Tình Song Sinh Hàn Tổng Xin Buông Tha

Chương 1: 1: Ngày Đầu Năm Học Mới



Giới Thiệu Nhân Vật
Nam 9: Hàn Chính Vũ là học sinh mới chuyển về trường S.

Sau này là Tổng giám đốc Hàn thị cũng là người thừa kế Hàn gia và Hàn thị.

Đẹp trai thuộc loại cực phẩm.

Tính cách lạnh lùng bá đạo ít nói…
Nữ 9: Trương Phương Linh là đại tiểu thư của Trương gia học giỏi xinh đẹp hoà đồng.Cô còn có 1 em gái song sinh tên là Trương Phương Nghi tính cách trái ngược hoàn toàn với cô chảnh choẹ không xem ai ra gì luôn đố kị với cô vì cô được mọi người yêu quý.
Phương Linh từ nhỏ không được mẹ mình yêu thương như Phương Nghi nhưng cô luôn nghĩ mình là chị nên nhiều lần vẫn xem nó như chuyện bình thường chỉ là cô hơi buồn 1 chút….
______________________________________________
Năm 17 tuổi khi cô và Phương Nghi bắt đầu chuẩn bị cho một năm học mới năm cuối cấp.

Sáng sớm bước xuống bàn ăn, chị em mỗi người một vẻ xinh đẹp trong bộ đồng phục đi học.

Vốn gia đình sống trong nhung lụa nên Phương Nghi rất hay giở cái thói quát nạt người làm.

Tiểu Mỹ là con gái của người quản gia nhà cô sáng cũng ra dọn đồ ăn lên cô thấy vậy nên gọi vào ăn chung.
– Tiểu Mỹ, lại lấy thêm đĩa ăn sáng với chị nè.
– Dạ chị.
– Chị 2, sao cho người làm ngồi ăn chung rồi coi sao được.
– Em đừng có coi thường người ta,Em cứ vậy mãi.
– Nhưng người làm khác chủ chứ chị.

Thôi mệt em không ăn nếu nó ngồi chung.

Mất hết giá trị.
Nói xong Phương Nghi đứng lên đập mạnh xuống bàn.Trương Nhất Quân ba cô thấy vậy cũng lắc đầu…
– Kệ nó con gái sinh ra mà không biết thương quý ai.
– Anh sao nói con gái mình như vậy.

– Mẹ cô Nhan Lệ Quyên nhăn nhỏ.
Cảnh này xảy ra thường xuyên rồi, vì mẹ thương em gái nhất nhà đấy.

Cô hay bị bà mắng vì không chịu chiều theo ý con gái cưng của bà đấy nhé.
Lên xe đi học cô thấy Tiểu Mỹ cũng cầm cặp đi bộ nên kêu tài xế dừng xe lại.
– Tiểu Mỹ, lên chị đưa đi học.( Vì tiểu Mỹ là con của người quản gia làm lâu năm của nhà cô nên ba cô cũng rất thương tiểu Mỹ vì vậy đã cho tiểu Mỹ học cùng trường chị em cô)
– Dạ thôi em không dám.
– Lên đi không sao đâu mà
– Lên thì lên nhanh, đừng có đứng đó xà nẹo mệt quá đi.

– Phương Nghi nói lớn nhăn nhó.
Tiểu Mỹ được sự đồng ý của Phương Nghi mới dám lên xe ngồi, tới trường 3 người cùng bước vào, tiểu Mỹ nhanh chóng chạy lại lớp với hội bạn chỉ còn 2 chị em cô.

Cảm giác náo nhiệt lại ùa về.

Bạn bè tụ họp sôi nổi.

Có đám con trai bị Phương Nghi làm cho say đắm vì nó luôn makeup khi đi học còn cô lại không phô trương như em mình nên không sánh bằng.
Bước vào lớp ngồi ổn định chổ, vốn cô và em mình ngồi kế đột nhiên Minh Hoàng bạn trai cũ của Phương Nghi lên tiếng.
– Phương Nghi, qua ngồi chung với Hoàng nè.
– Chị 2, xin lỗi nhưng em đi đây haha.
Nói xong vào tai cô rồi cầm túi xách phi thẳng qua chổ Hoàng rồi nói chuyện vui vẻ bỏ quên bà chị đang ngồi đây luôn.

Cuối cùng vì không ai ngồi cạnh nên cô ngồi một mình, đột nhiên giáo viên bước vào cả lớp đứng chào cô lại để ý ngoài cửa có một bạn nam lạ mặt nữa hình như là học sinh mới.
Nhưng vẻ mặt lại đẹp trai mà nhìn cũng là dạng thiếu gia vì học trường của cô phải thuộc dạng nhà giàu mới đóng nổi tiền học vì là trường tư.
– Giới thiệu với các em, học sinh mới chuyển vào lớp chúng ta Hàn Chính Vũ.

Bạn là học sinh mới nên lớp phải giúp đỡ bạn.
– Vũ ơi, xuống đây ngồi với mình nè.

– 1 đứa mê trai của lớp cô
– Thưa cô em ngồi ở đâu?

– Xuống chổ của phó học tập đi
Cô giáo chỉ ngay chổ cô thì cũng phải duy nhất chổ cô còn trống.

Ánh mắt Vũ nhìn cô sau đó lướt nhanh xuống ngồi học, cô ngồi cạnh bên mà không dám mở lấy một lời chào hỏi vì gương mặt lạnh lùng kinh khủng.
– Bạn từ đâu chuyển tới vậy? – cô hỏi.
– ….
– Bạn sao không trả lời vậy?
– ….
– Có gì học không hiểu hỏi mình sẽ giúp bạn?
– ….
– Người gì vậy trời? Chảnh thấy ớn vậy?
Cô chề môi vì mình vừa bị cho ăn bơ một cách phủ phàng thật sự quê ê chề.

Cô quay mặt đi không thèm để ý..

có cơ hội thì bà phục thù nhé!!!
Ngồi học được một lúc tôi quay sang thấy Vũ đang nằm ngủ, ngồi cạnh phó học tập mày không học thì bà cho mày biết tay nhé.
– Dậy – cô kêu.
– Dậy đi.

– Tiếng thứ 2
– Vũ đại ca, dậy học..
– Cô ơi Vũ mệt quá nên ngủ rồi cô.

Đánh lên vai một cái rõ kêu làm cả lớp giật mình cô giáo quay xuống thấy Vũ biết chả ngủ liền nhướn mắt kêu lên bảng.
– Vũ ngủ ngon nhỉ? Lên sửa bài này cho tôi.
Cô cứ thấy thích thú khi một thiếu gia không lo học bị bắt lên làm bài tập, thế nào cũng không biết làm rồi lại nhục nhã cho mà xem, thử nghĩ tới bị phạt cầm hai xô nước đứng trước lớp vừa đẹp trai lại vừa đội xô thì đẹp mặt lắm nhỉ? Con nhà giàu thì chắc chắn chỉ có ăn chơi mới mệt mỏi thế này.

Ác cảm!!!

Cô chưa kịp hả hê với suy nghĩ của mình thì thấy Vũ phủi tay đi xuống bàn, mắt nhìn cô kiểu “đừng coi thường anh cưng nhé”.

Bài trên bảng đã hoàn thành gọn lẹ lại không chút sai sót nào.

Cô giáo cười khen ngợi quá trời chẳng còn nhớ gì tới chuyện vừa ngủ trong lớp.

Còn cô chẳng được phen hả hê.
– Muốn chơi tôi cũng lại coi lại cách chơi của cậu nhé.

Phó học tập.
– Ai…??
Cô quê quá đánh trống lãng quay mặt đi tự nhủ sao cậu ta giỏi thế.
Tan học, cô với Phương Nghi cùng ra xe chuẩn bị về, một đám nữ sinh lại chạy ùa tới trước bảng thông báo gì đó nhưng hình như không đọc.

Mà ngó ai ấy, nhìn kĩ một chút cô mới thấy cái tên mặt lạnh lớp cô đang ngồi băng đá cạnh bảng đó.

Đúng là một lũ mê trai.

Cô chề môi..
Còn Phương Nghi đột nhiên dừng lại nhìn đắm đuối?
– Thích cậu ta?
– Không, em thấy khá thú vị.
– Thế có thích không?
– Không thích.
Phương Nghi nói xong cười bỏ đi, cô cũng đi theo sau.
Tiếng chuông điện thoại Phương Nghi vang lên, cô thấy vẻ mặt nó khi nói chuyện rất giận dữ rồi cúp máy quay đầu đi thẳng ra đằng sau trường, không bỏ Phương Nghi về trước được cô đành đi theo sau.
Phương Nghi hẹn với một đám nữ sinh ở lớp khác nói chuyện, hẹn đánh nhau thì đúng hơn.
– Tụi bây kiếm tao làm gì?
– Tối qua mày với Thượng Hào đi bar rất vui vẻ hả? Mày quên Tần Thượng Hào là bạn trai tao hả?
– Đừng có nói chuyện hồ đồ, là Thượng Hào năn nỉ tao mới đi.

Anh ấy nói mày với anh ấy chia tay rồi.
– Mày là loại lăng nhăng ai cũng biết, bắt cá hai ba thằng rồi bây giờ còn thêm cái tật giật bồ người khác.

Mày đẹp mà mày dơ vậy?
– Xin lỗi chính vì tao đẹp hơn mày nên mày mới bị đá đó con ngu.
Phương Nghi chỉ có một mình một ngựa mà em cô lại chẳng sợ gì, Cô đứng đó sợ chứ sao không nhưng con nào thử động vào em cô xem cô không tha đâu.

Nguyên đám kéo lên định đánh Phương Nghi cô vì muốn bảo vệ em mà chạy lại nhìn một đám đó.
– Nếu ai thử đụng tới em tao, tao thề tụi bây khỏi xuất hiện được ở cái thành phố này.
– Linh, chuyện tao với con Nghi, mày bớt xen vô.
– Mày biết chị em tao thì chắc biết thế lực gia đình tao.
– Em mày giành giật người yêu tao, mày tính sao? Dạy không được để đời dạy
– Em tạo sai nó sẽ xin lỗi nhưng đừng đụng đến nó.
Cô biết Phương Nghi thuộc tuýp người tự trọng nhưng nếu nó sai thì vẫn phải xin lỗi.

Cứ nghĩ em mình sẽ nghe lời với nể cô nên cô liền quay sang.
– Xin lỗi đi
– Chị nói gì vậy?
– Em đi với bạn trai người ta, để người ta kêu là kẻ thứ 3 em thích lắm hay sao?
– Không xin lỗi?
– Em đừng có tự cao lúc này, em sai nhé Nghi.
– Chị đi ra đừng xen vào.

Thách tụi nó đụng tới em đó.
Lần đầu tiên trong đời Phương Nghi không chịu nghe lời cô nói, nó cãi lại cô và còn dùng ánh mắt bực tức đó nhìn cô.

Tính tình ngày càng trở nên hỗn láo.
– Nếu em không xin lỗi chị sẽ nói ba từ nay về sau không cho em đi ra đường nữa.

Ok
– Chị đừng nghĩ là chị thì muốn nói gì nói, chúng ta bằng tuổi em cũng chẳng nhỏ hơn chị bao nhiêu….Nếu muốn chị đi nói ba đi.
Phương Nghi nói xong hất mặt quay đi vẫn nhất quyết không xin lỗi.
– Phương Linh mày thấy chưa.

Trong cái trường này không một ai ưa em mày đâu.

Vì người ta thương mày hiền nên không chấp nhất con em mất dạy của mày thôi.

Đừng xin lỗi thay em mày, tao không nhận tao đợi tự miệng nó nói.
Nói xong cả đám quay mặt đi để cô đứng đó.

Cuối cùng vẫn chưa đâu vào đâu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.