Kiều Liên hốt hoảng:
– Ngươi… ngươi… muốn làm gì???
– Trả – thù!!!! Tuyên Vỹ nói gọn nhẹ.
Hắn hất hàm:
– A phú!!! A Quý!!! Lên trói con bé kia lại cho tao!!!
– Đồ hèn hạ!!! Rõ ràng nhà ngươi hại ta trước! Ngươi hại ta một lần,ta trả lại một lần là huề!! Sao lại còn tính toán!!! Kiều Liên la oaioái.
Hai tên đàn em của Tuyên Vỹ trông qua cũng phải hơn hắn cả chục tuổi.Mặt mũi băm trợn. Vậy mà lại nghe lời hắn răm rắp. Điều này chứng tỏhắn rất có thế lực.
Chúng lừ lừ tiến lại chỗ Kiều Liên!
Người đẹp của chúng ta hét lớn:
– Đứng lại!!! Các người đứng lại cho ta!!! Nếu không thì…
Tuyên Vỹ ôm eo cô bồ nhỏ. Hắn cười lên khoái trá.
– Thì… cô em kêu cứu chứ gì? Vô ích thôi!!
Hai tên kia nhào tới. Kiều Liên nhanh như chớp tung chân đá vào cái bàn trước mặt.
– Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái bàn bay lên rồi hạ cánh an toàn nhờ có đệm đỡ là… 2 tên đó!
Cái bàn vốn chẳng nhẹ nhàng gì. Cộng thêm lực đá của Kiều Liên. Nó nện thẳng vào đầu 2 kẻ xấu số. Chúng chẳng kịp kêu một tiếng nào đã dươngcờ trắng xin hàng…
Hướng Dương thản nhiên nhìn cảnh hoạt náo. Cô quá biết thực lực củaKiều Liên. Gì chứ bạn cô còn có thể 1 lúc hạ hơn chục thằng ấy chứ!!
Một tay bồi bàn ở đó ghé tai Hướng Dương nói nhỏ:
– Tiểu thư Hướng Dương mau đưa bạn cô rời khỏi đây đi. Có xích mích gìthì hạ mình xin lỗi Công tử Tuyên Vỹ một câu. Ở đây là địa bàn của Bạch Gia… cô đừng nên gây chuyện…
Hướng Dương mở to mắt:
– Cái gì??? Thằng Sở Khanh kia là người của Bạch Gia sao???
Tay bồi bàn hốt hoảng:
– Khẽ thôi tiểu thư! Cậu ta chính là người thừa kế đời thứ 5 của BạchGia – Bạch Tuyên Vỹ! Chỗ quen biết tôi không nỡ nhìn tiểu thư lâm vàorắc rối! Mau đi đi!!!
Nói xong tay bồi bàn lặn mất tăm!
Bạch Gia là một cái gì đó rất đáng sợ!!!
Tuyên Vỹ há hốc mồm. 2 tên đàn em của hắn đâu phải tay mơ mà lại bị hạgục vô cùng gọn nhẹ. Điều đáng nói ở đây đối thủ chỉ là một cô gái!!
Chuyện này đồn ra ngoài thì còn gì danh tiếng Bạch Gia nữa chứ!!!
Cánh Sen Hồng đúng là địa bàn của Bạch Gia có khác. Những người kháchbình thường thấy chuyện đã bỏ đi hết. Còn lại đều là tay chân của Tuyên Vỹ! Chúng nhìn cảnh người của mình bị hạ liền nổi giận.
Vài tên trông ra tù vào tội nghiến răng:
– Thiếu gia!!! Để tôi cho con bé ấy một bài học!!!
Tuyên Vỹ khoát tay.
– Đủ rồi!!! Để ta tự ra tay!!!
Hắn bước tới trước mặt Kiều Liên nhăn nhở:
– Bé con!!! Nếu chịu quỳ xuống cầu xin…. Anh sẽ tha cho!!!
Kiều Liên bật cười!!!
Tên cơ hội này nói gì vậy nhỉ??? Hạ Kiều Liên – tiểu thư của nhà họ Hạnày chưa bao giờ phải cúi đầu trước một ai! Hắn đúng là điếc không sợsúng!!!
– Được thôi!!! Tôi sẽ quỳ xuống trước mặt anh! Nếu anh thắng được tôi!!!
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn nhả thêm 1 câu:
– Ngược lại!!! Nếu anh thua… anh phải quỳ xuống liếm giày cho tôi!!!
Bọn đàn em của Tuyên Vỹ choáng váng!!!
Chúng len lén nhìn Tuyên Vỹ. Người của Bạch Gia ai còn lạ gì bản tínhbỉ ổi đê tiện của thiếu gia. Hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho ai độngđến hắn!
Vậy mà con bé kia lại dám lăng nhục thiếu gia. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!!!
Tuyên Vỹ trái lại rất bình thản. Vẻ mặt lãnh đạm của hắn thật khiến người ta nể phục!!!
– Được!!! Cô em là phái yếu! Tôi nhường cô em ra tay trước…
Kiều Liên bĩu môi. Đúng là quân tử rởm!!! Mới hôm trước còn kề dao vào cổ bắt đây làm con tin. Hôm nay lại giở giọng!
Nhưng thôi!!! Hắn đã có lòng thì đây có dạ! Cho hắn biết thế nào là trời cao đất dầy!!!
Mọi người có mặt ở đó đều sững sờ!!!
Kiều Liên đang đứng trước mặt Tuyên Vỹ đột nhiên biến thành 5 người!!! Thân ảnh của cô loang loáng!
Một tên run rẩy kêu lên:
– Cô ta… là người hay là quỷ vậy????
Bọn này trình độ thấp. Đương nhiên bị tuyệt kĩ của Kiều Liên lừa gạt!!!
Thực ra chiêu thức mà Kiều Liên sử dụng có tên là… Loạn Tung Bộ ( chạy loạn xì ngầu!!!)
Chỉ vì Kiều Liên thi triển quá nhanh khiến cho những ai có nhãn lực kém mới nhìn ra thành nhiều người!!!
Rất nhanh!!! Kiều Liên xuất hiện ngay sát Tuyên Vỹ. Bàn tay vốn rấtmềm mại của cô đột ngột cứng như thép! Lập tức đâm thẳng vào mặt hắn!!!
– Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tuyên Vỹ cũng không phải tầm thường. Dù sao hắn cũng là dân giang hồchuyên nghiệp. Huống chi hắn sinh ra để đứng trên vạn người. Lẽ nàolại bị hạ dễ dàng trong tay Kiều Liên…
Không hiểu hắn dùng thứ bộ pháp gì? Khẽ dịch chuyển 1 bước! Liền thoát ra khỏi đòn tấn công của đối thủ!!!
Bàn tay của Kiều Liên đâm thẳng vào tường tạo nên một lỗ thủng to tướng!!!
– Vù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tuyên Vỹ vung chân. Tiếng gió rít sát bên tai Kiều Liên!
Không một chút hoảng hốt! Cô thuận thế ngã về đằng sau! Lộn một vòng tạo ra khoảng cách với Tuyên Vỹ!!!
Hai người gườm gườm nhìn nhau!!!
Đột nhiên cả hai phát hiện ra kẻ đứng trước mặt chính là Kì Phùng Địch Thủ của mình!! Thực lực của cả 2 ngang ngửa!!!
Kiều Liên và Tuyên Vỹ chuẩn bị lao vào hiệp đấu tiếp theo thì một giọng nói vang lên:
– Thiếu gia!!! Xin dừng tay!!!!!!!!!
Một thanh niên khoảng hơn 30 tuổi xuất hiện! Anh ta có ngoại hình bìnhthường nhưng khí thế toát ra khiến kẻ khác phải khiếp sợ…
Tuyên Vỹ nhíu mày:
– Lão Tam!!! Anh làm gì ở đây??? Tại sao lại ngăn cản tôi trừng trịcon bé này? Kẻ làm tổn hại đến uy phong của Bạch Tuyên Vỹ này đều phảitrả giá!!!
Lão Tam của Bạch Gia mỉm cười. Anh nói với một giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng không khác gì đấm vào tai Tuyên Vỹ:
– Thiếu gia nói đúng! Nhưng người mà thiếu gia muốn trừng trị lại là Hạ tiểu thư – con gái của Hạ Văn Vũ!!!
Mất mấy phút để trấn tĩnh, rồi Tuyên Vỹ thở ra nặng nhọc. Hắn bực bộibỏ đi. Mắt vẫn nhìn Kiều Liên đầy hậm hực. Bọn đàn em cũng tự độnggiải tán.
Kiều Liên thấy đối thủ bỏ đi ngang xương. Đang định sửng cồ thì bạn cô – Hướng Dương ngăn lại:
– Đủ rồi!!! Hắn là người của Bạch Gia! Không động vào được đâu!!!
Trong thoáng chốc, mắt của Hướng Dương và người vừa đến gặp nhau. Đáplại ánh mắt chất chứa bao tình cảm của anh ta, Hướng Dương chỉ gật đầulạnh nhạt!
Đúng là một người đẹp băng giá!!!