Ngược lại Giang Ngộ cũng phạm vào sai lầm lớn, suy xét đến tính chất của sự việc, Tiên Đình cũng không trừng phạt quá nghiêm khắc, nhưng mà luật pháp Tiên giới bày ngay trước mắt, không có khả năng xem như chẳng có việc gì phát sinh, kết quả gã bị cắt bỏ chức vụ, giải trừ tiên tịch, trở thành một tên tán tu.
Không có thân phận và địa vị che chở, Giang Ngộ biết mình lâm vào nguy hiểm, không nói phụ thân hung thủ sẽ không bỏ qua cho gã, mặt mũi của gia tộc Nam Tê há có thể dễ đánh như thế, cho nên gã lập tức ôm nhi nữ chạy trốn.
Cả hai người vừa rời thành Thanh Khâu thì ngay lập tức gặp phải tập kích, kết quả được người khác cứu thoát.
Người ra tay cứu thoát là Tần Nghi, nàng nghe nói đến chuyện của Giang Ngộ, ngay tức khắc tập trung cao độ chú ý, kết quả phán quyết vừa ra thì biết đối phương sẽ gặp nguy hiểm, từ đó âm thầm bỏ ra một món tiền lớn thuê du hiệp bảo hộ, người thuê du hiệp yêu cầu nhất quyết phải ra tay cứu Giang Ngộ đang rơi vào tử cảnh.
Du hiệp ra tay không biết người thuê là ai, Giang Ngộ cũng không biết là ai đã cứu cha con mình, về sau gã gặp Tần Nghi thì mới biết chuyện gì xảy ra.
Tần thị là một thế lực ở thành Bất Khuyết, đồng ý che chở cho hai cha con, đây chính là điều Giang Ngộ đang cần, gã có thể chạy trốn khắp nơi để né tránh truy sát, bất quá nữ nhi tuổi còn nhỏ không tốt theo hắn lang bạng tứ phương.
Nữ nhi được giao cho Tần Nghi sắp xếp, sau khi lớn lên đã tiến vào Tần thị, trở về một cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Ngược lại Giang Ngộ, vào thời điểm Tần Nghi cần, gã thay Tần Nghi xử lý một chút chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Nhưng chuyện hôm nay không giống, một khi gã tham gia đấu thầu, thân phận của gã khẳng định sẽ bị bại lộ, cừu gia chắc chắn không dễ dàng buông tha, hơn nữa có thể liên lụy cả Tần thị.
Tần Nghi nói:
“Ta đương nhiên biết rõ, bất quá ta sẽ giải quyết việc này, ngươi không cần quan tâm. Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, một khi ngươi bại lộ, nếu như ta không thể giải quyết, chẳng khác nào tự gây phiền phức cho chính mình, cho nên ngươi không cần nghi ngờ gì cả.”
Giang Ngộ im lặng một hồi, cuối cùng vuốt cằm, nói:
“Được, ta hiểu được, La Khang An không được, ta sẽ thay vào, đồng thời cố gắng hết sức. Còn có phân phó nào khác không?”
Tần Nghi đáp:
“Cẩn thận một chút.”
Giang Ngộ đứng dậy rời đi, cầm theo cái khay.
Gã không thích ở chỗ này quá lâu, nếu không người ngoài sẽ có nghi ngờ.
Một bên Bạch Linh Lung ngầm cười khổ, lúc trước vị này ra tay cứu Giang Ngộ, còn không biết là vì cái gì, thẳng đến về sau lại ra tay cứu Già Vô Tử, cô nàng mới có suy đoán đại khái, hẳn là đã sớm tạo nên bố cục tham gia vào đấu thầu Cự Linh Thần.
Phỏng đoán Tần Nghi coi trọng lý lịch thống lĩnh Thần Vệ doanh của Giang Ngộ.
Loại thần binh lợi khí như Cự Linh Thần, nói là người tu sĩ có thể khống chế cũng được, nhưng mức độ khống chế có phân ra cấp bậc.
Không phải bất kỳ tu sĩ nào cũng có cơ hội tiếp xúc với Cự Linh Thần, ngược lại Cự Linh Thần được luyện chế bao gồm rất nhiều trận pháp, có trên trăm bộ trận pháp liên thông với nhau, người chân chính hiểu rõ hệ thống tính toán, khi gặp phải một chút trục trặc nhỏ thì mới có thể phản ứng hoặc xử lý kịp lúc, thời điểm gặp phải vấn đề sẽ không bối rối.
Đối với rất nhiều tu sĩ, đây là chuyện rất khó khăn, cũng không phải tùy tiện kéo ra hệ thống tính toán là có thể hiểu rõ, mà chuyện này đối với người từng là thống lĩnh Thần Về doanh như Giang Ngộ, hiển nhiên không tồn tại vấn đề trên phương diện này.
Bất quá trước kia Giang Ngộ cũng chưa từng khống chế qua Cự Linh Thần đời thứ sáu, Giang Ngộ khống chế chủ yếu là đời thứ năm, cho nên cần rèn luyện để quen thuộc.
Mà đây chính là nguyên nhân La Khang An phải rèn luyện một ngày nghỉ một ngày, Tần Nghi sắp xếp cho hai người luân phiên.
Bạch Linh Lung đến bây giờ mới biết nhân vật chính ra sân khả năng cao chính là Giang Ngộ, trước đó cô nàng tưởng chừng đối phương chỉ là giúp Già Vô Tử làm một chút kiểm tra Cự Linh Thần.
Không nghĩ tới Tần Nghi giấu diếm sâu như vậy, không tiếc Giang Ngộ bị bại lộ thân phận cũng phải ra sân, cũng không biết Tần Nghi sẽ giải quyết hậu quả với gia tộc Nam Tê như thế nào.
…
Đêm hôm khuya khoắt, Gia Cát Man quanh quẩn ở một chỗ ở chỗ ở của La Khang An, cách ăn mặc phô trương dưới đèn đường, một cái váy ngắn xem như ném chỗ tốt của La Khang An.
Trời càng ngày càng muộn, cũng ngày càng lạnh, xoa xoa ánh sáng lộ ở bên ngoài cánh tay, cảm giác có chút chịu không nổi.
Gia Cát Man đi trở về phía trước bao lớn bao nhỏ, mở ra một bao trong đó, lấy một bộ áo khoác mặc lên người, ngồi ở trước bậc thang cửa ra vào, yên tĩnh chờ đợi La Khang An trở về.
Nhìn dáng vẻ cùng với bao lớn bao nhỏ của cô nương này, chắc hẳn chuẩn bị chuyển tới ở, đồng thời cho La Khang An một sự ngạc nhiên.
Bất quá La Khang An tan việc vẫn chưa về thẳng nhà, thay vào đó y lái xe trở về dừng trước cửa ra vào một quán ăn đêm, đây là yêu cầu của chính y.
Lâm Uyên bị đối phương kéo theo nhìn tiếng sơn động trước mắt truyền ra tiếng nhạc ù ù, một quán ăn đêm mở ra trong gò núi.
Lâm Uyên quay đầu lại nói:
“Ngày mai còn đi làm, ngươi không trở về nghỉ ngơi sao?”
La Khang An rõ ràng có chút hưng phấn khi tới đây, cười hắc hắc nói:
“Ngày mai có nhiều thời gian, ở văn phòng nghỉ ngơi cũng được mà.”
Lâm Uyên hỏi:
“Ngươi không tu luyện sao?”
La Khang An đáp:
“Ngươi người này thật là không thú vị, cuộc sống muôn màu, suốt ngày đều dùng để tu luyện, còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Ngươi cũng đừng làm mất hứng, trước mắt cứ tận hưởng lạc thú đã, đi thôi!”
Hắn bị La Khang An kéo vào trong, lập tức chìm đắm trong tiếng âm nhạc ù ù, các loại ánh đèn lấp lóe khiến nơi này giống như một thế giới huyền ảo, bên trong nam nam nữ nữ cong vẹo càng giống như bầy ma nhảy loạn.
Lâm Uyên biết trước kia Tiên giới không có thứ này, rất nhiều thứ đều xuất hiện trong vòng một trăm năm nay, bắt nguồn từ nhân gian, hắn có chút không thích ứng với những thứ đồ này.
La Khang An vừa tới thành Bất Khuyết không bao lâu đã xe nhẹ đường quen với nơi này, trong khi đến đây Lâm Uyên có nhìn về phía sau, phát hiện có vài bóng người theo đuôi.
Trước kia hắn không biết là người nào đi theo La Khang An, hiện giờ trên cơ bản đã có thể xác định, hẳn là Tần thị phái tới âm thầm bảo vệ La Khang An.
Muốn vị trí, muốn rượu hoặc gọi tới hai cái cô nương đến tiếp đãi, La Khang An ghé sát bên tai Lâm Uyên, sau đó chỉ chỉ nữ nhân xinh đẹp khiêu vũ trên đài, nói:
“Thấy không, nữ nhân kia coi như không tệ, ta rất coi trọng, đáng tiếc người ta đã có người yêu, cho bao nhiêu tiền cũng không giải quyết được, ta cũng chẳng tin bắt không được nàng. Ngươi ngồi ở nơi này một lát, ta đi qua nói vài câu.”
La Khang An rót mấy ngụm rượu đề cao tinh thần, mang theo chai rượu chạy sang, nhảy lên đài, nhảy loạn trên đài bồi tiếp nữ nhân xinh đẹp.
Tính cách rao rêu này, Lâm Uyên vô cùng khâm phục, đưa tay bắt lấy cổ tay cô nương đang muốn mời rượu, kéo đối phương gần bên mình, thì thầm vào câu bên tai cô nương kia, bảo nàng sau đó nới với La Khang An, hắn có việc về trước.
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy rời đi, yên lặng biến mất trong đám người.
Một căn trong phòng tối trên lầu, Triệu Nguyên Thần đi tới cửa sổ, có một người bên cạnh hắn ta, chỉ chỉ La Khang An đang nhảy loạn bên ngoài cửa sổ, nói:
“Người đến rồi, chính là hắn.”
Triệu Nguyên Thần hỏi:
“Mỗi ngày đều đến?”
Người bên cạnh dạ, nói:
“Hình như là vậy.”
Không bao lâu, Tào Lộ Bình đẩy cửa đi vào, phất tay ra hiệu cho người bên cạnh Triệu Nguyên Thần rời đi.
Vừa đóng cửa, tạp âm nhỏ xuống, Tào Lộ Bình cũng chỉ chỉ La Khang An, nói:
“Chính là hắn, tên là La Khang An. Nữ nhân đang khiêu vũ kia tên là Ngũ Vi, là một vũ nư được thuê ở nơi này, ta đã hỏi thăm, họ La này có vẻ như coi trọng nàng, mấy ngày nay thường xuyên quấn lấy. Bất quá nữ nhân này đã có bạn trai, đồng thời làm việc ở chỗ này, họ La bỏ ra không ít tiền vẫn chưa động tâm.”
Triệu Nguyên Thần hỏi:
“Ta không quan tâm nữ nhân này thế nào, ta chỉ quan tâm y, đã điều tra bối cảnh chưa?”
Tào Lộ Bình nói:
“Hóa ra là một thành vệ ở Tiên Đô, không biết vì lý do gì bị chiêu mộ bởi Tần Nghi. Triệu huynh, Tiên Đô bên kia, năng lực của ta có hạn, không thể tra rõ, lại càng không phải nói là người của Thần Vệ, chỉ sợ ngươi phải tự mình nghe ngóng tình huống cụ thể.”
“Thần vệ của Tiên Đô?”
Triệu Nguyên Thần hơi ngạc nhiên.
Tào Lộ Bình lại nói:
“Ta đã nghe được Cự Linh Thần của Tần thị ở đâu, ngay trong Thần Vệ doanh ngoài thành, ta cũng không có cách nào đi vào nghe ngóng tình huống cụ thể. Trước mắt tin tức cũng chỉ có nhiêu đây.”
Triệu Nguyên Thần im lặng một hồi, nói:
“ta sẽ nghĩ biện pháp tra thần vệ của Tiên Đô bên kia, bất quá trước mắt cũng không thể buông tay, nữ nhân này…”
Hắn ta đưa tay điểm vào phía trên cửa sổ thủy tinh, điểm điểm mấy lần nữ nhân kia, hỏi:
“Còn có nữ nhân không giải quyết được bằng tiền? Đã như vậy, ngươi nghĩ biện pháp giải quyết nàng đi. Ta muốn biết tất cả yêu thích của La Khang An này, có thể chuẩn bị về sau. Đường đường Tào gia ở thành Bất Khuyết, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện này cũng làm không được hay sao?”
Tào Lộ Bình cười nói:
“Chuyện này dễ xử, ta sẽ làm ngay.”