Trên bàn ăn, Mộ Thần ngồi suy tư nhìn vào phần ăn sáng của mình, tất cả những chuyện đêm qua làm anh vô cùng khó nghĩ. Trong tiềm thức anh nhớ Lâm Nhạc đã đến khách sạn của anh, chính Trình Dư cũng xác nhận với anh đêm qua đã nói số phòng của anh cho cô, sao sáng nay người ở cùng anh lại là Mục Tử Yên chứ!
Lâm Nhạc chầm chậm bước xuống cầu thang, nhìn nét mặt đăm chiêu của Mộ Thần cô thoáng chút lo lắng. Có khi nào chú ấy nhớ chuyện đêm qua không? Có khi nào gọi cô xuống hỏi tội không? Hít một hơi dài lấy bình tĩnh cô nhẹ bước đến kéo ghế ngồi xuống. Tiếng động của cô làm Mộ Thần giật mình khỏi dòng suy nghĩ, anh nhìn cô hỏi.
”Sao lại dậy muộn thế? Đêm qua mất ngủ sao?”
Câu hỏi đơn giản đến mức không có gì phức tạp, nhưng khi lọt vào tai Lâm Nhạc lại vô cùng ám muội. Chú ấy hỏi như thế là có ý gì chứ!
”Không… không có, đêm qua cháu ngủ rất ngon nên không hay trời sáng ạ.”
”Xin lỗi.”
Xin lỗi??? Sao chú ấy lại xin lỗi? Chẳng lẽ chú ấy đang nhắc đến chuyện đêm qua sao? Lâm Nhạc đưa ánh mắt dò xét nhìn anh hỏi.
”Xin lỗi…về chuyện gì ạ?”
”Xin lỗi, vì đêm qua không về nhà đón sinh nhật cùng cháu.”
Thì ra không phải là nhớ chuyện này. Lâm Nhạc nhẹ thở ra một cách nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì Mộ Thần lại lên tiếng.
”Nhưng sao đêm qua cháu lại một mình chạy đến khách sạn tìm chú hả? Chẳng phải chú đã dặn ban đêm không được đi lung tung ra ngoài rồi sao?”
”Dạ… chuyện đó… Chú nhớ sao?”
”Là Trình Dư nói với chú cháu đi tìm chú. “
”Đúng là cháu có đến… Nhưng…”
”Nhưng thế nào?”
”Dạ… nhưng chú đuổi về nên cháu đã về ngay ạ.”
Đúng là khi anh đuổi cô đã về ngay, lúc đó anh vẫn còn lý trí và nhớ rõ. Nhưng sau đó thì như thế nào anh cũng không biết, kết quả làm ra chuyện đáng xấu hổ thế này. Bây giờ nên làm sao đây!
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng suy tư của anh, Lâm Nhạc cũng không dám hỏi thêm. Cô sợ càng nói càng lộ ra sơ hở thế là cứ cúi đầu xuống ăn phần ăn sáng của mình. Một lần nữa nhìn sang cô, thấy cô ăn mặc kín đáo hơn mọi ngày khi thời tiết nóng bức anh lại hỏi.
”Sao cháu mặc nhiều áo vậy? Không nóng sao?”
”Dạ… không ạ. Cháu ăn xong rồi, cháu về phòng đây ạ.”
…****************…
Hơn một tháng sau kể từ ngày xảy ra chuyện đó. Lâm Nhạc vẫn luôn giữ khoảng cách tránh né Mộ Thần, món quà năm mười tám tuổi quá sâu sắc khiến coi muốn quên cũng không sao quên được. Nhưng muốn tiến xa hơn thì lại không thể khiến cô cảm thấy phiền muộn rất nhiều.
Nhiều lần cô muốn nói ra cho anh biết đêm đó sau khi bị anh đuổi về cõi đã quay trở lại và phát sinh quan hệ, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Anh lúc nào cũng áp đặt danh xưng chú cháu với cô dù hai người chẳng máu mủ ruột rà gì. Anh nhận cô về nuôi chẳng qua vì trước đây anh nợ ân tình của ba cô, nên sau khi ba cô quá đời sau biến cô anh đã mang cô về nuôi coi như trả nợ ân tình mà thôi.
Ngồi một mình suy tư trong phòng, chán nản cô đưa bút gạt lên tờ lịch một ngày vừa mới trôi qua. Chợt bàn tay cô khựng lại, nhìn những ngày cô đánh dấu mực đỏ tượng trưng cho ngày bà dì đến thăm đã trôi qua hơn một tuần, nhưng sao cô vẫn chưa đến ngày chứ! Chẳng lẽ….
Sự lo lắng dâng lên, dự cảm không lành mách bảo cô rằng có thể coi đã không ổn. Không chút chần chừ cô chạy vội ra bên ngoài bí mật mua que thử thai về nhà kiểm tra, kết quả là hai vạch đỏ chót khiến Lâm Nhạc rụng rời.
”Mình… mình mang thai con của chú ấy rồi sao?”
Bàn tay cô có chút run đưa lên sờ vào chiếc bụng phẳng lì của mình, nụ cười hòa lẫn với nước mắt. Cô nên làm sao đây? Có nên nói thật với chú ấy không? Nhưng biết đâu kết quả này không đúng thì sao? Nghĩ thế, cô lại vội vàng rời khỏi nhà đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cô đã mang thai hơn một tháng. Cầm lấy tờ giấy kết quả Lâm Nhạc nhẹ cong môi cười trong nước mắt.
”Mình làm mẹ rồi, mình thật sự làm mẹ rồi.”
Nhưng… liệu chú ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết tin này đây? Chú ấy có chấp nhận đứa trẻ này không? Bao suy nghĩ ngổn ngang làm tâm trạng Lâm Nhạc tuột dốc. Cô còn chưa nói với anh chuyện đêm đó, giờ nói với anh cô mang thai con của anh, cô bảo anh tin cô kiểu gì đây!
Suy nghĩ hồi lâu cô quyết định đến thẳng công ty tìm Mộ Thần nói rõ tất cả, và cả đứa trẻ vừa mới tượng hình trong bụng cô. Bao nhiêu suy nghĩ bảo nhiêu hy vọng là anh sẽ vui mừng chấp nhận cô và đứa bé trong bụng làm Lâm Nhạc thêm phấn chấn hơn. Nhưng bao nhiêu niềm vui và hy vọng đã tan biến khi cô mạnh tay mở cánh cửa phòng làm việc của Mộ Thần, đúng lúc nghe anh nói với Mục Tử Yên câu.
”Chúng ta đính hôn đi!”
Giây phút bàng hoàng Lâm Nhạc lặng người khi tất cả niềm hy vọng đã hoàn toàn sụp đổ. Mộ Thần cũng khá kinh ngạc khi thấy Lâm Nhạc xuất hiện ở đây, nhìn ánh mắt thất vọng của cô làm lòng anh có chút gì đó vô cùng khó chịu. Anh lên tiếng hỏi.
“Sao cháu lại đến đây? Vào phòng cũng không biết gõ cửa sao?”
”Cháu… cháu xin lỗi, có lẽ cháu đến không đúng lúc rồi.”
Vừa định quay lưng rời khỏi, Mục Tử Yên đã vội bước đến nắm lấy tay cô vui vẻ nói.
”Sao lại không đúng lúc chứ! Chị cần em làm nhân chứng câu nói anh ấy vừa thốt ra vừa rồi. Thần, anh có thể nhắc lại câu vừa rồi không?”