… Tức là tên Oz kia biết được ý đồ của cậu, nên cố ý chỉnh mình?
Thật là quá đáng!
Tống Kiêu lập tức bùng lên cảm giác tức tối.
Cậu liếc mắt, nhìn về phía Oz. Lúc này anh ta đang nói với Tống Phái Lưu chuyện gì đó. Đừng thấy bình thường Oz có bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, Tống Kiêu có thể cảm giác được sự tôn trọng của anh đối với Tống Phái Lưu.
Có lẽ là cảm nhận được đường nhìn của Tống Kiêu, Oz nghiêng mặt sang, trong con ngươi của anh có một loại chiều sâu, mỗi khi tầm mắt của cậu và anh chạm nhau, cậu luôn có cảm giác rơi vào vòng tuần hoàn vô tận, không sao thoát được.
Tống Kiêu nhanh chóng nhìn về phương hướng khác.
Mình còn có thể ăn hại hơn không? Tốt xấu gì cũng phải dùng ánh mắt để chứng tỏ được sức mạnh bản thân chứ…
Khi tiệc tối tiến hành đến nửa đêm, Tống Kiêu đã vô cùng buồn ngủ.
Sở Phong và những nghị viên khác thương lượng gì đó với Oz, Tống Phái Lưu lại đi tới vỗ vỗ vai Tống Kiêu nói:
_ Thôi, về ngủ đi.
_ Hm, vâng.
Tống Kiêu đi theo Tống Phái Lưu vào phi hành khí, rời khỏi Phong Bảo.
Tống Kiêu chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này cậu và Tống Phái Lưu không có chủ đề chung để nói chuyện, trong phi hành khí yên tĩnh xen lẫn cả không khí gượng gạo.
Tống Kiêu bắt đầu hồi tưởng lại, thời điểm Tống Phái Lưu còn ở bên cạnh Tống Nhiên. Y là con nuôi của Tống gia, theo đạo lý cậu vốn phải gọi y là “anh hai”. Thế nhưng người anh này có cảm giác tồn tại quá thấp,Tống Kiêu chỉ nhớ rõ mình đã từng lén lút đưa quà vặt cho y, muốn y dẫn mình lên tàu con thoi ngồi thử, nhưng Tống Phái Lưu hoàn toàn không hiểu tâm tư của một đứa trẻ, trả quà vặt lại cho cậu, còn nói “Anh đã qua tuổi ăn quà vặt rồi, em giữ lại mà ăn”. Từ đó về sau, Tống Kiêu không có ấn tượng tốt với Tống Phái Lưu nữa, y ngoại trừ là vật trang trí bên cạnh Tống Nhiên ra, thì cậu chẳng còn ấn tượng sâu sắc nào về y.
Thẳng đến khi Tống Nhiên biến mất, Tống gia lung lay sắp đổ, Tống Kiêu mới biết được Tống Phái Lưu là tồn tại như thế nào.
Y thay mặt cho ý chí của Tống Nhiên, nối tiếp những việc Tống Nhiên chưa làm được, vững vàng tụ họp các thuộc hạ cũ của Tống gia lại một chỗ.
Mà mình chỉ có thể ở dưới sự che chở của y.
Cái này cũng là nguyên nhân cậu không muốn thừa nhận Tống Phái Lưu. Tất cả những điều đó vốn là việc cậu phải làm, Tống Phái Lưu lại thay cậu làm xong, hơn nữa còn làm rất xuất sắc.
_ Em sắp mười lăm tuổi rồi. – Giọng của Tống Phái Lưu ẩn chứa sự nho nhã lễ độ, hoàn toàn khác với giọng nói mang theo tình cảm ấm áp của Tống Nhiên.
_ Vâng. – Tống Kiêu buồn buồn lên tiếng.
Tống gia có một quy ước ngầm, là sẽ không trắng trợn chúc mừng sinh nhật Tống Kiêu. Bởi vì đây cũng là ngày Tống Nhiên biến mất.
_ Ngoại trừ mầm thực vật, anh còn một vật quan trọng muốn giao cho em.
Thanh âm của Tống Phái Lưu nghe rất nghiêm túc.
_ Là gì thế?
_ Là những hình ảnh cuối cùng khi anh ở cạnh Tống Nhiên. Nó có thể cho em biết, vào lúc ấy Tống Nhiên đã xảy ra chuyện gì.
Tống Kiêu mở to hai mắt, có thứ đó sao!
_ Vì sao trước giờ anh không đưa cho em! – Tống Kiêu rất muốn tóm lấy cổ áo Tống Phái Lưu, thế nhưng cậu nhịn xuống.
_ Vì anh không rõ liệu em có can đảm đón nhận tất cả hay không. Nếu anh không giao nó cho em, trong lòng em sẽ ôm hy vọng một ngày mình sẽ tìm được anh ấy. Anh lo, nếu anh đưa nó cho em, em sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
Lời nói của Tống Phái Lưu khiến cõi lòng Tống Kiêu lạnh lẽo.
_ Ý của anh là, anh ấy đã chết thật rồi sao?
Tống Kiêu nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Phái Lưu, thấp thỏm chờ đợi đáp án của đối phương.
_ Ai biết được chứ? Đó là Tống Nhiên, anh ấy luôn có thể vượt quá tưởng tượng của em.
Tống Phái Lưu đưa một máy chiếu hình không gian tới trước mặt Tống Kiêu.
_ Tống Kiêu, dù sau khi em xem xong có cảm giác như thế nào, anh chỉ muốn nói cho em… Một người bảo vệ ai đó vô điều kiện, chỉ có một nguyên nhân thôi.
_ Sao cơ?
Tống Phái Lưu cười cười, không trả lời trực tiếp.
_ Tống Nhiên giao em cho anh, anh dùng hết khả năng hoàn thành lời hứa với anh ấy. Thế nhưng thế giới này đang thay đổi, thế cục sẽ nhanh chóng rời khỏi phạm vi anh có thể nắm trong tay. Anh muốn em biết chân tướng, cũng muốn em chuẩn bị sẵn sàng.
Phi hành khí về tới Tống gia, Thiệu Trầm thay áo khoác cho Tống Kiêu, nhìn vẻ mặt lặng im của cậu, quần áo đã thay xong vẫn đứng ở bên giường, không mau chóng chui vào trong chăn như mọi ngày.
_ Cậu chủ nhỏ, đã xảy ra chuyện gì ở tiệc tối sao?
_ Hm?
_ Là Cevil không thèm nhìn em hả?
_ Không phải? – Tống Kiêu chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, nhấc chăn lên.
_ Hay các nghị viên kia lại nói lời khó nghe?
_ Không có việc gì đâu, tôi chỉ trầm tư (= im lặng suy nghĩ) một chút thôi, sao anh lại khẩn trương như vậy. – Tống Kiêu hiếm thấy duỗi tay ra, xoa xoa đầu Thiệu Trầm.
_ Bởi vì bình thường em không trầm tư như thế, cho nên khi em trầm tư, tôi mới lo lắng.
Tống Kiêu 囧, là ý nói bình thường cậu ngốc lắm sao…
_ Chẳng lẽ Oz Fawn lại làm chuyện gì khiến em không vui?
_ Không phải đâu! Anh đừng đoán mò nữa! Chỉ là ngày cứ qua đi, mà bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Tống Nhiên nên tôi… bị tổn thương thôi.
Thiệu Trầm thở dài.
_ Cậu chủ nhỏ, tôi thấy tôi và em càng ngày càng cách xa nhau. Em gần như không còn nói cho tôi biết chuyện gì nữa.
_ Không có mà! Anh đừng tiếp tục đoán mò! – Tống Kiêu ngoẹo đầu – Chờ một chút, Thiệu Trầm, anh đang làm nũng à?
_ Cậu chủ nhỏ, có phải dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em vẫn ở bên tôi?
Ngón tay Thiệu Trầm mơn trớn gương mặt Tống Kiêu, loại dịu dàng này khiến Tống Kiêu phát nghiện.
_ Đương nhiên.
_ Vậy là tốt rồi. – Thiệu Trầm ôm Tống Kiêu một cái, đứng dậy nhẹ giọng nói, – Ngủ ngon, cậu chủ nhỏ.
Tất cả yên tĩnh lại, Tống Kiêu từ trong chăn ngồi dậy, nhìn máy chiếu hình không gian mình vẫn nắm trong tay.
Đáp án mà cậu tìm kiếm nằm ở đây.
Chỉ là giờ phút này, cậu có cảm giác sợ hãi chân tướng.
Nội dung của nó là gì?
Tống Nhiên cuối cùng xảy ra chuyện gì? Anh có thể hay không cứ như vậy chết trước mặt mình?
Nếu là như vậy… Tống Kiêu tình nguyện không nhìn.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cậu vẫn không buồn ngủ chút nào.
Tống Kiêu đứng dậy, mở cửa phòng Tống Nhiên,
Sau đó cậu phát hiện Oz đứng ở bên giường, đang cởi áo ra.
Thời điểm anh nhìn về phía Tống Kiêu, cậu sửng sốt.
_ Anh… Sao anh lại trở về?
Những nghị viên kia vốn phải bám lấy anh nói chuyện rất lâu mới đúng.
_ Tôi để Hi Nhĩ và Sở Phong bàn bạc cụ thể về việc mua luân hạm, nên về sớm.
Oz ngồi xuống mép giường, phần áo vừa cởi ra toát lên một khí chất không chịu gò bó. Đương lúc Tống Kiêu dọc theo các đường nét của cằm đối phương, lướt qua cần cổ, trượt xuống xương quai xanh, cậu lại nhớ đến nụ hôn của Oz.
Trái tim mất khống chế đập thình thịch, cậu chỉ muốn rời khỏi phạm vi anh có thể nhìn thấy mình, cảm nhận được mình ngay lập tức.
_ Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ đây!
_ Làm sao vậy? – Oz hỏi.
_ Không có gì!
_ Nếu bây giờ cậu không nói, vậy sau này đừng nói với tôi nữa.
Oz rũ lông mi, từ góc nhìn của Tống Kiêu có thể thấy rõ ràng vầng trán tao nhã kia.
Vẻ mặt của anh yên bình, khiến lòng Tống Kiêu bình tĩnh lại.
_ Tôi có một đoạn ghi hình về một tiếng đồng hồ cuối cùng của Tống Nhiên.
_ Là ngài Tống Phái Lưu giao cho cậu?
_ Đúng vậy.
_ Nếu cậu muốn ở trong phòng này xem đoạn hình chiếu đó, tôi sẽ rời đi trước.
Rồi Oz đứng dậy, Tống Kiêu lại đi lên trước hai ba bước, đè lấy bờ vai của anh.
_ Không! Không phải! Ý của tôi là… Anh có thể xem với tôi không?
Nói xong, Tống Kiêu cảm thấy yêu cầu của mình có chút vô lý, cậu và Oz hình như cũng không có quen thuộc và thân thiết đến mức này.
_ Có thể. – Oz tựa vào đầu giường, vỗ vỗ vị trí bên người.
Mũi Tống Kiêu bỗng nhiên cay cay.
Một động tác đơn giản như vậy, dù là Thiệu Trầm vẫn ở bên cạnh chăm sóc cậu cũng chưa từng làm thế.
Rõ ràng gương mặt Oz lạnh như băng, thời điểm làm động tác này, lại tự nhiên như vậy.
Tống Kiêu leo lên giường, dựa chung một chỗ với Oz.
_ Dù sao thì… Tống Nhiên là thầy của anh, anh cũng muốn biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì, đúng không?
_ Ừm.
Tống Kiêu buông máy chiếu không gian ra, vật nhỏ này tự động điều chỉnh đến độ cao quan sát thích hợp, trong nháy mắt hình ảnh hiện lên, trái tim Tống Kiêu run rẩy.
Đó là Tống Nhiên.
Gương mặt của anh, Tống Kiêu cả đời cũng không quên.
Lúc này trên mặt Tống Nhiên là vẻ xót xa không chút nào che giấu, một cô gái dựa vào ngực của anh, hai mắt đã nhắm lại.
_ Katerina chết rồi! Wormhole sắp sụp đổ, Phái Lưu, anh phải dùng sức giật của Băng Liệt để đẩy Ngưng Vọng ra!
_ Đừng làm việc ngu ngốc! Chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây! Anh nghĩ đến Tống Kiêu đi! Thằng bé còn nhỏ như vậy!
_ Quá muộn… – Trên môi Tống Nhiên vẽ lên nụ cười bất đắt dĩ – Sát thủ đã xâm nhập vào Băng Liệt, mục tiêu của bọn họ là anh, nhưng Katerina lại thay anh chết. Phái Lưu… giúp anh bảo vệ Tống Kiêu thật tốt! Đừng để bất kỳ ai làm hại nó!
_ Thằng bé là em trai của anh! Anh phải tự đi bảo vệ nó! Đừng vọng động nữa! Chẳng lẽ anh không muốn trả thù cho Katerina sao! Rời khỏi chỗ này với em! Hiện tại! Lập tức!
_ Anh mệt mỏi… – Bàn tay Tống Nhiên che trên mặt Katerina – Chính vì trả thù cho Katerina, anh muốn kéo bọn sát thủ ấy biến mất vĩnh viễn.
_ Tống Nhiên! Anh đừng như vậy! Tống Nhiên!
_ Tống Kiêu, nó là Hỏa chủng cuối cùng của Tống gia, chăm sóc nó giúp anh… Dù là em hay anh, đều không thể chỉ dựa vào tinh hạm của mình mà rời khỏi nơi này. Cho nên, đến lúc học cách buông tay rồi, Phái Lưu. Từ nay về sau, em không còn là cái bóng của anh nữa.
Lời của Tống Nhiên rất bình tĩnh, lại mang theo một loại kiên trì nghĩa vô phản cố. ( làm việc nghĩa không được chùn bước)
_ Đừng quyết định thay em! Tống Nhiên!
Trong tiếng gào thét của Tống Phái Lưu, Tống Nhiên mỉm cười.
Toàn bộ đều dừng lại ở nụ cười kia.
Tống Kiêu ôm cánh tay, mở to hai mắt nhìn hết thảy.
Cậu đã từng oán hận Tống Phái Lưu, vì sao y đã trở về, mà Tống Nhiên lại chưa trở về.
Thế nhưng lúc này, cậu rốt cuộc hiểu được “Trở về” đối với Tống Phái Lưu là trách nhiệm như thế nào.
_ Bởi vì anh ấy mất đi Katerina nên mới cam chịu sao? – Tống Kiêu run giọng hỏi.
Cậu cũng không có ý thức được mặt mình đã đẫm nước mắt.
_ Không, thầy ấy chỉ là bình tĩnh phán đoán thế cục. Băng Liệt rơi vào wormhole sâu hơn Ngưng Vọng, cho nên thầy lựa chọn lợi dụng Băng Liệt đẩy Ngưng Vọng ra khỏi wormhole. Đây là lựa chọn của lý trí.
_ Cho nên… Anh ấy thật sự chết rồi sao? Tôi không còn khả năng tìm được anh ấy nữa đúng không? Tôi ảo tưởng có lẽ anh ấy theo wormhole đi đến một địa phương không biết tên nào đó… Bởi vì không đủ nguồn năng lượng nên bị kẹt, chờ đợi chúng ta tìm được anh…
Tống Kiêu duỗi tay, đương lúc ngón tay chạm vào khóe môi của Tống Nhiên trên hình không gian, cậu không cảm nhận được độ ấm thuộc về Tống Nhiên.
_ Rốt cuộc là ai? Là ai muốn giết anh? Là ai thuê sát thủ? Tôi phải tìm được kẻ đứng sau việc này! Tôi muốn trả thù!
Tống Kiêu mở to hai mắt, dùng sức nhìn gương mặt Tống Nhiên, ngón tay nắm chặt lấy chăn, cậu gần như sắp bóp nát ngón tay của mình.
Không khí bỗng tràn đầy áp lực.
Cái giường bắt đầu lắc lư.
_ Rốt cuộc là ai? Là Sở Phong? Là Phong vương Tulio? Hay là kẻ nào khác? Tôi phải tìm được gã! Dù hắn trốn ở góc vuông nào! Dù hắn có đến đâu đi chăng nữa! – Tống Kiêu gào lên.
Máu trong người cậu sôi trào, suy nghĩ của cậu hỗn loạn, trong đầu cậu như có gì đó sắp nổ tung!
Oz nghiêng mặt sang, cầm lấy cánh tay Tống Kiêu:
_ Tống Kiêu! Bình tĩnh lại!
_ Tổ chức sát thủ đã giết Tống Nhiên! Nhất định có người ở phía sau sai khiến! Tôi phải biết kẻ đó là ai!
Khí lưu xoay tròn trong không gian, tóc của Tống Kiêu và Oz bay lên theo dòng xoáy của nó. Vô số hạt lốm đốm bị tản ra từ các vật thể, không ngừng tuôn trào.
_ Tống Kiêu! Tống Kiêu! Nhìn vào mắt của tôi!
Oz bóp lấy bả vai Tống Kiêu, nhưng ánh mắt của cậu vẫn nhìn về hướng hình không gian, chăm chú như tư duy đều bị nó hút đi, không thể kiềm chế. Oz quả quyết đóng máy chiếu không gian lại.
_ Sao lại đóng nó! Sao lại đóng nó!
Tống Kiêu rốt cục nhìn về phía Oz, chỉ là lúc này trong mắt của cậu tràn đầy sát ý.
_ Tôi đóng nó, bởi vì nó khiến em mất tỉnh táo. Chỉ vì những chuyện đã xảy ra mà mất đi lý trí thì thật ngu xuẩn. Nếu bây giờ em không khống chế được năng lực của mình, thì em đã bị những tên kia đánh bại.
Giọng nói của Oz lạnh như băng mà trầm tĩnh.
Tựa như một hành tinh cô độc trong vũ trụ, từ đầu tới cuối vẫn nắm được hướng đi của mình.
_ Bọn họ lấy đi tất cả của tôi… Tôi không bình tĩnh được! Cái chết của Tống Nhiên không phải là ngoài ý muốn! Đó là mưu sát! Là mưu sát! Những kẻ đã nói dối tôi cũng có thể là hung thủ! Là hung thủ!
Những bức tường bằng Cesium dị biến rung lên, liên kết của các nguyên tử ngày càng mất ổn định.
Oz sử dụng năng lực của mình duy trì không gian, bảo trì hình dáng nguyên vẹn của chúng nó.
Tống Kiêu cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình đang trói buộc mình, khiến cậu không thể suy nghĩ, nhưng càng bị chèn ép lại càng muốn bùng nổ, cậu liều lĩnh phá tan cản trở của đối phương, hủy diệt toàn bộ lực lượng cản trở của anh ta.
Sợi tóc của Oz liên tục bị dứt ra theo từng luồng không khí, rồi lại phục hồi như cũ, da mặt của anh cũng không ngừng tan rã.
_ Tống Kiêu, nhìn vào mắt tôi và trả lời… Tống Nhiên bị ám sát, em muốn hủy diệt tất cả sao? Cả Tống Phái Lưu vẫn luôn kiềm chế đau đớn để thực hiện lời hứa? Cả những người vẫn chăm sóc em trong căn nhà này? Cả ngôi nhà che chở em lớn lên? Cả tôi sao?
Đường nhìn của Tống Kiêu rốt cục hướng vào ánh mắt Oz.
Giống như tất cả tia sáng đến từ hàng tỉ năm ánh sáng được tập hợp lại trên bề mặt một ngôi sao chết (sao không sáng), những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Tống Kiêu như được đối phương hút ra, cậu rốt cục ý thức được căn phòng này đang bị mình phân giải, rồi được Oz phục hồi ngay sau đó.
_ Chuyện gì đang xảy ra vậy! Tôi bị làm sao thế! Tôi rốt cuộc bị làm sao thế!
Tống Kiêu có thể cảm giác được rõ ràng sâu trong óc có một lực lượng nào đó cậu không thể khống chế được. Nó muốn hủy diệt tất cả, quét sạch tất cả.
Cậu cúi đầu xuống nhìn mình, không khí đang thổi qua áo cậu, cậu thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một tế bào đang rung động trong cơ thể mình.
Còn Oz ở trước mắt cậu vì bị phân giải mà trở nên mơ hồ.
Sợ hãi trong lòng Tống Kiêu sắp áp đảo tất cả.
_ Không không không… Không phải như thế!
Tống Kiêu vươn tay nỗ lực nắm lấy Oz.
Cậu không muốn anh biến mất! Cậu muốn anh sống!
Đừng tan ra! Đừng tan ra mà!
Tống Kiêu càng bài xích cỗ lực lượng trong đầu cậu thì quần áo Oz và mọi thứ, tóc của anh, da thịt của anh càng phân giải nhanh chóng.
_ Tôi nên làm gì bây giờ! Tôi không muốn như vậy!
Nước mắt Tống Kiêu rơi xuống.
_ Yên tâm, bây giờ em không thể phân giải được tôi.
Oz giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Tống Kiêu, đưa tay cậu tới sát môi mình, nhẹ nhàng hôn xuống:
_ Tôi biết trong đầu em có một cỗ lực lượng, em sợ hãi nó, không biết nên điều khiển nó thế nào. Thế nhưng nó là em… Em từ chối nó là từ chối chính mình.
Giờ phút này, Oz trong mắt Tống Kiêu rõ nét hơn hẳn mọi ngày.
Dường như toàn bộ thế giới đều bị cậu hủy diệt, còn Oz vẫn vững chắc mà tồn tại.
_ Tiếp thu nó, khiến nó trở về trong trí óc em. Tưởng tượng cỗ lực lượng cường đại này hóa thành vô số hạt nhỏ, ngấm vào từng tế bào, vào máu, lan ra khắp cơ thể em, trở thành một bộ phận của em.
Trong thanh âm của Oz, Tống Kiêu cảm giác được cỗ lực lượng bị mình bài xích đẩy ra ngoài đang từ từ trở về. Nó bị cậu phân giải, tiến vào tất cả mạch máu trong tứ chi của cậu, làm mỗi tế bào đều rung động.
_ Nó chính là em. Kẻ nào cũng không khống chế được nó. Lực lượng này chỉ nghe mệnh lệnh của em. Đó là con đường của em.
Khí lưu hỗn loạn trong phòng dần dần yên bình trở lại.
_ Bây giờ, chúng ta cần tất cả mọi thứ đều trở về nguyên dạng.
Tống Kiêu dùng sức nhìn ánh mắt của Oz, sợ mình xao lãng một chút thôi, sẽ làm không gian này sụp đổ.
_ Tôi không… Tôi không biết làm thế nào để những thứ đó trở về nguyên dạng!
_ Đừng lo lắng, em không biết nhưng tôi biết. Tống Kiêu, cảm nhận thật kỹ sự tồn tại của tôi. Tôi không chỉ có bộ dáng mà em đang thấy, tư duy cảm xúc của tôi, đều ở xung quanh em.
_ Tôi không – cảm giác được… – Giọng nói Tống Kiêu run rẩy.
Những việc vừa xảy ra, trong trí nhớ của cậu, hoàn toàn không nhớ rõ.
_ Đừng lo, bây giờ em nhắm mắt lại.
_ Nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy anh… Tôi sẽ hủy diệt anh… Tôi sẽ hủy diệt anh mất…
Nước mắt lại rơi xuống từ khóe mắt cậu.
Cậu cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình, dịu dàng lướt qua da cậu, đoạt lấy những giọt lệ kia, ngưng kết thành các giọt nước lóng lánh trên không trung.
_ Giờ em đã cảm nhận được tôi chưa? Tôi sẽ không biến mất khi em nhắm mắt lại. Ngoan, chỉ có nhắm mắt lại, em mới không bị thị giác mê hoặc, đi thể hội hình dáng nguyên bản của sự vật.
Thanh âm của Oz tựa như truyền đến từ thời không xa xôi, kiên định xuyên thấu tất cả, đánh tan mọi sợ hãi của cậu, vén tấm màn che lên, lấy nó ra khỏi lòng cậu.
Tống Kiêu nhắm hai mắt của mình lại.
Lúc này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cỗ lực lượng đang bao lấy mình. Nó không còn là trói buộc nữa, mà mạnh mẽ bao dung hết thảy.
Nó ngăn cách cậu khỏi thế giới lộn xộn kia.
Lực kéo của nó êm dịu không có tính công kích, an ủi thần kinh cậu, dẫn dắt cậu giải phóng cỗ lực lượng đáng sợ kia.
_ Nghe này, thế giới ngoại trừ các hình dạng mà em thấy được, nó còn do vô số thứ nhỏ bé khác cấu thành.
_ Ừm…
_ Bây giờ chúng ta sẽ trả tất cả những thứ đó về chỗ cũ.
_ Ừ…
Tống Kiêu theo lực lượng của Oz, không ngừng kéo dài suy nghĩ trong đầu mình.
Thế giới này hình như thực sự thay đổi hình dạng.
Suy nghĩ của cậu giống như thâm nhập vào vật thể, cậu có thể cảm giác được lực lượng của các phân tử, nguyên tử bé li ti này. Chúng nó tương tác với nhau như thế nào, đẩy nhau như thế nào, rồi cả cấu trúc hình thái lẫn độ lớn góc liên kết giữa các phân tử đó nữa.
Tất cả trở nên vi diệu và thần kỳ.
Khi tất cả các vi hạt trở về vị trí cũ, cậu cảm nhận được tư duy của Oz rời khỏi mình, chỉ còn lại suy nghĩ của cậu.
Tống Kiêu hoảng sợ mở mắt.
Cậu vội vàng tìm kiếm ánh mắt của Oz.
_ Đừng sợ, dựa vào những lời tôi vừa nói với em, thu hồi lực lượng của mình lại. Có tôi ở đây, em không thể hủy diệt bất cứ thứ gì.
Tống Kiêu lại khẩn trương đến nỗi suy nghĩ giống như bị dừng lại.
_ Hít sâu, đừng tạo áp lực cho nó, thu hồi nó lại. Nó thuộc về tiềm thức của em. Đại não của nhân loại bình thường chỉ sử dụng phần nổi của tảng băng, mà phần chìm không được sử dụng phía dưới to lớn đến nỗi em không thể nào tưởng tượng được. Nhưng lực lượng của chúng ta không thuộc về bề nổi, mà thuộc về phần chìm và đại dương vô hạn bên dưới. Cho nên đừng lo lắng chỗ đó không chứa nổi lực lượng của mình. Nơi đó là vô tận.
Tống Kiêu chậm rãi, thu hồi lực lượng cậu tạo ra trong không gian này, cảm nhận chúng nó dọc theo tảng băng chảy vào đại dương sâu thẳm.
Yên bình như vậy, khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
Thế nhưng cậu không dám nhắm mắt. Cậu sợ nếu ý thức của mình dừng lại, cỗ lực lượng kia sẽ tuôn trào khỏi biển sâu, quay trở lại.
_ Đừng sợ, nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân.
_ Tôi không buồn ngủ… Tôi không thể ngủ…
_ Em có thể ngủ. Và cần phải ngủ. Nếu không nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ mất đi khả năng nắm giữ lực lượng kia.
Cả người Tống Kiêu như bị rút hết sức lực ngả về phía Oz, cằm cậu nhẹ nhàng rơi vào vai đối phương.
Hai tay Oz ôm lấy cậu, ngón tay chậm rãi luồn vào mái tóc cậu, một lần lại một lần dịu dàng vỗ về sau ót Tống Kiêu.
_ Tôi sẽ phân giải anh mất… – Tống Kiêu lẩm bẩm, cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng đầu óc cậu ngày càng nặng nề, cứ như vừa suy ngẫm về tất cả vấn đề trong đời mình chỉ trong phút chốc.
_ Em sẽ không phân giải tôi. Có tôi ở đây rồi, nghe lời, ngủ đi. Đừng nghĩ gì cả, đừng sợ gì cả…
_ Tôi không nên ngủ… Không nên ngủ… Sẽ khổ sở… Sẽ không khống chế được…
_ Vậy chúng ta nghĩ đến những chuyện vui vẻ. Nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc.
_ Tôi không nhớ nổi…
_ Tưởng tượng chúng ta lái tàu con thoi đi thám hiểm các di tích cổ. Đó là góc vuông thứ nhất, nhân loại rời khỏi địa cầu, sau đó mở mang góc vuông thứ nhất, ở đây có vô số di tích tinh hạm nguyên sơ, có rất nhiều kho tàng bị mọi người quên lãng, đang đợi chúng ta đến tìm nó, yên tĩnh thưởng thức nó…
Tư duy của Tống Kiêu ngày càng chìm dần, theo giọng nói của Oz từ từ bay xa, trước mắt cậu hiện lên cảnh tượng nhu hòa thần bí.