Lý Quân trở về lúc sáu giờ sáng.
Vệ Tiểu Kiệt sống bên cạnh anh, nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh đến.
Lý Quân đem quần áo trên người thay ra, đặt chúng vào trong chậu cùng với bộ quần áo ướt đẫm ngày hôm qua, sau đó mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen sạch sẽ.
Vệ Tiểu Kiệt nhìn dấu răng trên cổ cùng dấu móng tay sau lưng anh,tuy rằng vừa mới thành niên, nhưng ở trại nuôi ngựa rốt gặp qua không ít người, muôn hình muôn vẻ, lập tức liền biết Lý Quân tối hôm qua làm gì.
Nhưng anh rõ ràng là đi đưa lắc tay, như thế nào liền…
“Anh hai…” Vệ Tiểu Kiệt lo lắng sốt ruột mà nhìn anh: “Anh như vậy nếu như Vân Tú biết,cậu ấy khẳng định… Rất khó chịu.”
“Cô ấy tối hôm qua đã biết.” Lý Quân cầm mấy cái băng keo cá nhân,nhìn vào gương, đem dán lên dấu răng trên cổ, trầm giọng nói:”Anh đã nói với em ấy lúc đi lấy lắc tay ngày hôm qua.”
Vệ Tiểu Kiệt giật mình trừng lớn mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Anh hai,anh nghiêm túc sao?”
Lý Quân vuốt phẳng băng dán cá nhân ở cổ,cổ họng trả lời:”Ừ”
Vệ Tiểu Kiệt khó tin mà nhìn anh, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại ngập ngừng nói câu, “Em sẽ giữ bí mật.”
Vệ Tiểu Kiệt cảm thấy việc Lý Quân cùng Tô Tình ở bên nhau sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời Lý Quân.(truyện cập nhật duy nhất tại wp @MinSeoyi)
Trước nay Vệ Tiểu Kiệt ở trại nuôi ngựa luôn sùng bái Lý Quân,anh không hy vọng người anh mà mình sùng bái bị vấy bẩn vì một người phụ nữ.
Anh vừa uất ức vừa bất lực, chỉ có thể tự mình giận dỗi,sau đó lại nghĩ đến Vân Tú,không biết anh hai nói với Vân Tú như thế nào, bọn họ về sau sẽ không kết hôn sao?
Vân Tú thích anh hai như vậy…
Vệ Tiểu Kiệt biết Vân Tú thích Lý Quân, thích rất nhiều năm, nhưng cũng biết, Lý Quân vẫn luôn coi Vân Tú là em gái.
Vân Tú vừa mới thành niên, kém Lý Quân gần mười tuổi, hai nhà có giao tình,cha mẹ Vân Tú vì muốn báo đáp cha mẹ Lý Quân liền nhất quyết đem con gái chính mình gả lại đây, cùng gia đình Lý Quân đặt ra hôn ước.
Ai biết, đứa con gái này lại sinh ra sau Lý Quân mười năm.
Tuy tuổi tác có chút chênh lệch lớn, nhưng Lý Quân vẫn luôn chăm sóc Vân Tú, hai nhà cha mẹ đều tương đối vừa lòng, tính toán chờ Vân Tú sau khi trưởng thành liền tổ chức hôn lễ, nhưng bà nội Vân Tú đột nhiên đổ bệnh,hôn lễ liền trì hoãn đến bây giờ.
Lý Quân lần đầu tiên đi tìm Vân Tú vào buổi tối.
Vân Tú trong lòng đập bịch bịch, nghe Lý Quân nói, “Đưa chiếc lắc tay cho anh.”
Cô sửng sốt một lúc, mới đưa tay ra hỏi, “Cái này?”
Lý Quân cởi nó ra, cầm khăn giấy chà lau sạch sẽ,sau đó động tác cẩn thận cho vào túi kín.
“Anh hai, xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Vân Tú bỗng bất an.
“Chiếc vòng này rất quý,anh đi trả lại cho cô ấy.” Lý Quân nói xong, xoay người rời đi.
Vân Tú há mồm hét lên:”Anh hai, đã trễ thế này,anh ngày mai lại đi đi? Hơn nữa đêm nay có mưa…”
Lý Quân dừng lại bước chân, xoay người, cách màn đêm nhìn cô, “Vân Tú.”
Vân Tú trong lòng nhảy dựng, cả người luống cuống, “Anh hai?”
“Chúng ta khả năng không thích hợp kết hôn, ngày mai anh sẽ cùng cha mẹ em nói chuyện một chút.” Trong màn đêm,giọng nói anh trầm thấp,bình tĩnh.
Vân Tú nước mắt chảy xuống dưới, “Anh hai, anh không thích em sao?”
“Thích, nhưng anh đối với em, không có tình yêu nam nữ.” Lý Quân sờ đầu cô, “Em còn nhỏ,anh vẫn luôn coi em là em gái.”
Vân Tú kỳ thật trong lòng vẫn luôn biết, nhưng cô không muốn thừa nhận, đáy lòng đặc biệt ủy khuất, “Anh đối…Chị gái xinh đẹp kia có cảm tình đúng không?”
Lý Quân siết chặt chiếc lắc tay,giọng nói có chút trầm thấp.
“Anh không muốn giấu em.”
“Đúng vậy.”