắng một quán chủ võ quán, rất nhiều Tinh Võ Môn đệ tử đều không tin. Đặc biệt lúc này Vương Chí Đạo lại biểu hiện ra điệu bộ Ưng trảo quyền của Trần Tử Chính, các đệ tử Tinh Võ Môn đều chưa từng chứng kiến Vương Chí Đạo theo Trần Tử Chính học qua Ưng trảo quyền, trong lòng lại tưởng rằng hắn đại khái lén học trộm được một hai thức, thể hiện ra lại nửa hiểu nửa không, thế này trước mặt cao thủ chính là muốn chết.

Bọn họ thực ra là không biết, Vương Chí Đạo hiểu biết về Ưng trảo công so với Trần Tử Chính còn muốn tinh thuần hơn. Ở hậu thế, giới võ thuật đã khai triển tìm hiểu phân tích kỹ lưỡng quyền pháp truyền thống chân truyền, Ưng trảo quyền bí mật chính là bị phân tích đầu tiên. Sau đó Ưng trảo quyền cùng Hình Ý, Thái Cực, Bát Quái, Đường Lang, Vịnh Xuân, Bát Cực đều là danh quyền rất phổ dụng ở trong nước, Vương Chí Đạo đối với các loại quyền pháp đó đều có tìm hiểu qua. Ưng trảo quyền chân truyền nội dung, bao gồm cả Ưng trảo nội kình sau này Trần Tử Chính mới sáng chế ra, loại công phu chân bước nhanh tay chộp chết này, hắn đã sớm nắm vững toàn bộ. Bởi vì cảm giác được môn công phu này đối với kỹ thuật cầm nã thủ hỗ trợ rất tốt, nên Vương Chí Đạo coi trọng, đem một ít nội dung tinh hoa của nó, cùng với kỹ thuật cầm nã thủ của quân cảnh, tuyệt sát kỹ thuật của Nhu thuật cổ truyền, cùng với phân cân thác cốt của quyền thuật cổ truyền Trung Quốc, tất cả kết hợp lại, hóa thành một kỹ thuật sát thủ trọng yếu trong Chí Đạo quyền học, gọi là kỹ thuật “Trí mạng cầm sát thuật”. Hắn tuy không theo Trần Tử Chính học Ưng trảo công, nhưng sở luyện “Trí mạng cầm sát thuật” lại thuần thục vô cùng, sử ra lại thay đổi một chút điệu bộ, khiến mọi người tưởng lầm là Ưng trảo quyền.

Trương Chấn Uy thấy thế cười lạnh một tiếng nói: “Trần Tử Chính Ưng trảo quyền, ngươi cho rằng Ưng trảo có thể so với lão tử Hổ trảo hay sao?”

Hai trảo như gió, cuồng phong đan xen nhau lần lượt đánh tới Vương Chí Đạo, hiển nhiên hiện ra chút uy phong lão hổ Bách thú chi vương.

Trong mắt các đệ tử Tinh Võ Môn, một đôi Hổ trảo của Trương Chấn Uy thoáng chỉ còn một chút bóng dáng mơ hồ, căn bản là không nhìn rõ được động tác, mọi người đều không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ thân là một quán chủ võ quán, quả nhiên võ công rất cao, chỉ sợ lần này Vương Chí Đạo gặp nạn rồi.

Chỉ thấy Vương Chí Đạo thần sắc không hề thay đổi, hai tay chụp một phát, không thể tin được là đã chế trụ được khớp cổ tay Trương Chấn Uy, Hổ trảo động tác lập tức ngừng lại.

Đối với cầm nã, Vương Chí Đạo đã tổng kết được những điểm mấu chốt là “hai tay bắt một tay, một tay bắt ngón tay”. Trừ khi khí lực của mình so với đối phương lớn hơn rất nhiều, nếu không chỉ dùng một tay bắt một tay đối phương thì đúng là hành vi rất ngu xuẩn. Còn vạn bất đắc dĩ phải dùng một tay bắt một tay, tốt nhất đi bắt lấy khớp cổ tay đối phương, thứ hai là bắt vào chỗ gân gây tê dại ở khuỷu tay. Dùng đầu ngón tay gắt gao chế trụ chính xác các bộ vị đó sẽ làm cho đối phương sinh ra cảm giác đau đớn kịch liệt. Bất quá các bộ vị đó diện tích không lớn, lại là các bộ vị linh hoạt, muốn bắt được chuẩn xác, nếu không có độ chính xác cao cùng nhãn lực kinh người thì không thể bắt được trúng. Mà đối với hai yêu cầu này Vương Chí Đạo có thể coi là giỏi trong số giỏi, hắn bình thường tập luyện, trừ luyện cường độ thân thể cùng tốc độ phản ứng, cũng rất coi trọng tập luyện nhãn lực cùng độ chuẩn xác, mặc dù chỉ có thời gian một năm, nhưng hắn luyện theo một phương pháp tập luyện là “Chú ý lực”, học được từ kiếp trước, đơn giản mà hiệu quả cao, so với phương pháp tập luyện truyền thống mà đệ tử Tinh Võ Môn sở dụng thì tiến bộ nhanh hơn rất nhiều. Hổ trảo của Trương Chấn Uy thoạt nhìn nhanh đến mơ hồ không rõ, nhưng trong mắt hắn lại rõ ràng vô cùng, quỹ đạo chuyển động một chút cũng nhìn thấy được, nên mới có thể chộp một phát mà bắt được cổ tay Trương Chấn Uy.

Trương Chấn Uy lấy làm kinh hãi, hai cổ tay lại đau đớn kịch liệt làm hắn sắc mặt đại biến, thầm nghĩ chẳng lẽ mình cũng giống với hai đệ tử kia, chỉ một chiêu đã bại sao?

Không cam lòng cứ như vậy thất bại, Trương Chấn Uy bỗng nhiên bạo quát một tiếng, cố nhịn cơn đau trên hai cổ tay, phát lực mãnh liệt đem song trảo tiến lên, bắt được ngực Vương Chí Đạo, sau đó dùng lực ném mạnh lên trên, muốn dùng lực đạo kinh người mạnh mẽ nâng Vương Chí Đạo lên, ném về phía sau.

Tinh Võ Môn đệ tử thấy thế không khỏi kinh hô, nhưng theo sau lại là tiếng Trương Chấn Uy kêu thảm thiết. Mọi người cực kỳ kinh ngạc, nhìn kỹ, lại hoảng sợ phát hiện ra Vương Chí Đạo không biết làm sao đã chế trụ được ngón trỏ bên tay trái Trương Chấn Uy. Hắn bị Trương Chấn Uy dùng sức ném về phía sau, không ngờ nhanh chóng bắt được ngón trỏ tay trái Trương Chấn Uy, mượn lực ném của Trương Chấn Uy, kiên quyết đem ngón tay trỏ của Trương Chấn Uy phũ phàng vặn gãy đi.

Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, ngón trỏ bị bẻ gãy, Trương Chấn Uy đau đến toát mồ hôi đầy mặt, nhưng là hung tính lại bị kích phát ra rồi, không lùi mà tiến, lấy một thức Ngạ Hổ Phác Thực chụp xuống ngực Vương Chí Đạo, rõ ràng lộ ra vẻ căm hận không thể đánh vỡ mặt Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo cước bộ liên tục di chuyển, mau tránh được công kích của Trương Chấn Uy, lại chuyển thân mà lên, tay trái chế trụ được cổ tay phải Trương Chấn Uy, mà tay phải đã đặt lên trước ngực, ba ngón tay đã chế trụ cổ họng Trương Chấn Uy, lạnh lùng nói: “Trương sư phụ, ngươi thua rồi!”

Trương Chấn Uy ngoài mặt vặn vẹo một chút, đột nhiên rống to một tiếng, rõ ràng không thèm để ý, lấy tay trái vốn đã bị bẻ gãy một ngón tay nắm thành quyền, nhằm đánh vào bộ vị trái tim của Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo không ngờ tới hắn đã bị mình chế trụ cổ họng còn dám đánh trả, phòng ngự không cẩn thận, kết quả bị một quyền nặng đánh trúng lên vùng tim. Mặc dù Trương Chấn Uy bởi vì bị bẻ gãy ngón trỏ nên lực lượng giảm đi, nhưng là bị đánh trúng bộ vị trái tim vẫn làm cho Vương Chí Đạo trên ngực đau tức, hai tay đang chế trụ Trương Chấn Uy không tự chủ được lỏng ra một chút.

Vương Chí Đạo nổi khùng, tiến lên một bước vung khuỷu tay trái đánh mạnh lên mặt Trương Chấn Uy, làm cho hắn cả đầu cũng bị xoay sang một bên, tay phải thuận thế lại một lần nữa vững vàng bóp chặt lấy cổ họng Trương Chấn Uy, quát lớn: “Con mẹ mày không muốn sống nữa sao, mày còn dám cử động tao bóp nát cổ họng mày, không tin mày thử xem!”

“Vương sư đệ, dừng tay, buông Trương sư phụ ra!”

Hoắc Đình Giác thấy thế kinh hãi, lo lắng Vương Chí Đạo thật sự không để ý tới mà bóp nát cổ họng Trương Chấn Uy, vội vàng quát lên một tiếng, tiến lên gạt tay Vương Chí Đạo ra.

Vương Chí Đạo vốn cũng chỉ là hù dọa Trương Chấn Uy mà thôi, cũng không muốn thật sự lấy mạng của hắn, thấy Hoắc Đình Giác đi lên làm người tốt, hắn cũng bán ra một chút nhân tình, buông Trương Chấn Uy ra, lùi lại phía sau vài bước.

Hoắc Đình Giác đang muốn hướng Trương Chấn Uy xin lỗi, bỗng nhiên nghe thấy từ cửa truyền đến một tiếng cười to:

“Tinh Võ Môn thật là uy phong quá nhỉ, khó trách tự cho mình là Thượng Hải đệ nhất môn phái, không hề đem mấy môn phái cũ chúng ta để vào trong mắt! Hoắc môn chủ, Bạch Hạc Môn Quý Tùng Tường bất tài, cùng mấy vị chưởng môn nhân đến đây lãnh giáo Tinh Võ Môn cao chiêu!”

Tinh Võ Môn mọi ngươi đều biến sắc, nhìn từ cửa tiến vào hơn mười người. Trong những người này, trừ người mới vừa tự giới thiệu là Bạch Hạc Môn Quý Tùng Tường, thì đều là các võ quán quán chủ khác ở khắp vùng Thượng Hải, bao gồm Vịnh Xuân môn chủ Diệp Chấn Sùng, La Hán Môn môn chủ Lương Chiêu Nhiên, Tâm Ý Môn môn chủ Lô Thắng Tung, Bắc Phái Thiếu Lâm phân quán môn chủ Lữ Đức Tiên, cùng với Nam Phái Đường Lang môn chủ Tô Tự Lập.

Những người này, mỗi người đều là nhân vật tông sư võ thuật nổi danh trong giới võ thuật Thượng Hải, danh khí mặc dù so ra hơi kém Hoắc Nguyên Giáp, nhưng cũng không dưới Trần Tử Chính. Tất cả nhân vật tông sư hôm nay lại tự nhiên liên hợp lại kéo đến Tinh Võ Môn, lại là không mời mà đến, nghe theo khẩu khí Quý Tùng Tường vừa nói, hiển nhiên đều là đến đá quán.

Hoắc Đình Giác không khỏi thất kinh trong lòng, vội vàng nói: “Quý thúc, Diệp thúc, Lương thúc, Lô thúc, Lữ huynh, Tô sư phụ, mọi người cùng tới một lúc, đúng là làm Tinh Võ Môn chúng ta được yêu mà sợ, sự tình đột ngột, Tinh Võ Môn không kịp chuẩn bị tiếp đãi chu đáo, xin các vị tiền bối thứ lỗi! Người đâu, mau pha trà! Các vị tiền bối, xin mời vào trong!”

“Không cần thiết, chúng ta đứng ở đây được rồi!” Quý Tùng Tường hiển nhiên là được đám chưởng môn nhân kia đề cử làm đầu lĩnh, coi như không thấy sự khách khí của Hoắc Đình Giác, nói thẳng vào vấn đề: “Chúng ta là tới đá quán, Hoắc môn chủ không cần phải khách khí!”

Hoắc Đình Giác sắc mặt tái lại, hỏi: “Xin hỏi các vị tiền bối đây là ý gì? Tinh Võ Môn có gì đắc tội với các vị?”

Quý Tùng Tường hừ lạnh nói: “Các ngươi Tinh Võ Môn mặt mũi thật lớn hả, trong nước lần đấu tiên tổ chức đại thi đấu tuyển chọn toàn quốc, Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa ở Trung Hoa võ sĩ hội lại chỉ mời một mình Tinh Võ Môn tham gia, nhìn mấy môn phái còn lại chúng ta không ra gì. Thượng Hải hôm nay khắp nơi đều lưu truyền rằng Tinh Võ Môn đã được công nhận là đệ nhất đại môn phái trong giới võ thuật Thượng Hải, còn lại đều là tam lưu môn phái, cho nên Tị Tử Lý cùng Lý Tốn Nghĩa Trung Hoa võ sĩ hội mới không phát thiếp mời môn phái chúng ta tham gia đại thi đấu toàn quốc. Hừ hừ, các môn phái chúng ta cũng không phục, nên mới đến lãnh giáo một chút cao chiêu của Tinh Võ Môn, chúng ta muốn xem xem Tinh Võ Môn tại sao lại được coi là Thượng Hải đệ nhất môn phái võ thuật?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.