Lục Đông Anh nhận được tin Tôn Vĩnh Thành ra khơi trùng với ngày tổ chức tiệc nên cô không thể tiễn hắn được, huống chi việc tiếp khách tới lui đã khiến cô mệt đến mức không đủ sức thở mạnh…
Trước khi đi, Tôn Vĩnh Thành đã cho người đặt làm riêng cho cô một bộ váy trắng thanh thoát, phần chân váy được đính thêm pha lê tinh xảo khiến bộ váy như được rực sáng dưới ánh đèn lấp lánh.
Hắn cố tình để ý những chi tiết nhỏ như vậy mục đích chính là khẳng định vợ hắn không hề thua bất cứ ai…
Sau khi đọc lời khai tiệc, Lục Đông Anh phải đi chào hỏi những người mà cô đã lên danh sách trước đó, trước hết chính là cha mẹ chồng cùng cha mẹ cô đang đứng trò chuyện với nhau.
Có lẽ đều xuất thân từ quân đội nên bọn họ vô cùng ăn ý, ai không biết còn tưởng bọn họ là tri kỉ đã quen nhau từ lâu…
“Cha mẹ…con xin lỗi vì không đến thăm được ạ…!”
Hoa Hạnh Dung xoa đầu Lục Đông Anh liền kéo cô về phía mình mỉm cười vui vẻ.
Sau khi quan sát sự chỉnh chu của bữa tiệc thì bà khẳng định việc lựa chọn cô là con dâu vô cùng đúng đắn…
“Con giỏi lắm, bữa tiệc tuy không phải quá đắt tiền nhưng lại rất sang trọng…chẳng lẽ Tôn Vĩnh Thành không cho con xài tiền của nó sao…?”
Lục Đông Anh vội lắc đầu ý bảo không phải, cô nhanh chóng lên tiếng giải thích cho bà hiểu để tránh hiểu lầm không đáng có…
“Không phải vậy đâu ạ, con nghĩ hiện tại tuy đã bước vào thời kì bình ổn, nhưng phía hải quân lại đang nổ ra chiến tranh với hải tặc…cho nên vẫn nên tiết kiệm một chút để ngài ấy dùng cho mấy việc trong quân ạ…!”
Lục phu nhân thấy con gái hiểu chuyện như vậy cũng vô cùng hài lòng, không uổng công bà dành nhiều thời gian như vậy để thuê người dạy dỗ.
Huống chi người mà Lục Đông Anh gả vào lại có tầm ảnh hưởng vô cùng to lớn trong hải quân, ngay cả anh rể hắn ta chính là đại đô đốc hải quân đương nhiệm…
“À…mà thượng tướng đâu rồi, sao lại không xuất hiện cùng con thế…?”
Lục Đông Anh hơi khó hiểu lẽ nào cha mẹ chồng lẫn cha mẹ cô đều không biết Tôn Vĩnh Thành đang thực hiện nhiệm vụ hay sao, chẳng lẽ hắn cố tình giấu nhẻm chuyện này đi để tránh bọn họ lo lắng…?
“Anh ấy có việc bên chính phủ rồi ạ, cha mẹ không cần lo lắng đâu…khoảng hai, ba tuần nữa anh ấy sẽ về thôi…!”
Lục Đông Anh nói thêm vài câu nữa liền xin phép ra chào hỏi người khác, cô không ngờ có rất nhiều người quyền cao chức trọng trong quân đội lại tham dự đông như vậy nên việc chào hỏi diễn ra mất hơn một tiếng đồng hồ.
Sau cùng chính là đi chào hỏi mấy vị thương gia giàu có nhất thành phố này, đứng đầu danh sách chính là gia đình Nhan gia…
Nhan lão gia vừa nhìn thấy Lục Đông Anh tiến lại chỗ mình liền mỉm cười niềm nở đón tiếp, tuy ông là cha của Nhan Ánh nhưng vẫn phải công nhận vị tiểu thư Lục gia này vô cùng xinh đẹp, càng nhìn lâu như càng bị cuốn hút trong nhan sắc ấy, thêm vào việc Lục Đông Anh tự tay chu toàn cho bữa tiệc gia đình càng khiến ông nể vài phần.
Vậy việc Tôn Vĩnh Thành chọn một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy làm vợ cũng là chuyện thường tình…
“Thật sự vinh hạnh cho gia đình chúng tôi khi nhận được thư mời của cô đấy, thượng tướng phu nhân…!”
Nghe thấy bốn chữ thượng tướng phu nhân được thốt lên khiến Nhan Ánh khó chịu ra mặt, cô ta nở nụ cười khiêu khích liền liếc nhìn về phía Lục Đông Anh…
“Mang tiếng là phu nhân nhà thượng tướng, nhưng có lẽ chỉ đơn giản là vợ hờ thôi nhỉ…ngay cả bữa tiệc ra mắt như vậy cũng không thấy bóng dáng thượng tướng đâu…!”
Lục Đông Anh không bày ra bất kì biểu cảm nào liền nhìn về phía Nhan Ánh đang khiêu khích, nhưng sau hai giây cô lại nở nụ cười hiền lành lên tiếng đáp lại…
“Hóa ra đây là ái nữ nhà Nhan gia sao, tôi nghe nói Nhan gia chỉ có một cô con gái nên có vẻ chiều chuộng quá rồi thì phải…cô không nhìn thấy cha cô phải cúi đầu khi nhìn thấy tôi sao…? Bản thân là con gái ruột mà không biết đỡ cha mình à…?”
Nhan Ánh nghe xong liền bực tức, nhưng cô ta lại không thể hiện sự tức giận ấy ngay lập tức tránh bị người khác đàm luận.
Dù sao trong mắt người khác, thì cô vẫn là cô gái ngoan hiền lễ độ…
“Là tôi vô ý, cảm ơn lời nhắc nhở của Lục nhị tiểu thư…!”
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên khi nghe thấy Nhan Ánh gọi Lục Đông Anh là Lục tiểu thư, dường như không hề công nhận đây chính là phu nhân thượng tướng.
Huống chi trước đây bọn họ cũng nghe nói đến việc Nhan Ánh cùng Tôn Vĩnh Thành đã từng có một khoảng thời gian dây dưa không rõ…
Lục Đông Anh cảm thấy bản thân cô hình như đối xử với người khác quá nhân hậu dường như bị người ta đè đầu cưỡi cổ, nói năng hồ đồ không biết phép tắt thì phải…
“Tôi không biết trước đây Nhan Ánh tiểu thư dành tình cảm sâu sắc cho chồng tôi như thế nào, nhưng hiện tại người đeo nhẫn do ngài ấy trao chính là tôi…vẫn nên phiền tiểu thư gọi hai tiếng phu nhân cho phải phép…!” Lục Đông Anh nói xong liền mỉm cười đưa tay lên ra hiệu cho mấy tên lính canh gác bước đến, cô vẫn giữ nụ cười trên miệng liền nhẹ nhàng ra lệnh…
“Có vẻ Nhan tiểu thư đã mệt nên nói năng hồ hồ, các người hãy thay tôi hộ tống Nhan tiểu thư về nhà an toàn…”
Nhan Ánh tức giận nhưng không làm gì được, trong một giây ngắn ngủi nào đó dường như cô ta lờ mờ nhìn thấy khí chất của Tôn Vĩnh Thành đành sau khuôn mặt hiền hòa của Lục Đông Anh….