Cùng Tang, quân doanh.
Thanh Quỳ đang ở trong quân trướng của Triều Phong, nhưng nàng không thể nhàn rỗi hơn được nữa. Thế chiến giữa Thần Ma mặc dù không kịch liệt, nhưng thương vong là không thể tránh được. Mà Ma tộc xưa nay không có quân y đi theo, những binh sĩ bị thương nặng cũng sẽ không được khiêng về, chỉ ở ngay dưới thành cắn răng chờ chết.
Ma tộc xưa nay khát máu hiếu chiến, đều coi thường tính mạng của người khác, cũng không quý trọng tính mạng của chính mình. Nhưng Thanh Quỳ không thể nhìn nổi.
Trong doanh địa, nàng trông về nơi xa ở Cùng Tang, nhìn thấy ma binh dưới thành đang ngọ ngoạy, hỏi Cốc Hải Triều: “Những ma binh bị thương đó, không thể cứu về sao?”
“Cứu về á?” Cốc Hải Triều một mặt khó hiểu, thủ vệ trong doanh cũng đều nhìn qua.
Thanh Quỳ nói: “Có ta ở đây, chỉ cần bọn họ có thể sống sót trở về, có lẽ vẫn còn cứu được.”
Cốc Hải Triều lúc này mới phản ứng lại, hắn khéo léo khuyên bảo: “Công chúa, tuy rằng tôn thượng đã hủy bỏ lệnh cấm y, nhưng mà truyền thống của Ma tộc mấy vạn năm, cũng không phải một cái chiếu lệnh liền có thể dễ dàng thay đổi được. Nhất là những binh sĩ đó, mỗi một người trong số bọn họ, đều lấy chết trận làm quang vinh. Nếu cố ý cứu trở về, chỉ sợ ngược lại sẽ bất kính với công chúa.”
Thanh Quỳ nói: “Bất kể bọn họ nghĩ như thế nào, bản công chúa thân là y giả, cũng không thể thấy chết mà không cứu được.”
Cốc Hải Triều còn cách nào nữa chứ? Hắn nhìn lướt qua thủ vệ trong doanh, nói: “Lời của công chúa, các ngươi không nghe thấy à?”
Thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, vẫn là vẻ mặt khó xử: “Nhưng…… đưa binh sĩ bị thương về đây, trong doanh không hề có quy định nào về việc đó. Điện hạ trở về sẽ trách tội……”
Cốc Hải Triều đang định khiển trách, đột nhiên, Triều Phong từ dưới thành trở về. Trong tay hắn đang cầm vài quả nhân sâm, đem hiến vật quý giá đó tặng cho Thanh Quỳ.
“Trời quá nóng, ăn vài hoa quả hạ nhiệt đi nào.” Hắn một mặt ân cần, dùng chiến liêm của chính mình gọt vỏ trái cây cho Thanh Quỳ.
Tướng quân thủ doanh Huyết Bức là người đầu tiên đi ra ngoài, sau khi hắn đi, một nửa thủ vệ có mắt nhìn, cũng nhanh chóng đi ra ngoài chuyển dời thương binh.
Thanh Quỳ cầm lấy quả nhân sâm, nhẹ nhàng cắn một miếng. Quả không hổ danh là trái cây tiên giới, nước quả ngọt lành, vào miệng liền tan. Một người tự gò bó như nàng, cũng tham luyến dục vọng ăn uống này.
Triều Phong thấy nàng thích, cảm thấy vui mừng gấp bội: “Nếu nàng thích, trở về cũng chuẩn bị một ít ở Trọc Tâm đảo.”
Thanh Quỳ nói: “Hai tộc Thần Ma không phải đang giao chiến sao? Trái cây này, chàng làm sao có được thế?”
Triều Phong cười khẽ: “Hai tộc Thần Ma giao chiến nhiều năm, mọi người đều quen rồi. Nàng cảm thấy hai giới có thể có người để bụng được sao? Chỉ có tên đệ đệ ngốc Thiếu Điển Viễn Tụ kia mới thực sự coi trong nó thôi. Ta kiếm được vài tiên quả, không tính là gì cả.”
Hắn vừa nói ra lời này, một nửa thủ vệ không có mắt nhìn trong doanh cũng đều đi ra ngoài chuyển dời thương binh!
—— đây chính là tiên quả do tổ tiên là địa tiên của Trấn Nguyên Tử thượng thần tự mình gieo trồng. Ngay cả Thần tộc, hàng năm cũng chỉ có một vài thượng thần mới xứng được cung cấp hạn định.
Thanh Quỳ còn chưa ăn xong một quả nhân sâm, tướng thủ trong doanh, Huyết Bức tướng quân thân là một con dơi có cánh dài đã tự mình đưa thương binh về. Hắn nhanh chóng đặt thương binh xuống trước mặt Thanh Quỳ, nhiệt tình giống như muốn cắn người: “Xin công chúa yên tâm, những thương binh này, phàm là vẫn còn một hơi thở, mặc kệ có nguyện ý hay không, mạt tướng cũng nhất định đưa hết về đây!”
Thanh Quỳ lập tức đứng dậy, thi lễ với hắn nói: “Vất vả cho Huyết Bức tướng quân rồi.”
Huyết Bức được quan tâm mà lo sợ, lại liếc mắt nhìn Triều Phong mặt mày tươi vui ở bên cạnh Thanh Quỳ. Triều Phong vừa dùng chiến liêm mải mê gọt vỏ nhân sâm cho Thanh Quỳ, vừa mỉm cười nói: “Nào, ăn thêm một quả nữa đi.”
—— nếu hắn có cái đuôi, lúc này phỏng chừng đã vẫy thành phong hỏa luân rồi.
“Được tận lực cho công chúa, mạt tướng vô cùng vinh hạnh!” Huyết Bức tướng quân liên tục dập đầu, nhất thời tràn đầy hăng hái.
—— phải đưa hết về, nếu ai không chịu về, đánh gãy tay gãy chân cũng phải xách trở về!
Quả nhiên, Thanh Quỳ ngồi không bao lâu, những ma binh thiếu tay gãy chân đó đã được đưa về doanh trung.