Tình Mệnh

Chương 11: C11: 8. Có Những Ngày...



Ở Bỉ Ngạn Cung quanh năm đều là tiết trời mùa thu mát mẻ se se lạnh, nhưng suốt cả một năm trời lại chỉ mưa có vỏn vẹn một lần, hai lần.

Cung chủ của Bỉ Ngạn Cung – Nguyệt Tử Ly là một nữ nhân tính khí lãnh đạm tuyệt tình, cũng rất mị hoặc câu dẫn chúng sinh, lại thích đem thiên hạ ra làm trò đùa tiêu khiển, nàng chính là kiêu ngạo đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống như thế. Nàng tựa hồ vô ưu vô lo, dường như trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc nàng, kìm hãm tự do của nàng. Người ta nói, nàng chính là một nữ nhân từ khi sinh ra đã có được tất cả phúc lành của trời của đất, của tiên của quỷ, sống một đời xa hoa, sung sướng mà không ai có thể chạm tới được.

Không. Không phải. Lâm Minh Dạ hoàn toàn có thể khẳng định được điều này.

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, Lâm Minh Dạ làm hộ pháp của nàng tới đây đã là năm thứ hai. Hai năm không phải là khoảng thời gian dài, nhưng cũng không phải quá ngắn. Hai năm này đã đủ để hắn có thể hiểu nàng hơn một chút nữa, song lại khiến cho khoảng cách giữa hắn và nàng không hiểu tại sao giống như lại xa hơn một chút.

Hắn dám khẳng định, nàng không phải là nữ nhân hạnh phúc nhất cõi đời này. Lần đầu tiên hắn gặp nàng, hắn đã nhìn thấy một lớp ưu thương nhàn nhạt ẩn sâu trong đôi mắt cường hãn kia. Nàng có điểm nào trông giống như một tiểu hài tử vui vẻ đâu? Hắn đã từng nghĩ nàng cũng đồng dạng với hắn, cũng mang trong mình một nỗi niềm nào đó mà duy chỉ có hắn và nàng mới có thể thấu hiểu được nhau.

Hắn của năm thứ hai nhìn lại năm vừa rồi, đúng là đã có một số sự kiện khiến hắn cả đời này cũng sẽ không thể quên. Giống như lần đó.

**********
Một lần, trời đổ mưa. Nước mưa từ trên trời cao thăm thẳm ồ ạt trút xuống. Tiếng mưa chạm xuống mặt đất tựa như hàng ngàn chuỗi pháo nổ liên hoàn, lấn át đi tất cả những thanh âm khác.

Lâm Minh Dạ đứng dưới hiên trông ra phía xa xa. Giữa một cánh rừng hoa bỉ ngạn bạt ngàn đỏ rực một mảnh là một nữ tử phượng y dung mạo tuyệt sắc. Nàng cư nhiên đứng trong bức màn mưa bão, từ đầu tới chân đều bị làm cho ướt sũng. Nước mưa trượt dài trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của nàng như những giọt lệ châu chan. Hàng mi liễu rủ xuống che đi đôi phượng mâu tối tăm của nàng. Dáng vẻ nàng thập phần cô độc, bầu không khí bi thương như bủa vây xung quanh nàng. Nàng tựa như u linh trở về từ cõi âm ti địa phủ, vừa âm lãnh đáng sợ, vừa bi thiết thống khổ như một oan hồn còn vương vấn nỗi niềm trần gian.

Hắn toan chạy đến muốn đưa nàng trở vào bên trong, Bạch Sa bỗng xuất hiện từ phía sau kéo hắn lại. Hắn hơi ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt muốn hỏi vì sao nàng lại cản hắn thì chỉ nhận lại một cái lắc đầu bất lực của nàng.

Lâm Minh Dạ lúc này mới biết được, tâm trạng của Nguyệt Tử Ly sẽ phi thường không tốt mỗi khi trời mưa. Chỉ cần có ai đó đến quấy nhiễu nàng, nàng sẽ ngay lập tức rút bảo kiếm vung xuống một đường trí mạng, dù cho là có hảo ý lo lắng cho nàng đi chăng nữa. Nàng trong thời điểm này giống như là đã hóa điên rồi, nào còn giữ được vẻ đạm mạc của ngày thường đâu.

“Đại nhân, tốt hơn hết là ngài nên để cho cung chủ được ở một mình. Tỉ muội chúng ta hầu hạ cung chủ từ nhỏ, đều đã sớm quen với chuyện này. Đại nhân đừng lo, đợi khi trời tạnh mưa rồi, cung chủ nghỉ ngơi một chút liền hảo.” Bạch Sa khuyên nhủ hắn vài điều, sau đó đi khỏi.

Lâm Minh Dạ lại hướng mắt ra nhìn Nguyệt Tử Ly. Vì sao nàng lại trở nên như vậy? Nữ tử ngày thường tản ra uy áp như phượng hoàng, khí chất cao ngạo như nữ vương, vì sao bây giờ trông như muốn gục ngã, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ thôi nàng cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Nhìn nàng hồn bay phách lạc, nhìn nàng tự hành hạ bản thân trong mưa gió lạnh lẽo, lồng ngực của hắn trở nên đau đớn khôn nguôi.

Dẫu cho Bạch Sa đã khuyên ngăn hắn rồi, thế nhưng hắn vẫn là không thể chịu nổi, cuối cùng quyết định tiến lại gần nàng. Nước mưa chỉ trong chốc lát cũng đã đem một thân hắn làm cho ướt toàn bộ. Mùa thu và mưa kết hợp lại, cảm giác chẳng khác mùa đông là bao, lạnh rét run người.

Tiếng bước chân của hắn lập tức vang tới tai Nguyệt Tử Ly. Nàng không cần thêm một khoảnh khắc nào, bảo kiếm treo bên hông liền rút ra, chém thẳng một đường về phía hắn. Nội lực của nàng truyền vào thân kiếm, sau đó bắn ra một đạo hồng quang. Lâm Minh Dạ cũng nhanh chóng rút kiếm, cản lại nội công của nàng.

“Ta có cho phép ngươi đến sao?” Thanh âm của Nguyệt Tử Ly trầm đến cực điểm. Nàng vô cảm xúc nhìn Lâm Minh Dạ, bảo kiếm trong tay vẫn chĩa thẳng vào hắn, ai nhìn vào cũng đều sẽ tưởng nàng và hắn là kẻ thù không đội trời chung chứ chẳng phải là cung chủ và hộ pháp thân cận của nàng đâu.

Lâm Minh Dạ biết nàng lúc này liền có thể đem hắn phanh thây bất cứ khi nào nàng muốn, vì vậy hắn không cho phép chính mình thả lỏng tinh thần một chút nào. Tay hắn siết chặt chuôi kiếm đến nỗi đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.

“Trả lời. Ta cho phép ngươi đến sao?” Nàng lặp lại câu hỏi, tay lại vung kiếm, chém ra một đạo hồng quang so với lần trước mạnh hơn. Lâm Minh Dạ giơ kiếm đỡ đòn, chân hắn trụ bên dưới bị công lực của nàng đẩy chùn lại phía sau.

“Cung chủ, thỉnh người cùng thuộc hạ vào trong. Ở ngoài lạnh lắm, thuộc hạ lo lắng.” Hắn đối mặt với kiếm của nàng vậy mà lại có thể bình tĩnh được như thế. Hắn đến được đây đều chỉ dựa vào kiên trì đơn thuần, vậy thì hắn cũng sẽ dùng kiên trì này để chạm đến tâm nàng là được.

Ba ngàn sợi tóc đen của Nguyệt Tử Ly bỗng chốc chuyển sang màu bạch kim chói mắt. Nội lực của nàng từ trong thân thể lũ lượt tuôn trào ra ngoài và bọc nàng ở bên trong luồng khí đen đỏ lẫn lộn. Cỗ lực lượng kinh người đó một chốc sau lại như biến thành hình dạng của những mảnh pha lê sắc nhọn, lơ lửng xung quanh nàng, sau đó hướng Lâm Minh Dạ phóng đi.

Trong khi Lâm Minh Dạ vẫn còn chú tâm cản lại những tinh thể tựa như lưỡi dao của nàng thì từ bên dưới mặt đất lại đồng loạt trồi lên những vật thể màu nâu đen sậm, có hình thù như một củ khoai. Lâm Minh Dạ lạnh toát cả sống lưng. Ai nói bỉ ngạn không có độc. Hoa không có, nhưng củ thì có. Chúng là độc dược chết người. Những củ hoa bỉ ngạn bị ép nát thành bột vụn, đen kịt cả một mảng không gian, sau đó mạnh mẽ bay tới hắn.

Lâm Minh Dạ đối phó với những thứ kia được một lúc, còn nàng chỉ đứng nguyên tại chỗ mà lạnh lùng quan sát. Hắn vì cản đòn mà tạo ra vô số đường kiếm ở xung quanh bản thân với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, trông tựa như bị nhốt trong một quả cầu trong suốt hơi ánh ra hào quang của nội lực. Những mũi tên của nàng liên tục đâm vào quả cầu của hắn, vang lên tiếng kim loại đập vào nhau chát chúa. Bao bọc xung quanh hắn là bột củ bỉ ngạn xoay tròn như lốc xoáy, chỉ đợi tới lúc hắn phải hít vào và nhiễm độc tính. Hắn đang bị ép vào thế ở cũng không được mà phá ra ngoài cũng chẳng xong. Song cứ tiếp tục duy trì tình trạng này, hắn chắc chắn sẽ bị tiêu tốn nguyên khí mà kiệt sức.

Bất chợt, sắc mặt của nàng trầm xuống. Một chân nàng trượt ra đằng sau, sau đó, thân ảnh của nàng tựa hồ biến mất mà chỉ để lại tàn dư hư ảo. Cứ như nàng dùng phép thần thông nào đó, nàng đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Lâm Minh Dạ, mũi kiếm nhắm đến cổ hắn mà đâm tới. Cách biệt thực lực giữa cửu cấp và thất cấp thể hiện rõ ràng khi Lâm Minh Dạ thiếu chút nữa là bị Nguyệt Tử Ly đánh cho văng xa cả thước.

Cho dù hắn không bị kiếm của nàng trực tiếp đâm vào, nhưng cũng là bị lực lượng kinh người làm cho chấn thương đến rách da toác máu. Hắn chống một kiếm xuống đất, thở hồng hộc, ho khan ra một búng máu, trông vô cùng chật vật. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, hắn vội che đi mũi miệng của mình, bởi vì ở trước mặt hắn vẫn là độc dược đang lơ lửng trong không khí, lỡ như mà hít phải thì chẳng biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nguyệt Tử Ly thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Minh Dạ lúc này đã kiệt quệ nhưng vẫn là dùng một cặp mắt kiên trì đối diện với nàng mà không hề xuất hiện nao núng, đột nhiên trong chớp nháy nàng thu hồi lại tất cả mọi thứ trở về. Không gian thênh thang bỗng chốc trở nên tĩnh lặng ngoại trừ tiếng rào rào của mưa. Nàng xoay lưng lại với hắn, đầu ngẩng lên trời, nàng để những giọt mưa rơi xuống, đau như có hàng vạn cây kim đâm vào.

“Ngươi về đi.”

Lâm Minh Dạ trong lòng quặn thắt khi nghe được thanh âm của nàng. Nếu như ban nãy nghe giọng nàng lãnh khốc bao nhiêu, giận dữ bao nhiêu thì bây giờ lại thê lương, tuyệt vọng bấy nhiêu. Bóng lưng nhỏ gầy của nàng tựa như đã quyết định ruồng bỏ tất cả, ruồng bỏ cả những con người vốn yêu quý nàng. Giống như con đường nàng đi là một con đường chết chóc, và nàng thà đi một mình chứ tuyệt đối không muốn ai khác phải thay nàng gánh lên số phận hiu hắt ấy.

Bóng lưng của nàng như muốn nói với hắn, rằng nỗi thống khổ đến cùng cực ấy, chỉ một mình nàng chịu đựng thôi là được rồi.

“…Cung chủ, thuộc hạ ở đây bồi người.”

Nguyệt Tử Ly quay đầu lại, Lâm Minh Dạ vẫn ở nơi đó quỳ xuống, mọi chân thành tựa như đều hội tụ trong cái cúi đầu thật sâu của hắn đối với nàng.

Hắn và nàng cứ đứng giữa cơn mưa càng lúc càng nặng hạt như vậy thật lâu, không ai nói một câu nào với nhau nữa.

Khoé môi của nàng khẽ nâng lên, bên cạnh bỗng có một giọt nước lăn xuống, không rõ đâu là mưa, đâu là lệ. Hai hàng mày liễu của nàng nhíu chặt lại, đến nỗi chỉ cần một chút thôi là đã có thể chạm vào nhau được rồi.

Ấn kí bỉ ngạn hoa ở giữa mi tâm của nàng lại lập loè sáng lên.

Thật đau.

**********

Năm nay thiên lôi vẫn ngẫu nhiên chọn một ngày để đánh xuống, mang mưa rào trải khắp hạ giới.

Lâm Minh Dạ và Nguyệt Tử Ly vẫn giống như năm ngoái cùng đứng dưới cơn mưa nặng hạt. Chỉ là, hắn nhận ra nàng không còn xuống tay với hắn nữa, mà là mặc kệ hắn ở đằng sau dõi theo nàng. Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng quyết định để ai đó bước vào ranh giới bất khả xâm phạm ấy.

“Hộ pháp đại nhân thật lợi hại, chỉ sau hai năm ngài ấy đã có thể tiến lại gần cung chủ mà không hề hấn gì rồi” Bạch Châu nhìn hai người một nam một nữ lẳng lặng dầm mưa mà trầm trồ.

Bạch Sa trông có vẻ như hiểu ra được một chút gì đó. Nhưng khác với Bạch Châu đang cao hứng, Bạch Sa lại thấm đượm rầu rĩ, “Tỷ thì lại cảm thấy, cung chủ dường như còn thống khổ hơn khi đã để cho đại nhân ở đó với người, nhưng người lại không nỡ khước từ quyết tâm của ngài ấy. Cung chủ mềm lòng trước đại nhân, cũng đồng thời chịu đau đớn vì đại nhân. Chuyện giữa hai người họ có vẻ không đơn giản như tỷ đã nghĩ.”

Bạch Châu nghiêng nghiêng đầu, nàng không hiểu. Đối với nàng, chỉ cần không bị Nguyệt Tử Ly đánh đã là một loại thành công rồi. Tỷ tỷ của nàng tại sao lại có thể suy nghĩ ra được cái thứ trừu tượng kia được chứ.

Không một ai hiểu vì sao mưa lại có thể khiến cho Nguyệt Tử Ly trở nên thập phần bất ổn như vậy. Có lẽ nàng đã trải qua một ký ức buồn nào đó trong lúc trời đang mưa chẳng hạn.

Dù sao thì đến cùng, chỉ có Nguyệt Tử Ly mới là người có thể đưa ra lời giải cho bí ẩn đó. Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ đủ tin tưởng mà nói ra, nhưng cũng có lẽ, nàng sẽ đem bí mật đó cùng chôn vùi với nàng vĩnh viễn.

Theo thời gian, thuộc hạ trong cung đều coi những ngày mưa đó như là một sự kiện thường niên, có tên gọi “Ngày Bỉ Ngạn Hoa Than Khóc”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.