Trong phòng bố trí rất lịch sự trang nhã. có bày ghế. bồ đoàn. bàn trà. hoa quả bánh trái. Cũng có mấy chục người đang chờ trong đó.
Dương Phàm nhẩm tính có tới hai ba mươi người, toàn bộ đều là người tu tiên. Nam nữ. già trẻ. tăng lữ đạo sĩ có hết! Bọn họ phân ra ngồi mỗi người một nơi. quả thực là Ngư Long hỗn tạp.
Nếu người không biết nội tình thì có lẽ sẽ nghĩ đây chính là đại hội giang hồ võ lâm.
Nhưng Dương Phàm xác định toàn bộ những người này đều là người tu tiên. hơn nữa đều là các tu sĩ Luyện Khí kỳ. Từ sơ kỳ cho tới đại viên mãn. cả bốn trình độ này ở đây đều có.
– Đạo hữu mời vào nghỉ tạm một chút. chiều nay sẽ đồng loạt đưa các vị đi Tú Ngọc Các.
Người trung niên mặt rỗ cười nói.
Dương Phàm gật gật đầu. dưới ánh mắt của phần đông những người này thì thản nhiên đi vào phòng.
Hắn chung quy đã từng là thiên tài tu luyện, những gã Ngưng Thần kỳ này hắn vẫn không thèm để vào mắt.
Ánh mắt quét nhìn bốn phía. Dương Phàm cũng không phát hiện có tu sĩ nào của Nam Lĩnh Dương gia. trong lòng thầm thở dài một hơi. tùy ý tìm lấy một cái bồ đoàn rồi ngồi xuống.
Ở trong này hắn cũng không dám tu luyện Tiên Hồng Quyết vì thế tâm thần tiến nhập vào Tiên Hồng không gian.
Mỗi lần tiến vào Tiên Hồng không gian. Dương Phàm phát hiện bản thân ít nhất phải đem một nữa tâm thẩn tập trung vào trong đó.
Trong Tiên Hồng không gian. Dương Phàm xuất hiện tại kho hàng. Trong này, nổi bật nhất chính là khối linh khí trung phẩm Thanh chuyên.
Đi khỏi nơi này, hắn đặt chân trên đất màu xanh. Những dòng chảy nhỏ liên miên dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy sinh mệnh ngoan cường bất khuất!
Nhìn mãnh hắc sắc thổ địa khí tức tử vong tĩnh mịch ở xung quanh. Dương Phàm lại giống như một cây xương rồng trong sa mạc. vinh nhục cũng không sợ hãi mà vẫn sinh trưởng.
Trong vô thức. đám sương sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm theo hai chân hắn tiến nhập vào trong mảnh đất xanh này.
Thoáng cái. Dương Phàm cảm giác như mình đã biến thành một cây đại thụ. đã cắm gốc bén rễ vào trong tầng đất. hấp thu chất dinh dưỡng trong đó. đồng thời mình cũng khiến cho phiến thổ địa này càng thêm kiên cố, chắc dày.
Thật lâu sau. Dương Phàm thoát khỏi cảm giác này, hắn cảm thấy giữa mình và mảnh đất xanh này như sinh ra một loại cảm ứng huvết nhục tương liên.
Thở nhẹ ra một hơi. Dương Phàm đột nhiên phát hiện mãnh đất xanh dưới chân lại mở rộng ra.
Trước đây mãnh lục địa này đại khái diện tích khoảng hai ba thước vuông, hiện tại đã mở rộng ra khoảng bốn thước vuông rồi!
Dương Phàm có một loại ảo giác. giống như mãnh đất xanh dưới chân mình là lãnh địa của riêng mình vậy.
Theo sự khuếch trương của nó. quyền lợi của mình ở trong Tiên Hồng không gian lại càng lớn.
Đột nhiên trong đầu Dương Phàm nổi lên một nghi vấn.
Hắn nhìn con chó nhỏ canh giữ bên cạnh kho hàng hỏi:
– Tiên Hồng không gian là của ai? Rốt cuộc Tiên Hồng không gian tồn tại như thế nào. có chủ nhân nào khác hay không?
Lần đầu tiên thành công nhận chủ Tiên Hồng Giới. sau đó Dương Phàm thấy không gian này chỉ có một người là hắn mà thôi. Tiên Hồng không gian liền biến thành vật riêng của hắn.
Tuy nhiên, sau khi mãnh đất xanh dưới chân hắn mở rộng ra. hắn cảm thấy không gian này cũng có chút khác biệt.
– Bẩm chủ nhân. về lý thuyết. Tiên Hồng không gian là một loại tồn tại rất đặc thù. Hiện tại ngài nhìn thấy chỉ là một biểu tượng mà thôi. Không gian này không thuộc về bất kỳ ai cả. Ngoài ngài ra còn có một số người khai hoang bản xứ. Chỉ là không gian này quá lớn. Toàn bộ vũ trụ này lớn như thế nào thì nó có thể kéo dài ra tới đó. Cho nên tạm thời chủ nhân còn không thể nhìn thấy những người khai hoang khác.
Con chó nhỏ giải thích.
– Vậy Tiên Hồng Giới trong tay ta là như thế nào?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
– Tiên Hồng Giới chính là cây cầu nối liền giữa không gian vật chất và Tiên Hồng không gian. Thế gian này nó cũng là duy nhất. Ngoài ra nó còn có công hiệu gì khác thì ta không biết được.
Con chó nhỏ kia cứ hỏi sẽ trả lời.
Sau đó. nó nghĩ thế nào đó lại nói tiếp:
– Hiện tại chủ nhân là Tiên Hồng cấp một. thời gian gia tốc của đất xanh này nhanh hơn bốn lần. thông qua Tiên Hồng Giới. ngài có thể mang theo một người từ không gian vật chất vào đây để trợ giúp chủ nhân quản lý lãnh địa này. Tuy nhiên điểm tiên quyết là người đó không có chút ý niệm phản kháng nào thì ngài mới có thể mang vào. Hiện tại đây đã là cực hạn của Tiên Hồng Giới.
Dương Phàm ghé mắt nhìn xuống phiến lục địa chật hẹp dưới chân. bĩu môi nói:
– Phiến đất nhỏ như bàn tay này mà còn cẩn có người trợ giúp
– Vâng, hiện tại đã tăng tốc tới bốn lầnNếu có thể gia tăng gấp trăm lần thì chẳng phải là có thể gieo trồng được rất nhiều thiên tài địa bảo sao?
Dương Phàm lâm vào suy tư. mãnh đất dưới chân không thể nghi ngờ chính là một thứ thần kỳ.
Hắn đã nhìn ra diện tích của mãnh đất xanh này có liên quan chặt chẽ tới sự tiến triển tu vi của hắn.
Lại ở trong Tiên Hồng không gian thêm một lúc. kiểm tra qua cây Bạch Ngọc Nhân Sâm trên năm trăm tuổi tràn ngập sinh cơ kia một chút. khuôn mặt hắn hiện lên ý cười.
– Vị công tử này, xin hỏi ngài cũng định đi Tú Ngọc Các sao?
Một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi đi tới, bẽn lẽn hỏi.
Dương Phàm mở to mắt ra. thu hồi một nữa tâm thần khỏi Tiên Hồng không gian. liếc mắt đánh giá cô gái này một chút. Khuôn mặt mộc mạc. bộ dáng cũng thanh tú nhưng cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mà thôi.
– Đúng vậy, ta nghĩ toàn bộ những người tu tiên trong phòng này đều là định đi Tú Ngọc Các mà!
Dương Phàm mĩm cười nói.
Mặc dù hắn đã dùng Biến Hình Thuật để cải biến một vài bộ phận cơ thể nhưng tướng mạo vẫn cực kỳ anh tuấn. thêm đó trên người hắn còn có chút khí tức ôn hòa. đủ để người bên ngoài gặp hắn cũng dễ sinh hảo cảm.
Về điểm này, công pháp của Dương Phàm và Vân tiên tử thần bí na ná như nhau, đều có cùng loại khí tức thần bí thân thiết tự nhiên.
Chỉ là Dương Phàm vì ẩn nhẫn cho nên cố ý thu liễm chút khí tức này. Tuy nhiên, chỉ duy trì ở Luyện Khí kỳ thì cỗ khí tức khiến bất kỳ ai cũng thấy thân thiết này không thể hoàn toàn thu liễm được.
– Ta gọi là Triệu Tuyết. xin hỏi công tử họ gì. muốn đi Tú Ngọc Các trao đổi gì sao?
Cô gái nàv hơi chút ngượng ngùng nói. Dù sao nàng cũng là chủ động tới bắt chuvện với Dương Phàm.
Dương Phàm thấy nàng cứ thế mà hỏi việc riêng tư của mình thì khẽ cau mày. Nhìn Thấy cũng không có gì kỳ quái rồi mới đáp:
– Ta họ Dương, chuyến này đi Tú Ngọc Các cũng định giao dịch một số dược liệu cùng tài liệu luyện đan!
– Dương công tử chẳng lẽ là Dược sư hay Luyện đan sư sao?
Con ngươi trong vắt như nước của Triệu Tuvết toát ra vẻ tò mò kinh ngạc.
Dược sư và Luyện dược sư trong tu tiên giới này đều rất hiếm gặp. địa vị đều rất cao.
– Đúng thế. ta là một Dược sư mới nhập môn.
Dương Phàm mỉm cười. trên người có một cỗ ôn hoa như gió. làm người ta không khỏi tâm sinh hảo cảm.
Triệu Tuyết hơi chớp chớp mắt. khuôn mặt thanh tú đỏ ửng lên. trái tim khẽ nhảy dựng lên. không dám nhìn thẳng vào Dương Phàm. thấp giọng nói:
– Trong tay ta không có dược liệu. không thể giao dịch với công tử được!
Dứt lời. nàng định rời đi.
– Chờ một chút. ngươi có vật để giao dịch. sao không đi Tú Ngọc Các rồi hãy Tính. Nơi đó có nhiều người tu tiên, lựa chọn cũng nhiều hơn.
Dương Phàm khó hiểu nói.
– Công tử chẳng lẽ là lần đầu tiên tới nơi này? Qua chuyến đò này đi Tú Ngọc Các thì chúng ta phải tổn phí là một khối hạ phẩm linh thạch, khi trở về lại tốn thêm một khối. Như vậy chính là hai khối linh thạch. Có thể giao dịch luôn lúc này là tốt nhất!
Triệu Tuvết cúi đầu nói sau đó liếc mắt nhìn trộm hắn một cái rồi rồi đi.
“Cô nương này tính toán kỹ thật! Nguyên lai là vì tiết kiệm hai khối linh thạchDương Phàm không khỏi giật mình. khẽ cười nhìn Triệu Tuyết rời đi.
TUY nhiên trong lòng hắn cũng có chút cảm thấy kỳ lạ. sau khi tu luvện Tiên Hồng Quyết thì khí chất của hắn biến hóa rất nhiều, mị lực cũng tăng lên.
Đối với những người khác phái thì cũng cực kỳ hấp dẫn.
Chỉ một lúc mà Dương Phàm đã nhìn thấy có hai nữ tử hướng về phía hắn liếc mắt đưa tình. sóng mắt dào dạt.
Trong đó còn có một lão nương đã lớn tuổi, như cười như không nhìn hắn. con mắt nhộn nhạo từng đợt xuân ba tràn ra.
Dương Phàm cảm thấy trong người không được tự nhiên, vội vàng chuyển mắt nhìn đi nơi khác.
Đúng lúc này, trong phòng cũng có mấy tên tu sĩ lục tục đi vào. trong đó một hòa thượng mặt béo tai to hét lên:
– Khi nào thì đi Tú Ngọc Các. lão tử chờ không được nữa?
Lập tức toàn bộ mọi người trong căn phòng yên ắng này đều đưa mắt nhìn tên hòa thượng mặt béo này rất cổ quái.