Cầm giấy báo trong tay, Kiều Liên lao như bay vào phòng cha mình.
– Papa!! Con đỗ rồi!!! 29 điểm…..
Trong phòng cha cô và người lái xe đang nói chuyện. Người lái xe mừng rỡ:
– Xin chúc mừng tiểu thư!!!!
Kiều Liên khẽ mỉm cười.
– Cám ơn chú!!!
Cô quay sang cha mình hớn hở:
– Con đỗ rồi!! Papa ơi….
Trái với tưởng tượng của cô, Hạ Văn Vũ chỉ gượng cười.
– Vậy hả??? Con của ta giỏi quá!!! Thế con muốn quà gì ta sẽ thưởng…
Hơi ngạc nhiên trước thái độ của cha mình nhưng phần thưởng hấp dẫn đãdứt Kiều Liên ra khỏi những băn khoăn. Cô ôm cổ cha nũng nịu:
– Con không biết!!! Để con suy nghĩ đã…
Hạ Văn Vũ chậm rãi vuốt tóc con gái.
– Vậy con cứ nghĩ cho thật kĩ đi… Khi nào nghĩ ra thì nói với ta!!!
– Vâng!!! Thôi con đi ăn mừng với tụi bạn đây!!! Chào papa nha!!!
Nói ròi Kiều Liên lao ra ngoài nhanh không kém lúc tới. Chờ bóng cô đi khuất, Hạ Văn Vũ quay sang người lái xe.
– Tất cả thực hiện theo đúng kế hoạch! Thắt chặt vòng bảo vệ cho tôi!Anh hãy cử người giám sát Kiều Liên 24h / 24h! Đảm bảo mọi an toàn chocon bé!!!
Trông người lái xe lúc này không còn chút gì chậm chạp, hiền lành nhưbình thường. Ánh mắt của ông phát ra những tia sắc lạnh!
– Ông chủ cứ yên tâm!!! Chúng tôi đã sẵn sàng! Người của Cục PhòngChống Tội Phạm Xuyên Quốc Gia cũng đang ráo riết truy lùng. Chắc sẽ cótin vềGod ngay thôi!!!
Hạ Văn Vũ lắc đầu.
– Vô ích thôi!!! Gã đã trốn khỏi nhà tù kiên cố nhất thế giới, giếtchết 3 cảnh sát và 1 y tá trước khi trốn đi! Người của Cục Phòng ChốngTội Phạm Xuyên Quốc Gia không bắt nổi gã đâu… Chúng ta cần phải chủđộng trong việc bảo vệ Kiều Liên, đừng mong chờ vào sự giúp đỡ của kẻkhác!!!
Nguyễn Văn Hai – tài xế riêng của nhà họ Hạ, từng là 1 nhân viên củaCục Phòng chống Tội Phạm Xuyên Quốc Gia. Vì lí do cá nhân, ông đã từchức và trở thành tài xế cho nhà họ Hạ! Ông có những mối quan hệ rộngvà khả năng phân tích nhạy bén…
– Ông chủ!!! Chuyện đó… tiểu thư đã biết chưa??? Tôi e cô ấy sẽ phản đối!!! Ông Hai rụt rè lên tiếng.
– Tối nay ta sẽ cho nó biết! Con bé không thể phản đối được!! Ta đãquyết định rồi! Đây là biện pháp hữu hiệu nhất để giữ con bé an toàn!!!
Hạ văn Vũ bóp trán đầy mệt mỏi. Ông cũng đâu có muốn mọi chuyện xảy ra như thế này!!!
Ông trời ơi!!! Tại sao gã không buông tha cho Kiều Liên????
…………………………………………………………………..
– A lô! Hướng Dương hả?? Đến chỗ bọn mình vẫn tụ tập đi!!! Đỗ ĐH rồi!! Tớ khao các cậu một chầu xả láng luôn….
– Sao??? Cậu đang ở sân bay??? Đi Úc thăm bà ốm à???
– Ừ!!! Thôi vậy!!! Khi nào cậu về tớ sẽ đãi cậu sau! Bây giờ cho bọn kia đập phá cái đã…. Bye!!!!!!!!!!!!
**********
– Con không đồng ý!!! Papa không giữ lời!!! Rõ ràng Papa bảo chỉ cầncon dẫn được người hơn Minh Quân về thì papa sẽ cho con hủy hôn!
Kiều Liên gào lên uất ức.
Hạ Văn Vũ khẽ thở dài. Ông biết chắc con bé sẽ phản đối.
– Đúng!! Ta có nói thế nhưng tên con trai con đưa về không đạt tiêu chuẩn…
– Cái gì??? Ai bảo papa là hắn không đạt tiêu chuẩn?……
Đang gân cổ, bắt gặp ánh nhìn nghiêm khắc của cha mình, Kiều Liên giật mình thon thót. Không lẽ mọi chuyện lộ rồi sao??? Hít một hơi dài lấy thêm can đảm cô nhỏ nhẹ:
– Đâu phải ai sinh ra cũng có được hoàn cảnh xuất thân đầy thuận lợi như Minh Quân! Rất nhiều người không hề thua kém anh ta nhưng do không gặp thời mà phải chịu lép vế… Tuyên Vỹ cũng là 1 trong số đó! Ngoạihình, năng lực và lòng can đảm cậu ấy không hề thua kém Minh Quân! Thứ duy nhất mà Minh Quân hơn hắn là tiền bạc!!!
Hạ Văn Vũ hừ mũi. Định lấy vải thưa che mắt thánh chắc???
– Con tưởng ta không biết gì hết sao??? Một thằng sinh viên năm cuốilông bông. Sống bằng cách ăn bám vào con gái! Nói tóm lại là 1 tên cơhội không hơn không kém! Ngữ như nó làm sao so được với Minh Quân???
Kiều Liên thoáng tái mặt.
– Cha… tại sao… cha lại….
– Hừ!!! Ngay sau hôm con đưa thằng đó về ta đã sai người đi điều tra về hắn! Chỉ sau vài tiếng là biết hết mọi thứ!!! Không bàn cãi nữa!!!Minh Quân là chồng con!! 3 hôm nữa là ngày con tròn 18 tuổi! Hôn lễ sẽ được tiến hành…
Kiều Liên hậm hực đi về phòng. Mọi chuyện sao lại trở thành như thế này??? 3 hôm nữa cô phải lấy tên Minh Quân sao??? Đời cô thế là… hếtrồi sao???
Không!!! Kiều Liên này thà chết chứ nhất định không chịu nhượng bộ!Nhất định không chịu làm đám cưới! Nhất định không làm ôsin cho tênMinh Quân!!!
Dù có phải đánh đổi mọi vật chất đầy đủ mà cô đang có!!!
Nghĩ là làm!!! Kiều Liên quyết đình thực hiện 1 kế hoạch! 1 kế hoạchvô cùng táo bạo trong suốt cuộc đời cô từ trước đến nay!!!
– BỎ TRỐN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Gói ghém mọi vật dụng cá nhân vào trong chiếc ba lô, Kiều Liên lôi từ trong gầm giường ra 1 cái hộp nhỏ!!
Bên trong là quà sinh nhật năm ngoái của 1 người bạn chốn giang hồ…
– Phấn gây mê!!!
Thật không ngờ cô lại có ngày dùng đến thứ này!
Đúng là… không ai có thể biết trước tương lai nhỉ???
Vận mệnh từ từ xoay chuyển….
Chuẩn bị xong xuôi, Kiều Liên chợt nhớ tới 1 thứ mà cô nên mang theo.Một con dao nhỏ có cán bằng bạc. Cô vuốt lên lưỡi dao sáng loáng.
– Cái này do đâu mình có nhỉ??? Lạ thật!!! Mình chỉ nhớ có nó từ rấtlâu nhưng tại sao không thể nghĩ ra ai đã cho mình? Cũng không phải domua… thế thì ở đâu ra???
Thôi kệ!!! Giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó! Kiều Liên đút con dao vào túi quần, khoác ba lô đến bên cửa sổ.
– Cổng chính 5 người, cổng sau 8 người! Chưa kể những tay vệ sĩ đangẩn mình ở đâu đó! Nơi ít bị canh phòng nhất là nhà Từ Đường của dòng họ…
Kiều Liên bám vào ống nước tuột xuống. Bộ đồ đen bó sát khiến cô trông như 1 tên đạo tặc hơn là 1 tiểu thư danh giá!
Xuống được đến đất, cô chạy như bay về phía nhà Từ Đường.
2 người vệ sĩ đang đứng trước cửa nhà Từ Đường vặn mình răng rắc. Một người lẩm bẩm:
– Trăng đêm nay sáng quá!!!
Người kia phá lên cười:
– Mày mà cũng lãng mạn vậy sao???
Cả 2 cười nói vui vẻ không hay 1 bóng đen đang lại gần. Chợt một người hỉnh mũi lên hít hà:
– Có mùi gì thơm quá! Không giống hương hoa… mùi gì vậy nhỉ???
Vừa thoáng thấy làn hơn dìu dịu bay vào mũi anh ta liền lăn ra chết giấc.
Người vệ sĩ kia cũng không khá hơn là mấy! Anh ta khụy xuống, đầu ócmông lung dần! Mọi ý nghĩ bay vụt khỏi đầu tan vào hư không…
Kiều Liên quăng mình lên cao, bám chặt lấy bờ tường!
Hệ thống báo động đã bị cô vô hiệu hóa.
Ngay khi đặt chân xuống đất, cô mỉm cười la lên nho nhỏ:
– Mình… đã tự do!!!!!!!!!!!!!!!!!!!