Tiểu Hạ đóng cửa rất dứt khoát.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Nhưng trái tim cô thì rối tinh rối mù. Cô ôm Cố Hành Chấp một cái, nghĩ rằng như vậy sẽ làm anh cảm thấy tốt hơn, nhìn anh bằng một ánh mắt thật ôn nhu nói: “Anh trai, anh không cần phải tức giận với bác sĩ Mạnh, em nghĩ anh ấy chỉ là đang cáu giận thôi.”
Tiểu Hạ cũng có lúc cáu kỉnh, người nào cũng có lúc giận dữ. Bất kể là người già, trẻ con, đàn ông hay phụ nữ, ai cũng có những lúc như thế, không tránh được khổ sở thương tâm, thấy tuyệt vọng với cuộc sống, rơi vào vũng bùn đen không cách nào kiềm chế được.
Nhưng những lúc giận dữ, lại đi làm tổn thương người khác là không đúng, Tiểu Hạ hiểu đạo lý này, cô bất mãn với hành động của Mạnh Thanh Hòa, nhưng lại không thể làm như không trông thấy.
Cửa lại mở ra, Tiểu Hạ thò đầu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, giọng nói không ôn hòa như mọi ngày.
Cô cầm một cái áo khoác đi tới, đưa cho Mạnh Thanh Hòa đang mất hết sinh khí, “Cho anh.”
Mạnh Thanh Hòa mệt mỏi ngước mắt nhìn Tiểu Hạ, Tiểu Hạ thấy anh ta không cầm, tùy tiện ném áo khoác vào trong ngực anh ta, xoay người chạy vào nhà. Chạy được nửa đường, cô quay người lại đối diện với Mạnh Thanh Hòa nói: “Trước kia Anh trai cũng đã nói với anh, sự thật không có nghĩa là giải thoát, bác sĩ Mạnh, sau này anh đừng như vậy nữa.”
Trong ngực Mạnh Thanh Hòa ấm áp, mới phát hiện, thì ra từ lúc rời khỏi nhà bà Trần, anh ta đã để quên áo khoác ở đó. Trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh đứng trong gió lạnh thấu xương, anh ta lại không cảm thấy lạnh chút nào. Tiểu Hạ chạy vào nhà rất nhanh, cửa cũng không mở ra lần nào nữa.
Tức giận với quá khứ, chỉ còn lại mỏi mệt rã rời, anh ta thất vọng ngơ ngẩn không biết nơi nào mới dành cho mình, rời đi dưới ánh mặt trời tịch mịch.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Anh ta có được giải thoát không? Không có, tất cả đều giống như lời Cố Hành Chấp.
Người đã ra đi sẽ không trở lại, người phạm tội đã chết, hận thù không nơi trút bỏ để tìm lại bình yên, chỉ còn lại bọn họ ở đây, căm ghét người khác và căm ghét chính mình.
Mạnh Thanh Hòa dừng xe ở ven đường, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình, anh ta hỏi bà: “Mẹ, tại sao mọi người lại không cứu chị?”
Biết rõ người đàn ông chị cưới là một kẻ đáng sợ thế nào, tại sao lại lựa chọn làm như không thấy?
Mẹ Mạnh ở đầu dây bên kia khóc thành tiếng, lặp đi lặp lại nói: “Thanh Hòa, là mẹ sai, là mẹ hại chết chị con.”
Anh ta nhớ lại Mạnh Thanh Như, lại nghĩ đến Tiểu Hạ, cuối cùng im lặng cúp điện thoại.
Sau khi Mạnh Thanh Hòa rời đi, Cố Hành Chấp ngăn Tiểu Hạ đang rất ân cần lại, nói: “Em đừng lo, anh không tức giận.”
Tiểu Hạ nghiêm túc nhìn anh một lúc, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh không hoảng loạn nữa. Thời gian dần lắng đọng, trong phòng vẫn chỉ có hai người bọn họ. Cố Hành Chấp nhẹ nhàng vuốt v3 đỉnh đầu cô, mái tóc mềm mại hơi rối loạn, giống như chính bản thân cô vậy, làm người ta lưu luyến không thôi, anh hỏi: “Tiểu Hạ, em có hiểu những lời Mạnh Thanh Hòa nói không?”
Những gì Mạnh Thanh Hòa nói cũng có vài lời là đúng, ví dụ như cô không thể ở cạnh người giống như anh.
Tiểu Hạ không nhìn ra thâm ý trong mắt anh, gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Nghe hiểu một chút xíu thôi ạ.”
Anh hỏi: “Nghe hiểu được gì?”
Tiểu Hạ nhìn theo ánh mắt anh, nói: “Anh trai, bác sĩ Mạnh nói, không phải dì Mạnh không muốn em, là thật sao?”
Ánh sáng nhảy múa, Tiểu Hạ nhớ lại khi còn bé ở viện mồ côi. Mạnh Thanh Như cúi xuống, hôn một cái lên má cô, trong mắt tràn đầy niềm vui, cười nói: “Tiểu Hạ, sau này dì làm mẹ cháu có được không? Chờ mấy ngày nữa làm xong thủ tục, dì sẽ tới đón cháu, như vậy chúng ta sẽ luôn có thể ở bên nhau, trở thành người một nhà.”
Lúc đó Tiểu Hạ cực kỳ vui mừng, nhưng cô chờ mãi chờ mãi, Mạnh Thanh Như vẫn không trở lại. Cô khóc nói với viện trưởng Hạ: “Mẹ, có phải do con quá ngu ngốc, dì Mạnh mới không cần con.”
Viện trưởng Hạ nói không phải, nhưng cô vẫn cảm thấy đúng là như vậy. Bây giờ cô mới biết, thì ra cô đã trách nhầm dì Mạnh rồi.
Cố Hành Chấp nói: “Không phải bà không muốn em, là anh ghen tức bà đối tốt với em, người em nên hận là anh, Tiểu Hạ.”
Tiểu Hạ sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười.
“Anh trai, thật ra hồi đó em cũng ghen tị với anh.” Cô nhỏ giọng nói, “Chúng ta thật giống nhau.”
Tiểu Hạ cười vừa sáng rỡ vừa đáng yêu, giơ đầu ngón tay nói: “Em ghen tị anh cao hơn em, đẹp hơn em, tuổi cũng lớn hơn em…” Cô vô tư không hiểu ưu phiền, nghe không hiểu được ý của anh.
Đếm nửa ngày, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh trai, anh là ghen tị em dễ thương đúng không?”
Anh cười, khóe miệng tạo thành một đường cong.
Lần đầu tiên Tiểu Hạ nhìn thấy anh cười, kinh ngạc há hốc miệng. Một lát sau, cô bụm mặt vui sướng, tựa như tìm được câu trả lời từ trong nụ cười của anh.
Thật ra thì cô cũng không biết được, nghĩ tới nghĩ lui dường như cũng chỉ có khả năng này, so với khuôn mặt lạnh lùng của anh, đúng là cô dễ thương hơn nhiều.
Có được câu trả lời, Tiểu Hạ cười hài lòng, những chuyện đã qua kia dường như theo nụ cười của cô mà tan biến.
Bụng cô kêu ọc ọc, bắt đầu nghĩ đến cơm trưa mà buồn lòng: “Anh trai, buổi trưa chúng ta ăn cái gì đây?”
Cô không muốn ăn đồ do nhà hàng đưa đến, cô muốn ăn đồ anh tự tay nấu, còn muốn ăn sủi cảo, chè trôi nước nữa. Muốn nhất là quà vặt. Mấy ngày nữa Phương quản gia trở về, cô sẽ không được ăn nữa.
Qua Tết, Phương quản gia trở lại, Tiểu Hạ cười hì hì đi nghênh đón bà, nói: “Dì Phương, cháu nhớ dì nhiều lắm nha, lời dì nói cháu đều nghe theo, không quậy phá cũng không ăn quà vặt.”
Phương quản gia nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tiểu Hạ, nói: “Sau này không được ăn những đồ ăn không lành mạnh kia.”
Ánh mắt Tiểu Hạ đảo lung tung, nói: “Cháu đâu có ăn.”
Bắt được Tiểu Hạ nói dối cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì, cô luôn tự thể hiện hết ra trên mặt rồi. Nhớ tới biểu hiện ngày thường cũng không tệ của cô, Phương quản gia cũng không làm khó nữa.
Người giúp việc lục tục đi làm lại, Cố gia khôi phục vẻ yên lặng có trật tự thường ngày. Thỉnh thoảng Tiểu Hạ sẽ nhớ tới những lúc được một mình ở cùng Cố Hành Chấp. Vừa qua Tết, anh quay trở lại với guồng công việc tất bật, không còn thời gian chơi với cô nhiều như vậy nữa, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, công việc bận bịu.
Tiểu Hạ không phải người tham lam, cuộc sống như thế này cô đã rất thỏa mãn, nhớ tới viện trưởng Hạ, cô lặng lẽ nói thầm trong lòng: Mẹ, bây giờ thật sự con rất hạnh phúc.
Suy nghĩ đơn giản nên Tiểu Hạ cũng không hiểu rõ được rất nhiều chuyện, cô vẫn sống trong thế giới đơn thuần của mình, ngày ngày vui vẻ trôi qua, dường như không cần trưởng thành.
Khác với Tiểu Hạ, Bạch Tịch là một người tham lam, cuộc sống của cô ấy so với Tiểu Hạ thì có đủ sắc màu.
Nửa đêm, Bạch Tịch ngồi với bạn ở quầy bar uống rượu.
Người bạn cụng ly với cô ấy, hỏi: “Cậu cùng công tử Mạnh gia đó chia tay rồi?”
Bạch Tịch uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cười đến phong tình vạn chủng, nói: “Chia tay rồi, thật đáng tiếc, anh ta tặng quà rất hào phóng.”
Người bạn cười cười nói: “Cũ không đi mới không đến.” Nửa thật nửa giả, mang theo chút thương cảm.
Bạch Tịch đã quên mình uống bao nhiêu ly, nhưng cô ấy sẽ không để mình quá say, vẫn biết giữ lại một chút tỉnh táo, để bạn đưa về nhà. Trong căn phòng trống rỗng không có chút hơi người, cô ấy ngã người xuống ghế salon, nhớ tới viện trưởng Hạ, để nước mắt trốn vào màn đêm tối.
Bạch Tịch bị nhức đầu đến tỉnh táo lại, nhìn căn phòng bừa bãi, rốt cuộc có chút không hiểu, điều mình muốn là gì.
Giống như một người đeo balo đi khắp thế gian, bỗng nhiên quên mất mình phải đi đâu.
Mấy ngày liên tục, cô ấy chỉ biết dùng cồn làm tê liệt bản thân, người khác cũng phải khuyên, chia tay thì có thể tìm người mới, nhưng không ai biết rằng, nội tâm cô ấy trống rỗng không phải vì Mạnh Thanh Hòa.
Phải một thời gian Tiểu Hạ mới biết Bạch Tịch và Mạnh Thanh Hòa chia tay. Bạch Tịch uống rượu quá độ nên bị đau dạ dày phải nằm viện, lúc cô ấy bất tỉnh có một người bạn gọi điện cho Tiểu Hạ. Tiểu Hạ vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy được Bạch Tịch đang hôn mê.
Cô đau lòng muốn chết, hỏi bác sĩ cô ấy bị làm sao, rồi bạn của Bạch Tịch nói với cô, Bạch Tịch thất tình uống nhiều rượu thôi, không có gì đáng ngại, ở bệnh viện mấy ngày là được.
Cô trông nom ở bệnh viện, cho đến tận khi Bạch Tịch tỉnh lại, tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống đất. Trong lúc đó, cô nghe bạn của Bạch Tịch nói rất nhiều chuyện gần đây, mới biết khoảng thời gian này rất khó khăn với cô ấy.
“Tịch Tịch, sau này cậu đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, không tốt cho thân thể.” Gương mặt Tiểu Hạ đầy lo âu, cô bận trước bận sau trong mấy ngày chăm sóc cho Bạch Tịch. Bạch Tịch dần khỏe lên, nhưng trên mặt không có sinh khí. Nhìn Tiểu Hạ bôn ba cả ngày vì mình, trong lòng không phải là không cảm động, nhưng Bạch Tịch vẫn luôn là người không chịu thể hiện tình cảm ra ngoài.
Bạn của Bạch Tịch nói, vì Bạch Tịch thất tình.
Cô ấy và Mạnh Thanh Hòa chia tay, từ nay về sau sẽ thành hai người xa lạ, sẽ không ở bên nhau nữa, cứ như vậy rời xa.
Tiểu Hạ nghe được thấy cực kỳ khổ sở.
Cô đã từng thấy bọn họ ở bên nhau ân ái như vậy, làm sao có thể cứ như vậy chia lìa? Tiểu Hạ không thể hiểu được, người yêu nhau tại sao lại phải xa nhau?
Thấy Bạch Tịch ngày một tiều tụy, Tiểu Hạ nghĩ đến việc đi tìm Mạnh Thanh Hòa, muốn nói chuyện với anh ta một chút, xem có thể không chia tay với Bạch Tịch hay không, có lẽ hai người có hiểu lầm, nói ra là sẽ làm lành được.
Cô không nói với ai, một mình đi tìm Mạnh Thanh Hòa. Tình trạng của Mạnh Thanh Hòa cũng không tốt lắm, thấy Tiểu Hạ, anh ta lại hỏi: “TIểu Hạ, em thật sự muốn ở lại bên cậu ta hay sao? Em đi cùng anh, anh sẽ thay chị ấy chăm sóc cho em.”
Lấy khả năng của Mạnh Thanh Hòa, chăm sóc một Tiểu Hạ chẳng qua thật đơn giản. Anh ta có thể đảm bảo cho Tiểu Hạ một đời vô ưu vô lo, lo cho cô nơi ăn chốn ở. Anh ta cũng đã gọi cho Tiểu Hạ mấy lần, hy vọng cô rời khỏi Cố gia, rời xa Cố Hành Chấp, nhưng đều bị Tiểu Hạ cự tuyệt.
Tiểu Hạ nói: “Anh trai rất tốt với em, anh ấy rất thích em, em cũng rất thích anh ấy, em sẽ không rời khỏi anh ấy đâu.”
Mạnh Thanh Hòa nghe chỉ cảm thấy châm chọc, Cố Hành Chấp làm sao có thể thích ai. Nhưng anh ta nghe được thái độ bình tĩnh của Tiểu Hạ, cũng không phản bác lời cô, chỉ hỏi rằng: “Nếu như đến một ngày, cậu ấy không thích em thì sao?”
Tiểu Hạ nói sẽ không đâu, giọng nói vô cùng kiên định.
Bây giờ Tiểu Hạ lại vì Bạch Tịch đến tìm anh ta, nói: “Bác sĩ Mạnh, anh và Tịch Tịch có phải có hiểu lầm gì không? Anh đi gặp Tịch Tịch một chút đi, cậu ấy bị bệnh. Dù có hiểu lầm gì, hai người nói chuyện với nhau một lần giải thích cho nhau là được.”
Nghe được lời cô, Mạnh Thanh Hòa mới chợt hiểu.
Thì ra ở trong thế giới của Tiểu Hạ, thích là chuyện cả đời. Dù hai người có chia xa, cũng là do hiểu lầm mà thôi.